Không Mừng

Chương 36: Như Là Bị Người Vứt Bỏ




Hồ nước vô danh bên trong Thiên Bình tông kia, lúc này mặt hồ gợn sóng, làn nước trong xanh, ở giữa mặt hồ, có cái đầu đang từ từ ngoi lên.

Cái đầu đó… chính là đầu của một con chó!

“Linh kiếp…” 

Con chó kia đưa đầu nhìn về phía xa, ánh nhìn kia so với lúc trước có gì đó khác biệt, cũng như vị chưởng giáo của Thiên Bình tông ấy, nhìn thấu được mọi việc.

“Thánh tử tộc Đế Thần, tiên thiên linh kiếp xuất hiện tại Đông sơn… không lẽ muốn tên cảnh giới Cố Nguyên hóa thành thánh pháp không thành!”

Một lúc sau, nó di chuyển ánh mắt của mình xuống chân Thanh Lâm.   

Những gì mà nó nhìn thấy, không phải là mảnh đất rộng lớn mà là sâu bên trong ấy không biết kéo dài đến bao nhiêu trượng, như đang nằm ngay vị trí chính giữa của hành tinh, mênh mông một làn sương mù màu đen!

Làn sương này, từ lúc nó giáng xuống hành tinh này đã luôn tồn tại ở đây rồi, như sống theo hành tinh, không bao giờ bị hủy diệt.

Cũng ngay lúc con chó đen đưa ánh mắt về phía đám mây đen, đám mây không biết tồn tại từ bao giờ kia đột nhiên quay cuồng! 

“Sao?”

Đôi mắt con chó đen rụt lại một cái, trong số các lần nó nhìn đám mây đen kia, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy đám mây đó động đậy.

Làn sương mù kia cuồn cuộn, tỏa ra tứ phía, trong chớp mắt, liền biến thành một vệt hồng khổng lồ dài cả ngàn lý, vệt hồng này giống như một con mắt, ngay lúc này đột nhiên mở ra! 

“Ta, Thiên Đạo Phong, tồn tại mãi nơi thế gian không bao giờ bị hủy diệt, tranh giành bản đồ thiên giới, mãi không hối hận!” Ngay lúc vệt hồng kia bị xé tan, có một luồng sáng chiếu sáng trời đất, trong chớp mắt, lướt qua cả hành tinh.  

Ngay sau khi luồng sáng kia phát ra, một câu nói chất chứa sự giận dữ tột cùng, chất chứa bao nhiêu ân oán ngàn năm, chất chứa sự không cam tâm trong lòng và những cái không bao giờ cảm thấy hối hận, vang vọng lại bên lỗ tai của con chó đen.

“Đạo phong…” Khuôn mặt con chó đen biến dạng, lẩm bẩm một hồi, đột nhiên rụt lại đôi mắt, phát ra tiếng kinh hãi: “Đạo Phong!” 

Một lúc lâu, con chó đen hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại, nhìn về hướng làn sương khổng lồ kia, có chút gì đó đồng cảm, càng có chút than tiếc.

“Tấm bản đồ thiên giới này, sao tranh giành dễ vậy…”

…… 

Trong lúc này, xung quanh Đông sơn của Thiên Bình tông, Thanh Lâm bị luồng linh khí đang tỏa ra kia khóa chặt lại, toàn thân phát ra tiếng rầm rầm.   

Cơ thể cậu tựa như một bàn cờ, bản thân mình lại là một bàn cờ mới, nhưng ngay lúc linh khí khổng lồ đến đáng sợ kia dần dần tuôn vào, bàn cờ này như trực tiếp bị đẩy đổ hết, làm lại từ đầu!  

Hậu thiên đột phá tiên thiên, trong mắt người thường, đây chỉ là sự thay đổi của sức mạnh, chỉ là sự thăng cấp của trình độ tu luyện, nhưng đối với Thanh Lâm mà nói, thời khắc này, dường như đang niết bàn hồi sinh trở lại! 

Cảm giác xé nát đáng sợ ấy cứ nhắm vào Thanh Lâm mà tấn công, cậu đã nhiều lần muốn hôn mê đi, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chịu đựng.

Cũng trong lúc này, ngay khi người cậu ta như bị xé nát, linh khí đáng sợ kia không ngừng tuôn vào, đổ dồn tất cả vào cậu ta, ngay sau khi vào bên trong cơ thể Thanh Lâm, liền lập tức bị cậu ta hấp thụ, chuyển hóa thành ánh sáng màu đỏ đáng sợ kia!

Thanh Lâm tuy là đau đớn, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được, cơ thể của cậu đã có sự thay đổi, mà năng lực của cậu đang từ ba mươi vạn cân, nhanh chóng tăng lên bốn mươi vạn cân, năm mươi vạn cân, sáu mươi vạn cân… 

Cảm giác như khi linh khí khổng lồ kia đi vào cơ thể, năng lượng của cậu ta, tựa như là tiếp tục tăng lên một cách không có điểm dừng.

“Một thiểm bảy mươi tức…”

Bên trong cơ thể Thanh Lâm, Đế Linh vẫn đang chăm chú nhìn toàn bộ cảnh tượng đang xảy ra trước mặt, tuy nói là bình tĩnh, nhưng sâu bên trong lòng, cũng cảm thấy rất kinh sợ.   

Tộc Đế Thần từ trước đến nay, chưa từng xuất hiện qua vị thánh tử với thể pháp song tu này, càng chưa từng xuất hiện người như Thanh Lâm vậy, mới sinh ra liền sở hữu tư cách của các thánh pháp rồi!

Đế Linh đã đoán được khi trình độ tu luyện của Thanh Lâm ngày càng lớn mạnh, lúc đột phá đại cảnh giới, ắt sẽ xuất hiện điều kỳ lạ, nhưng Đế Linh lại không đoán được rằng, nó lại đến nhanh như vậy!

“Đế thể có chín thiểm, cậu ta chỉ mới đột phá tiên thiên mà đã có thể tiếp cận được một thiểm…” Đế Linh hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt bình tĩnh kia, không ngờ lại lộ ra trạng thái hưng phấn: “Nếu như có thể ổn định thiểm thứ hai, nhất định có thể lĩnh ngộ được băng đầu tiên trong chín băng rồi!” 

Mây đỏ lật biển, trăng tím lật đất, thanh nhật trảm tinh, vẩy vàng đầy trời, bóng tối hoành hành, chí tôn vô thượng, bảy sắc vi thánh… đây là bảy cảnh giới mà tộc Đế Thần tu sửa thân thể, hay còn xưng là “Đại cảnh”.

Mà Đế thể có chín thiểm là một trong những cảnh giới nhỏ nhất mà tộc Đế Thần tu luyện, cho dù là mây đỏ lật biển hay là trăng tím lật đất, cũng đều có chín thiểm.

Mỗi một thiểm, đều tượng trưng cho sự thăng cấp của sức mạnh, lại càng có những người có tính lĩnh ngộ cao, ngay lúc đế thiểm xuất hiện, có thể lĩnh ngộ được chín bước nhảy của Đế thể! 

Từ hàng ngàn vạn năm qua, trừ phi là khai hóa thiên địa, vị Đế tổ tự hành vi sinh đời đầu kia, từ trước đến nay chưa ai từng lãnh ngộ được toàn bộ chín bước nhảy vọt của Đế thế, người nhiều nhất, chỉ có là Đế chủ đời hai, lãnh ngộ được bảy bước nhảy.

“Thánh tử của tộc ta đây… Cả đời Đế tổ đều không trang bị thiên chất… Đừng nên làm ta thất vọng, đừng khiến cho phụ thân phải thất vọng, đừng nên làm tộc Đế thần phải thất vọng!” Đế Linh hít một hơi thật sâu, kìm nén sự kích động trong lòng, sâu trong đôi mắt, lộ ra sự kỳ vọng vô cùng.      

Mà ngay trong lúc này, Thanh Lâm sớm đã đột phá tiên thiên, lốc xoáy linh khí trên đỉnh đầu cậu dưới sự hấp thụ của cậu dần dần thu nhỏ lại. 

Bên ngoài cơ thể cậu ta, ánh sáng màu đỏ không ngừng phát sáng, sự phát sáng này, rất khác so với bình thường, sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng.

Men theo sự phát sáng này, ánh sáng đỏ kia lại càng ngày càng dài, từ lúc bắt đầu đã được ba tức, sau đó từ từ thay đổi, bốn tức, năm tức, sáu tức…

Rất nhanh, đã đạt đến bốn mươi tức! 

Đây là cảnh giới mà Thanh Lâm chưa từng đạt tới, từ lúc sở hữu ánh sáng đỏ đến giờ.

“Còn có khả năng thăng cấp nữa!”

Cảm giác đau đớn kia đã tan biến, Thanh Lâm nhìn bên ngoài cơ thể mình, ánh sáng màu đỏ kia lại lần nữa biến mất, hít một hơi thật sâu, Đại Đế lục di chuyển, trên đỉnh đầu còn lưu lại dấu vết cơn lốc xoáy đã biến mất kia, không ngờ lại xuất hiện lần nữa! 

Khi lốc xoáy này dần dần tích tụ, bên ngoài cơ thể Thanh Lâm, ánh sáng đỏ lần nữa xuất hiện, lần này, là năm mươi tức!

“Không phải là tận cùng!”

Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhìn lốc xoáy kia, đôi mắt cậu ta trong veo, như nhìn thấu được hành tinh này, nhìn thấu được tinh không, nhìn thấu được bản đồ của thiên giới. 

“Đế Linh từng nói, mây đỏ lật biển, không phải chỉ sở hữu ánh sáng đỏ là có thể được, mà là kiên trì được trong thời gian bao lâu, ta cũng muốn xem thử, giới hạn của ta, rốt cuộc có thể kiên trì được trong bao lâu!”

“Rầm!”

Vừa dứt lời, ánh sáng đỏ trên cả người cậu ta phát sáng rực rỡ, trong khoảnh khắc kiên quyết đó, không biết từ bao giờ đã đạt đến năm mươi tức, cuối cùng, đột phá đạt đến sáu mươi tức! 

Ngay trong lúc này, Đế Linh thở gấp, mắt mở to rồi lại há hốc miệng: “Sáu mươi tức… cậu ta cũng có ngày này, đạt đến được mây đỏ một thiểm!”

Cũng ngay tại lúc này, sự ngưng tụ của lốc xoáy kia, đột nhiên ngừng lại, cuối cùng thâm nhập sâu vào bên trong cơ thể của Thanh Lâm.

Cùng với sự biến mất của lốc xoáy, ánh sáng đỏ kia từ từ nhạt dần, cuối cùng, kiên trì đến sáu mươi lăm tức. 

“Đây chính là điều ta khao khát nhất…” Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Linh như đã già đi rất nhiều, lộ ra vẻ than tiếc.  

Cũng ngay lúc này, trên trời bỗng xuất hiện tiếng động rất lớn, đám mây u ám tích tụ với tốc độ kinh người, hoàn toàn che khuất ánh trăng kia, trong phạm vị ngàn lý, tối mịt!

Trong đám mây âm u kia, tiếng sét đánh ầm ầm, ngân xà bơi đi, một trận mưa lớn đổ ào xuống, ánh sáng màu đỏ đang cháy nhè nhẹ kia, như muốn thêu rụi toàn thân Thanh Lâm. 

“Thiên kiếp!” Đế linh đột nhiên ngẩng đầu lên.  

Cũng ngay trong lúc này, Thanh Lâm cũng ngước đầu nhìn lên trời cao, đôi mắt rụt lai. Lúc đám mây u ám kia miên man trên không trung, cậu ta có cảm giác hơi run sợ.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.