Không Mừng

Chương 42: Cơ Bản Là Tôi Không Thể Quên Được Anh Ấy




_ Kỳ Nhi, ta muốn cùng ngươi cai trị thiên hạ. 

_ Hoàng thượng, Kỳ Nhi muốn người trở lại là Lãnh ca. Ta không cần thiên hạ, ta chỉ cần ngươi! Đến Thiên Sơn với ta được không? Chúng ta làm một đôi phu phu không màng thế sự,sống an nhàn cả đời. 

_Xin lỗi. Xe ngựa ta đã chuẩn bị cho ngươi. Người đâu! Tiễn Quận vương! - Đế vương phẩy tay áo lạnh lùng rời đi. 

Câm lặng, tự hỏi là do số trời đã định ngươi làm thiên tử hay do ngươi quá muốn làm làm thiên tử? Lãnh ca?

7 năm sau. 

Quân vương năm ấy đứng trước ngôi mộ đã phủ xanh cỏ. Dưới ánh nắng ấm áp, ngôi mộ tĩnh lặng mà nằm đó. 

_ Kỳ Nhi, tại sao năm đó ngươi không nói rõ. Nếu biết ngươi bị căn bệnh đó, ta đã không để ngươi rời khỏi ta. Xin lỗi. Đều là Lãnh ca sai, Kỳ Nhi quay về với ta được không? Lãnh ca nhớ ngươi. - Đưa tay khẽ vuốt tấm bia bạc màu, nước mắt quân vương ướt đẫm khuôn mặt. Giữa thảo nguyên bạc ngàn,thân ảnh nam nhân nhỏ dần, nhỏ dần. 

Nếu thời gian có quay lại, có phả rất nhiều người sẽ đổi thay?  

- L.Mặc - 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.