Không Mừng

Chương 4: Bữa Sáng Cũng Không Có Phần Của Cậu




Tiêu Cửu Uyên hài lòng cúi người hôn nàng một cái, sau đó chỉ vào lễ phục màu trắng đính đầy trân châu nói: “Nàng sẽ mặc nó sao?”

“Đúng vậy, có phải rất đẹp không?”

“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà hình như hơi hở quá đó.” 

Tiêu Cửu Uyên đối với điểm này rất không vừa lòng, Vân Thiên Vũ nghiêm túc nhìn, rất kín đáo mà, nàng đã suy xét người cổ đại còn tương đối bảo thủ, cho nên thiết kế một bộ áo cưới tương đối kín đáo, hắn còn chê hở.

Tiêu Cửu Uyên bất mãn chỉ vào áo cưới trên hình vẽ, nói: “Nàng xem áo này thoáng mát quá, lộ cả bắp tay ra, còn lộ cả xương quai xanh, không nên không nên, bộ này quá hở, nàng thiết kế lại bộ khác ổn hơn đi.”

Vân Thiên Vũ mặt mày u ám, nếu kín đáo hơn nữa thì còn gọi áo cưới sao? 

“Tiêu Cửu Uyên, huynh biết không? Đây là áo cưới kín đáo nhất trong thời đại của bọn ta, nếu huynh nhìn thấy những áo cưới khác trong thời đại của bọn ta thì sẽ biết áo cưới của ta kín đáo tới mức nào.”

“Những nữ nhân trong thời đại của nàng hào phóng như vậy sao?”

Tiêu Cửu Uyên vẻ mặt nghi hoặc, Vân Thiên Vũ lười nhiều lời cùng hắn, bởi vì hắn chưa từng gặp, nàng có nói với hắn, chưa chắc hắn đã tin. 

Nếu nàng nói với hắn, vào mùa hè, nam nhân nữ nhân đều mặc nikini bơi lội, phỏng chừng hắn sẽ ngất xỉu mất.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ngang ngược hai tay khoanh trước ngực, chỉ vào áo cưới trên hình nói: “Chọn cái này, huynh còn muốn thành thân không.”

“Được rồi, nhưng mà đến lúc đó có thể mặc thêm áo khoác bên ngoài không?” 

Vân Thiên Vũ đầu đầy gạch đen, trong đầu nàng đang tưởng tượng hình ảnh nàng mặc áo cưới, khoác thêm một chiếc áo choàng.

Ông trời ơi, đây là phong cách kỳ quái gì vậy.

Nhưng vì không muốn Tiêu Cửu Uyên dây dưa không thôi, nàng gật đầu. 

“Được.”

Tạm thời trước mắt cứ nói xạo trước đã, Tiêu Cửu Uyên cuối cùng đồng ý, đưa tay nhận bản vẽ trong tay Vân Thiên Vũ, nghiêm túc nói: “Nàng yên tâm, ta bảo đảm sẽ cho nàng một hôn lễ giống như thời đại của các nàng, không đúng, so với hôn lễ của bọn họ còn phải tốt hơn.”

“Còn bộ trang phục này, ta cũng sẽ làm cho thật đẹp, đến lúc đại hôn chúng ta sẽ mặc.” 

Nhưng Vân Thiên Vũ còn có chút lo lắng: “Bây giờ mới làm huynh nói còn kịp không?”

Bởi vì thời gian chỉ có hơn mười ngày.

“Nàng yên tâm, ta sẽ cho bọn họ dừng hết những việc đang làm, nhanh chóng chế tác bộ trang phục này cho chúng ta, tóm lại nhất định phải cho Vũ Nhi có một lễ đại hôn khó quên.” 

“Được,” Vân Thiên Vũ nở nụ cười.

Hiện tại ý cười trên mặt nàng đã nhiều hơn so với trước, trên người đã bớt một phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần linh khí.

Tiêu Cửu Uyên vì bận rộn việc chuẩn bị sân bãi cho hôn lễ, lại phải cho người định chế lễ phục thành thân, cho nên không thể ở bên cạnh Vân Thiên Vũ, nhưng trước khi ra đi, cũng không quên đòi một cái hôn tưởng thưởng. 

Thấy ngày đại hôn sắp tới gần, không chỉ có Tiêu Cửu Uyên bận rộn mà Vân Thiên Vũ cũng rất bận.

An thân vương phủ Tiêu Lăng Phong đã chuẩn bị cho nàng không ít của hồi môn, còn kêu nàng tự mình quan khán.

Vừa nhìn thấy, Vân Thiên Vũ líu cả lưỡi. 

Tiêu Lăng Phong thực sự lấy ra không ít đồ tốt dưới đáy hòm, lúc này đây xem như đã cho Vân Thiên Vũ nở mày nở mặt, cho dù là thân sinh cũng không được như vậy.

Vân Thiên Vũ trong lòng cảm động nói không nên lời, lôi tay Tiêu Lăng Phong nói: “Cảm ơn nghĩa phụ.”

“Cảm ơn cái gì, con là nữ nhi của ta, ta chuẩn bị của hồi môn cho con là chuyện phải làm, hơn nữa bọn ta còn muốn cảm tạ con đã trở thành thân nhân của bọn ta.” 

Bởi vì có nàng, cuộc sống của lão đã có rất nhiều chuyện vui.

Bởi vì có nàng, Thần Nhi trở nên ngày càng chính trực trong sáng, trở thành một thanh niên can đảm mẫn cán.

So với những gì bọn họ cho nàng, nàng cho bọn hắn cũng rất nhiều. 

Chẳng những là lão và Thần Nhi, mà cả binh tướng An thân vương phủ cũng có được nhiều lợi ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.