Không Mừng

Chương 5: Để Tôi Chống Mắt Lên Xem Các Người Có Năng Lực Gì




Tiêu Lăng Phong đưa tay ôm Vân Thiên Vũ cảm động nói.

“Vân nha đầu, cảm ơn con đã đi vào cuộc sống của chúng ta, nghĩa phụ rất vui.”

“Con cũng rất vui.” 

Vân Thiên Vũ cười rộ lên.

Hai người đang ở bên này cảm động biểu đạt tình cảm, ở bên kia có người vội vàng chạy vào, chính là quản gia vương phủ, theo sau quản gia là thái giám trong cung.

Thái giám vừa tới đã nóng vội kêu to lên: “Linh Nghi quận chúa, thái hậu nương nương có chỉ, kêu Linh Nghi quận chúa lập tức tiến cung.” 

Tiêu Lăng Phong vừa nghe thấy là người trong cung, sắc mặt trở nên khó coi.

Lão buông Vân Thiên Vũ ra tức giận mở miệng: “Thái hậu nương nương lại có chuyện gì, như thế nào lại kêu Vũ Nhi tiến cung rồi.”

Thái giám nhanh chóng mở miệng: “Hoàng thượng đột nhiên hôn mê, người của ngự y viện tất cả đều không tra ra được vì sao hoàng thượng bị hôn mê, cho nên thái hậu nương nương lập tức hạ lệnh nô tài tới thỉnh Linh Nghi quận chúa tiến cung một chuyến.” 

Vân Thiên Vũ hơi giật mình, nhưng cũng không trì hoãn: “Vậy ta sẽ vào cung một chuyến.”

Tiêu Lăng Phong lo lắng: “Kêu Dạ Thần đi cùng con.”

Vân Thiên Vũ lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm với Tiêu Lăng Phong: “Nghĩa phụ đừng lo lắng, con sẽ cho người thông báo Tiêu Cửu Uyên cùng con tiến cung.” 

Ai biết hoàng đế là thật sự đã xảy ra chuyện, hay là lại muốn dùng chiêu gì đối phó nàng.

Cho nên dẫn theo Tiêu Cửu Uyên tiến cung sẽ ổn thỏa hơn.

Lời Vân Thiên Vũ nói khiến cho Tiêu Lăng Phong yên tâm không ít. 

Tiêu Lăng Phong không kiên trì chuyện Tiêu Dạ Thần đi cùng Vân Thiên Vũ tiến cung, chỉ dặn dò nàng: “Chú ý một chút, ngoài ra nếu hoàng thượng có xảy ra chuyện gì, con phái người đưa phong thư ra khỏi cung.”

Tuy rằng lão hoàng đế không tốt, nhưng Tiêu Lăng Phong thật đúng là không muốn lão ta chết.

Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, dẫn theo người tiến cung, trên đường nàng nhỏ giọng mệnh lệnh Hắc Diệu, phái người đi thông báo Tiêu Cửu Uyên, gặp nàng ở cửa cung, hai người cùng nhau tiến cung. 

Hắc Diệu lập tức nhận lệnh, nhanh chóng phái người đi thông báo vương gia nhà mình.

Tiêu Cửu Uyên nhận được tin tức, lập tức dẫn người xuất phát từ Ly thân vương phủ, đi thẳng đến cửa cung.

Hai nhóm người gặp nhau ở cửa cung, cùng nhau tiến cung đến trước chỗ ở của hoàng thượng trong cung. 

Cung điện hoàng thượng ở lúc này yên lặng như tờ, trong tẩm cung, thái hậu đang không ngừng khóc nức nở, lo lắng nói không nên lời.

Trong tẩm cung ngoài thái hậu ở trước giường, còn có hoàng hậu cùng Thục phi và các hậu phi trong cung.

Ngự y quỳ đầy đất. 

Thái hậu nắm tay hoàng thượng khóc không ngừng, nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ từ ngoài điện đi vào, thái hậu lập tức vẫy tay ý bảo Vân Thiên Vũ qua đó.

“Vũ Nhi, ngươi mau tới trợ giúp hoàng thượng, nhìn xem hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì? Vì sau mà bị hôn mê, đã một canh giờ rồi không tỉnh lại.”

Thái hậu vừa dứt lời, trên giường hoàng đế đột nhiên run rẩy lên, thân mình không ngừng giãy giụa. 

Đồng thời trong miệng của lão ta bắt đầu hộc ra rất nhiều máu.

Tình trạng này khiến tất cả mọi người trong tẩm cung đều kinh hãi.

Thái hậu càng nóng ruột khóc lớn lên. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng tiến lên một bước, kéo tay thái hậu ra, sau đó lập tức kiểm tra bệnh trạng của hoàng thượng cùng với đồng mắt của lão ta, phát hiện đồng mắt lão ta đã có hiện tượng khuếch tán.

Hơn nữa lão ta hộc máu cũng rất dữ dội.

Vân Thiên Vũ vừa kiểm tra vừa nghĩ, có nên cứu hoàng đế hay không. 

Dựa theo đạo lý nàng hẳn là nên để hoàng đế này chết mới phải.

Bởi vì tên hoàng đế đáng chết này đã hạ độc Tiêu Cửu Uyên.

Nhưng Vân Thiên Vũ nhớ tới lời nói của Tiêu Cửu Uyên, hắn quyết định tha thứ hoàng đế, bởi vì hắn không muốn làm thái hậu thương tâm. 

Vân Thiên Vũ nhìn về phía thái hậu, chỉ thấy thái hậu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nàng có thể thấy được, thái hậu thật sự rất đau lòng hoàng đế đứa con trai này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.