Không Mừng

Chương 15: Dùng Ngọn Lửa Này Thiêu Chết Các Người




Có em ở bên tôi, gặp báo ứng thì đã sao?

Những sợi khói quấn quýt giữa những ngón tay của Lục Khởi Bạch, mảnh và trắng như từng sợi dây có thể thít chặt cổ họng, từng chút từng chút lan tỏa ra xung quanh Cảnh Ninh. Anh nhìn cô chăm chú, không giận dữ mà bật cười: “Em nói tiếp đi.”

Cảnh Ninh đứng hẳn dậy, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm: “Trong Lục Môn, anh gần như ngang tài ngang sức với Lục Đông Thâm, bốn công ty con dưới quyền đã chắc chắn kiếm được cho anh không ít. Vậy mà anh lại cam tâm tình nguyện tới Skyline sống nhờ sống gửi. Trông bề ngoài có vẻ giống như anh đang bị Hội đồng quản trị ép làm một việc bất đắc dĩ, thực chất là anh đang tìm một thời cơ thích hợp để chuyển chiến trường về phía thị trường nội địa. Đối mặt với một thị trường khổng lồ như nội địa, Lục Đông Thâm dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Mảnh đất phủ Thân vương đốối với anh ấy mà nói chẳng qua chỉ là một hòn đá kê chân để tạo mối quan hệ thân thiết với Chính phủ. Chỉ cần cái miệng của Chính phủ rộng mở, anh ấy sẽ có thể lợi dụng nguồn tài nguyên hiện có của Skyline ở trong nước để tiếp nối công nghệ sinh học, sản xuất dược phẩm của Lục Môn. Đây chẳng qua chỉ là sự tiếp nối vốn, đối với Lục Đông Thâm mà nói không quá khó khăn, cộng thêm việc giá thành nhân công của khu vực châu Á vốn đã thấp hơn nhiều so với Âu Mỹ. Lục Đông Thâm muốn tranh giành công nghệ sinh học thì tới những nơi như Trung Quốc hay Ấn Độ là có thể giải quyết vấn đề nhân công. Vì vậy, dù xét về phương diện nào, Lục Đông Thâm cũng đang quyết tâm giật ngành công nghệ sinh học này về tay. Như vậy đã động vào cái bánh của Lục Khởi Bạch anh. Công xưởng nghiên cứu công nghệ sinh học và sản xuất dược phẩm lớn nhất của Lục Môn đang do anh nắm giữ. Thứ anh đang thiếu chính là quyền phân phối sản phẩm. Vốn dĩ đang dựa vào công trạng của các công ty dưới quyền anh, cả chuỗi sản nghiệp công nghệ sinh học cũng đang ở trong túi anh, nhưng bị Lục Đông Thâm khuấy đảo như vậy thì một việc đã chắc đến tám, chín phần bỗng dưng bị ngâm đó, không chịu giải quyết.”

“Mảnh đất phủ Thân vương kia là củ khoai nóng trong tay Chính phủ, đối với các doanh nghiệp mà nói thì lại là mảnh đất mở đường tuyệt vời nhất để giành được cơ hội hợp tác với Chính phủ. Chính phủ chọn doanh nghiệp hợp tác chẳng qua chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất là nguồn vồn hùng hậu; thứ hai là độ tín nhiệm cao. Đây cũng là nguyên nhân Skyline có cơ hội bộc lộ tài năng. Nhưng một khi Skyline đánh mất độ tin cậy của mình, khiến người dân bất mãn, khiến dư luận phẫn nộ thì đó chính là tai họa dành cho việc hợp tác. Đương nhiên, mất đi một dự án chẳng thể khiến Skyline sụp đổ, nhưng danh dự và niềm tin của nó trong thị trường Trung Quốc có thể bị phá hoại, năng lực của Lục Đông Thâm cũng sẽ bị nghi ngờ. Việc này kéo dài, một khi Lục Đông Thâm bị cản trở, việc công xưởng sản xuất thuốc và công nghệ sinh học trong nước cũng sẽ bị hẫng, vừa hay trở thành cơ hội cho anh tạm nghỉ lấy hơi.”

Giọng cô giòn tan, mạnh mẽ dứt khoát trong căn phòng chỉ còn tiếng thở của hai con người, từng câu từng chữ gợi mở những gì Lục Khởi Bạch đang suy nghĩ trong lòng. Nhưng Lục Khởi Bạch nghe xong hoàn toàn không phẫn nộ, anh nhìn cô đầy hứng thú, sau đó gạt chút tàn thuốc, lên tiếng nói: “Cảnh Ninh à, tôi bỗng nhiên cảm thấy để em ở bên cạnh anh ta thật là đáng tiếc.”

Cảnh Ninh bặm môi, cảnh giác nhìn anh chằm chằm.

Lục Khởi Bạch hút hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt đầu lọc, đứng lên. Cảnh Ninh vô thức lùi sau nửa bước. Anh theo đà cũng tiến lên nửa bước. Cô tiếp tục lùi, kheo chân chạm vào sô pha, không đứng vững bèn ngã phịch xuống. Anh dồn ép tới trước, nắm chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.

“Một cô gái thông minh như vậy một khi phản bội tôi thì không hay chút nào.”

Cảnh Ninh cố chịu đựng cơn đau trên cằm: “Nói như vậy, chuyện của Thương Xuyên quả nhiên không tránh khỏi có can dự tới anh!”

Lục Khởi Bạch đè người xuống, từ từ dồn ép cô tới tận góc sô pha, bật cười: “Lục Đông Thâm đắc tội với quá nhiều người, có những chuyện không cần tôi đích thân ra tay cũng có người sốt sắng làm hộ. Cảnh Ninh, em ghi nhớ, người đứng trong cuộc chẳng bao giờ thú vị được bằng người ngoài cuộc. Đứng càng cao dĩ nhiên sẽ nhìn càng xa. Xem kịch ngoài việc xem cho vui thú, còn có thể nắm chắc người và việc trong lòng bàn tay để đưa ra sự tính toán. Về điểm này, Lục Đông Thâm giỏi nhất. Chỉ tiếc là, vì một Hạ Trú, anh ta buộc phải đắm chìm vào cục diện này, muốn thoát ra ngoài, quá khó.”

Trái tim Cảnh Ninh lạnh ngắt hẳn đi. Câu nói này của Lục Khởi Bạch giống như đã trả lời cô, nhưng phần nhiều là ám thị cho tương lai khốn đốn của Lục Đông Thâm lần này.

Sự ấm nóng lan dần trong trái tim, phủ lên lớp băng lạnh trào dâng từ tận đáy lòng. Bờ môi của Lục Khởi Bạch mơn man trên cổ cô, hơi thở quấn quýt, nóng rực. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bị tay của anh ghìm chặt sự tự do.

“Lục Khởi Bạch, anh sẽ gặp báo ứng đấy!” Cảnh Ninh ngửa đầu nhìn chằm chằm cái bóng mờ mờ in trên trần nhà, chính là dấu vết của sự giãy giụa trong bất lực của cô.

Lục Khởi Bạch cười khẽ: “Có em ở bên tôi, gặp báo ứng thì đã sao?”

***

Lúc Hạ Trú đang nằm co người trên giường nghiên cứu con dao găm bắn ra từ chiếc đồng hồ thì chuông cửa kêu lên. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, mười giờ mười lăm phút.

Cô giấu con dao găm vào trong túi áo ngủ, rồi loẹt quẹt dép lê đi ra cửa chính. Người ngoài cửa hết sức kiên nhẫn, tiếng chuông cửa vang lên chậm rãi từ tốn. Cô nhìn qua mắt thần, có phần kinh ngạc, vội vàng mở cửa.

Là Lục Đông Thâm.

Cái bóng cao lớn đứng dựa bên cạnh cửa, cúc áo được cởi ra mấy chiếc, cổ tay được xắn lên, gương mặt có phần mỏi mệt. Hạ Trú mũi thính: “Anh uống rượu đấy à?”

“Tối nay có buổi tiếp khách, ít nhiều cũng uống một chút.” Lục Đông Thâm một tay chống lên cánh cửa: “Anh làm phiền em không?”

“Em còn chưa ngủ nữa.” Hạ Trú nghiêng người cho anh đi vào: “Bây giờ anh vào nhà em như về nhà mình vậy, bảo vệ dưới tầng cũng coi như không thấy rồi.”

Lục Đông Thâm cốc một cái lên đầu cô: “Em nghĩ những người dưới kia mù cả à? Anh đã cùng em ra ra vào vào bao nhiêu lần rồi, kẻ khờ kẻ ngốc cũng có thể biết hai chúng ta có quan hệ gì.”

Hạ Trú bĩu môi.

Sau khi đi vào phòng khách, Lục Đông Thâm ngồi xuống sô pha, xem ra là thật sự mệt mỏi. Anh tháo đồng hồ đặt lên mặt bàn, ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm nghiền mắt lại, cũng không nói gì, tùy ý như trở về nhà của mình vậy. Hạ Trú đang suy đoán ý định của anh khi đến đây tối nay, tuy rằng cô và anh đã đầu gối tay ấp nhưng giữa hai người vẫn giữ không gian riêng tư cho nhau. Chuyện ở chung không ai nói ra cả. Cô cảm thấy có lúc tuy rằng da mặt Lục Đông Thâm hơi dày nhưng kiểu bỗng dưng đề nghị sống chung với một cô gái thì người mắc chứng sạch sẽ và OCD nghiêm trọng như anh chắc sẽ không làm.

Cô vòng ra sau sô pha, đặt ngón tay lên hai bên thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp. Lục Đông Thâm không mở mắt ra, nhưng những nếp nhăn trên trán đã dãn ra không ít. Ánh đèn trong phòng không được bật tới mức sáng nhất, chỉ có một màu vàng nhạt nhòa hắt xuống gương mặt anh, từng đường nét sâu và sắc khiến người ta rung động. Cô không kìm được lòng mình, hôn lên trán anh rồi hỏi: “Anh thoải mái hơn không?”

“Ừm.” Lục Đông Thâm nhắm mắt hưởng thụ.

Hạ Trú ngẫm nghĩ, rồi vòng lại phía trước, ngồi xuống ghế, kéo anh nằm xuống, để anh gối đầu lên chân mình. Anh mở mắt ra, mỉm cười nhìn cô: “Không chê nặng à?”

“Nhắm mắt lại, đừng nói gì cả.”

Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, nghe lời.

Cô nhẹ nhàng day đầu cho anh, xoa dịu mỗi một huyệt đạo. Kể ra cũng buồn cười, chiêu này ngày trước cô học từ Trần Du. Cô ta xuất thân từ một gia đình bán thuốc Nam, đôi tay đó có thể làm cho người ta thoải mái sảng khoái khắp cơ thể. Hạ Trú đã học được, nhưng không có kiên nhẫn mát xa cho ai hết, vậy mà bây giờ, cô lại cảm thấy mình thật may mắn khi có tay nghề này.

Đại đa số đàn ông không thích người khác chạm vào đầu mình, kiểu như Lục Đông Thâm lại càng như vậy. Hạ Trú không cần hỏi cũng biết, tay nghề tốt của Trần Du chắc là chưa dám thể hiện đối với Lục Đông Thâm. Nghĩ như vậy, cô càng yêu anh hơn.

Căn phòng yên tĩnh, giống như lánh xa thế sự ngoài kia.

Đương nhiên, việc này chỉ là tự lừa mình lừa người, Hạ Trú không phải không biết nguyên do anh mệt mỏi và phải đi tiếp khách khắp nơi như vậy.

Một lúc lâu sau, cô hỏi: “Hôm nay anh định ngủ ở chỗ em sao?”

Lục Đông Thâm chưa ngủ, nhưng tinh thần đã thả lỏng hơn: “Không, vẫn phải quay về công ty, nhân lúc đợi điện thoại thì tới chỗ em ngồi một chút.”

“Anh như vậy không tốt đâu.” Hạ Trú nói.

Anh mở mắt ra: “Hết khoảng thời gian bận rộn này, anh sẽ cố gắng ở bên em.”

“Em không có ý đó.” Hạ Trú khẽ thở dài: “Em biết bây giờ anh không chỉ gánh vác cho Skyline mà khi làm việc qua lại với các doanh nghiệp nước ngoài còn có vấn đề chênh lệch múi giờ, thế nên anh sẽ thường xuyên mất ngủ. Em cảm thấy có những việc anh thật sự không cần tận tâm tận lực, cho dù là người sắt anh cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

Lục Đông Thâm thoải mái nói: “Sau khi quen em, chứng mất ngủ của anh đã cải thiện không ít, ít nhất có thể ngủ trọn cả một giấc, bây giờ chỉ là thời kỳ đặc biệt mà thôi.”

“Em đang sợ bao nhiêu nỗ lực của em đổ xuống sông xuống biển.” Hạ Trú bĩu môi.

Lục Đông Thâm kéo tay cô qua, vỗ vỗ mấy cái: “Lấy tập phong bì trong túi công vụ của anh ra đây.”

Hạ Trú làm theo.

Lấy phong bì ra, cô nhìn một cái rồi nói: “Em còn tưởng ngày mai Cảnh Ninh sẽ giao cho anh.”

“Tự xé đi.” Lục Đông Thâm thoải mái dựa dẫm rồi lại nhắm mắt vào nghỉ ngơi.

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Xé ngay đi.” Lục Đông Thâm thản nhiên nói: “Chưa có sự cho phép của anh, không được phép từ chức.”

~Hết chương 206~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.