Không Mừng

Chương 34: Lãnh Địa Bị Người Khác Chiếm Lấy




Lấy viên yêu đan thứ hai để vào trong túi, Thanh Lâm tung ra một cước, đánh vào đằng sau lưng con thú Nguyệt Linh.

Con thú Nguyệt Linh này phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, nhưng vẫn chưa chết, đang cố gắng gượng dậy, muốn trốn thoát.  

Cũng ngay tại lúc này,  Thanh Lâm mạnh tay đâm vào một nhát, sâu hơn một nửa, đem yêu đan của thú Nguyệt Linh này, nhanh tay chớp lấy!   

Khi yêu đan rời khỏi thân thể, con thú Nguyệt Linh hơi thở yếu ớt, chớp lấy cơ hội này. Đại Đế lục lần nữa di chuyển, cơ thể thú Nguyệt Linh, dần dần teo nhỏ lại, trút hơi thở cuối cùng rồi chết!

“Con thứ ba!”

Thanh Lâm lau sạch máu tanh trên mặt mình, đem yêu đan cất cẩn thận vào túi, đang định tiếp tục truy giết những con khác thì ngay lúc này tiếng kêu thất thanh của Bàng Liên Trùng truyền đến: “Cứu ta với!” 

Thanh Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Bàng Liên Trùng đang bị con thú Nguyệt Linh đè lên người, trên đùi có vết thương rất kinh dị, không ngừng rỉ máu.

Bọn người Vũ Thanh, đang khó khăn trong việc bao vây công kích một con thú Nguyệt Linh, hoàn toàn không kịp đến cứu giúp.

Thanh Lâm cách đó không bao xa, khoảng gần trăm mét, nhưng xung quanh bốn phía lại bị bảy con thú Nguyệt Linh bao vây, cậu ta khó mà lách người thoát khỏi được. 

Mắt thấy con thú Nguyệt Linh cắn vào Bàng Liên Trùng một cái, những người phía sau lộ vẻ kinh sợ, Thanh Lâm đột nhiên xông tới, một chưởng đánh vào con thú Nguyệt Linh đang ở kế bên, đồng thời đưa ra tay phải, giơ ngón trỏ lên, phun ra chữ: “Định!”

Câu chữ này thốt ra, không làm trời đất thay đổi, nhưng ngay lúc Thanh Lâm thốt ra, thời gian không còn trôi qua nữa, không khí không còn lưu chuyển nữa, trăng sáng vẫn cứ treo trên không trung ấy, trong phạm vi trăm mét ấy, toàn bộ đều ngừng trôi.       

Thú Nguyệt Linh dừng lại một lúc trên không, cái miệng hung ác mở to ra, Bàng Liên Trùng vẫn là khuôn mặt tuyệt vọng kia, hai tay đưa ra, định ngăn cản nhưng rồi bị ngừng lại. 

Ngoại trừ Thanh Lâm, đối với tất cả mọi người mà nói, thời khắc này, làm gì sợ sẽ trôi qua một vạn năm, nhưng hành động của họ, ý thức của họ, đang ngưng tụ lại trong khoảnh khắc này.

Bọn người Vũ Phong cách đó cả trăm mét, chưa bị ảnh hưởng, lúc này khuôn mặt biến dạng, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng sợ hãi, cuối cùng nói: “Đây là ma kỹ gì đây!”

Bọn họ nhìn thấy rất rõ, thời khắc này, lấy Thanh Lâm làm trung tâm, xung quanh tứ phía trong phạm vi một trăm mét, cho dù tất cả đều ngừng trôi dù là con yêu thú đang muốn tấn công Thanh Lâm kia, cũng dừng lại trên không trung, nhìn như một bức tranh, Thanh Lâm trong bức tranh kia là người duy nhất có thể cử động. 

Bọn người Vũ Phong từ trước đến nay đều chưa từng nhìn thấy loại ma kỹ này, chỉ sợ rằng ngay cả loại linh ma kỹ thấp nhất cũng chưa từng thấy qua, nhưng mà trong thời khắc này, bọn họ chỉ cảm thấy, đừng nói là linh ma kỹ, cho dù là địa ma kỹ, thậm chí là thiên ma kỹ thì cũng không đáng sợ như vậy!

Cho dù là lúc này, ngay bây giờ, đối với những cao thủ mà nói, đủ để quyết định được sống chết rồi.

Hơn nữa, tất cả việc này, không chỉ trong chốc lát! 

Thanh Lâm tức tốc xông tới, bắt lấy phần lưng của con thú Nguyệt Linh đang đè lên người của Bàng Liên Trùng, tiếp theo dùng tay trái của mình nắm chặt đầu sọ của nó, rút con dao ra, chẻ đôi thân người.

Ngay thời khắc ấy, máu tươi phun ra, cảm giác nóng ấm khiến cho Bàng Liên Trùng choàng tỉnh, bảy con thú Nguyệt Linh cách đó không bao xa, cuối cùng cũng trở lại trạng thái ban đầu, trong cơn la hét giận dữ ầm ĩ đó, tất cả đều hướng về phía Thanh Lâm.  

Lúc này Thanh Lâm đã hấp thụ hết toàn bộ thân thể của thú Nguyệt Linh, ánh sáng sức mạnh ở bên ngoài thân thể càng sáng thêm bội phần, ở phía trong áo cậu ta có chất gì đó màu đen đang được thải ra, sức mạnh của cậu càng mạnh! 

Nếu là cú đấm lúc nãy, cần phải đánh vào bộ phận quan trọng thì mới giết chết nó được, nhưng ngay lúc này, chỉ là đánh vào phần lưng thôi, cũng lấy được mạng nó rồi!

Nhưng mà, vì sử dụng thuật định hình, khiến cho công lực của Thanh Lâm bị vơi đi hết chín phần, khiến cho cậu ta bị yếu đi, trên mặt hiện lên nét trắng bệch.

Lúc này nhìn Bàng Liên Trùng một cái, trong lúc xông ra, lời nói vọng đến tai những người ở phía trước. 

“Ta nói lại lần nữa, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất!”

Bàng Liên Trùng còn chút lo sợ hoảng hồn, hít một hơi thật sâu, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ cảm kích vô cùng, không chút do dự, lê lết đôi chân đang bị thương của mình, gia nhập vào đoàn người Vũ Phong chiến đấu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn người Vũ Phong càng thêm ngạc nhiên, từ biểu cảm của Bàng Liên Trùng cho thấy, thời khắc lúc nãy, không phải là trong một hồi mà là cả một khoảng thời gian.   

Cũng có thể nói rằng, những gì mà lúc nãy ngừng trôi, không chỉ là Bàng Liên Trùng cùng những con yêu quái kia mà còn có cả… ý thức của bọn họ!

“Đây là…”

Bọn người Vũ Phong đưa mắt nhìn nhau, họ từng đem Thanh Lâm so sánh với Tống Đại Hải, nhưng ngay lúc này lại phát hiện, cậu ta vẫn còn thua xa.    

Thời gian không ngừng trôi qua, chớp mắt một cái đã qua mười phút rồi, trên mặt đất bị vấy lên rất nhiều máu tanh, còn có mười ba xác chết của những con thú Nguyệt Linh, nhưng những thi thể này, không thể gọi là xác chết, vì nó không có máu thịt, càng không có xương, chỉ còn đâu đó, những sợi lông không biết đã bị khô héo qua bao năm rồi.

Đối với những thủ đoạn có thể xưng là yêu pháp này của Thanh Lâm, bọn người Vũ Phong đã sớm thấy được từ cái chết của Tống Đại Hải cùng với Trình Bằng, lúc này cũng không thấy có gì kỳ lạ, thấy hơi sợ chút thôi, chỉ lo rằng nếu như Thanh Lâm mà bất mãn bọn họ, sẽ biến từng người một biến thành kết cục như vậy.

“Cho cậu.” Vũ Phong đưa qua hai viên yêu đan, yêu đan này là lúc sau khi Bàng Liên Trùng gia nhập vào nhóm của bọn họ, vây bắt được tổng cộng hai con thú Nguyệt Linh mà có được. 

Mà bản thân Thanh Lâm, một mình đã giết được mười một con!

Tuy nói rằng trên người có vết thương, nhưng sau khi nuốt con thú Nguyệt Linh cuối cùng vào, những vết thương kia từ sớm đã lành lặn, lúc này nhìn vào, toàn thân Thanh Lâm không chỉ lành lặn không vết thương, nhìn vào càng thấy trong suốt vô cùng, vừa nhìn qua, khiến cho người khác có cảm giác hư vô, như là một miếng hổ phách, nhìn lần hai, mới có cảm giác chân thật.

Nhận lấy hai viên yêu đan, Thanh Lâm trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Mười ba viên yêu đan, có thể đổi lấy mười ba bó tinh lan thảo, với cả một trăm ba mươi miếng tinh linh thạch. Linh thạch thì ta không lấy, ta chỉ cần tinh lan thảo thôi.” 

Bọn người Vũ Phong vui mừng khôn xiết, bọn họ bị Thanh Lâm ép đến nơi này, không nghĩ rằng sẽ nhận được món lợi to lớn như thế, phải biết rằng ở trong phòng bếp, sau một tháng, có thể có được mười miếng linh thạch xem như là giỏi lắm rồi.  

“Nếu ngươi không trụ lại được thì có thể về trước.” Thanh Lâm nhìn về phía Bàng Liên Trùng.

Tuy là vết thương trên đùi Bàng Liên Trùng đã được băng bó lại, nhưng do vết thương quá sâu, trên người mọi người cũng không ai đem theo thuốc trị bệnh, cho nên cậu ta cũng chỉ có thể cố gắng mà chịu đựng thôi. 

Nghe thấy lời Thanh Lâm nói, Bàng Liên Trùng cắn chặt răng mình, trên mặt gắng gượng lộ ra giọng cười: “Không sao, còn có rất nhiều miếng linh thạch đang chờ ta.”

“Nếu có lần sau thì ta không cứu nổi cậu đâu.” Thanh Lâm mắt nhìn phía trước mà đi tiếp.

Thời gian trôi nhanh, chốc chốc thì trời đã tối, đôi lúc ngước đầu lên nhìn, có thể thấy được những đám mây âm u đang dần dần trôi qua, những lúc này, bọn người Thanh Lâm liền lập tức kiếm nơi ẩn náu, không chỉ có bọn họ, trong ngọn núi Đông sơn này, tất cả những đệ tử của Thiên Bình tông, cũng ẩn người đi, cả những tiếng gầm gừ của những con thú Nguyệt Linh kia, cũng trầm xuống đôi chút. 

Bởi vì… đây không phải là mây âm u mà chính là yêu thú, những con yêu thú với thân thể khổng lồ.

“Rầm!”

Tại nơi nào đó, sức mạnh càng thêm phát sáng, có vài giọt máu tanh bắn tới, một con thú Nguyệt Linh lần nữa hóa thành bộ lông khô héo, sau khi lấy đi yêu đan thì bỏ lại trên mặt đất. 

Yêu đan này, Thanh Lâm vẫn có thể nuốt được, nhưng hiệu quả thì đương nhiên là không tốt bằng tinh lan thảo, nếu không, Thanh Lâm cũng không cần phải nhận nhiệm vụ này rồi.

“Hai mươi!”

Sức mạnh toàn thân Thanh Lâm phát sáng rực rỡ, trong đêm tối, nhìn như là một ngọn đèn đang cháy rực. 

“Ta có thể cảm nhận được, đỉnh cao hậu thiên này đã đạt đến mức độ cực hạn, nếu như nuốt thêm một con nữa, liền lập tức có thể đột phá!”

Lời nói thầm hưng phấn ấy phát ra từ trong lòng, Thanh Lâm không chút do dự mà nhìn về con thú Nguyệt Linh đang ở phía trước mà bước tiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.