Không May Yêu Thương Ngươi

Chương 7




Những hạt mưa nhỏ dày đặc thấm cái lạnh vào tận trong xương, cả đất trời chìm trong cái lạnh vô cùng. Mộ Yến Thần đứng cách xa vài bước chân, dữ dội nhìn chằm chằm một màn này, có cảm giác như những tơ máu li ti tràn ngập trong đôi mắt kia sắp sửa nổ tung. Anh sải bước đi qua, gần như thô bạo hung dữ đến tuyệt tình kéo phắt Tô Nhiễm Tâm từ bên người cô ra, một tay đỡ lấy thân hình mảnh mai ở trên đất đang cuộn mình vì cơn đau, cẩn thận ôm vào trong ngực!

Tô Nhiễm Tâm bị đẩy một cái liền lảo đảo, lòng bàn tay chống xuống mặt đất ướt át bị rễ cỏ đâm vào sinh đau! !

"Mộ Yến Thần... cậu..." Một cỗ chua xót phẫn nộ trào lên trong lòng còn chưa kịp phát tiết ra, đã bị sự vô cùng lo lắng trong lòng thay thế, cả người Tô Nhiễm Tâm chợt run rẩy, trong ánh mắt kiên định lộ ra một chút kinh hoảng, "Tôi... không phải là tôi cố ý... Tôi chỉ vừa mới thuận tiện nói với nó mấy câu, không hiểu sao nó đã bị như vậy rồi ! Lan Khê..."

Những hạt mưa làm ẩm ướt những sợi tóc trước trán của Lan Khê, cô gắt gao cuộn mình ở trong lòng Mộ Yến Thần.

"Bà tránh xa cô ấy ra một chút cho tôi..." một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, đầy ngăn cách giữa anh và Tô Nhiễm Tâm vang lên. Anh nghiến răng cao giọng, nói gằn từng tiếng, phảng phất vẻ khát máu, "Tôi nghĩ rằng ít nhất bà cũng có một chút lương tâm nên mới có thể giao em ấy cho bà, nhưng tôi đã lầm rồi... Tôi biết trong lòng bà có điều cố kỵ, có oán hận, nên mới sống chết không đồng ý với sự tùy hứng của em ấy, nhưng chẳng lẽ bà không biết, em - ấy - đang - có - thai- hay - sao? ! !"

Mấy chữ cuối cùng, anh nghiến răng nói đặc biệt rõ ràng, như muốn cắn vỡ xương cốt của bà vậy! !

Giống như bị một tiếng sét đánh vang dội, làm nổ tung trong đầu của Tô Nhiễm Tâm.

Mang thai.

Lan Khê đã mang thai...

"..." Tô Nhiễm Tâm suy sụp ngã xuống trong mưa. Bà cẩn thận nhớ lại tình cảnh nhìn thấy bọn họ ở khoa phụ khoa ngày đó, lại nói, mấy ngày nay bà đều liên tục bức bách đối với Lan Khê, thậm chí trong lúc cháu gái mình đang trong thai kỳ, bà còn kéo nó đến trước mộ của chị gái mình mà lên án! Vừa mới rồi, khi ngã xuống nó luôn luôn ôm bụng, chẳng lẽ...

Mộ Yến Thần ôm lấy người trong lòng, sải bước đi hướng về phía xe.

Cả người Tô Nhiễm Tâm như đã bị mê muội đi, nhưng sau đó bà vẫn kịp phản ứng, dồn sức bò dậy đi theo Mộ Yến Thần! Bà định đi tới gần để xem tình hình của Lan Khê nhưng bị nghiêm khắc chặn lại. Mộ Yến Thần ôm Lan Khê cùng ngồi lên chỗ ghế lái, Tô Nhiễm Tâm khẽ cắn môi đi lên ngồi trên ghế sau, cả người đầy nước mưa làm bà gần như tê cứng, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Lan Khê đau đến mức không nói ra tiếng, chỉ có thể dùng hơi thở mỏng manh như ý bảo bản thân rất đau, Tô Nhiễm Tâm cảm thấy đầu óc đã đau như sắp muốn nổ tung.

"Đừng sợ..." Mộ Yến Thần đặt một nụ hôn nóng bỏng ở trên mặt cô, trái tim đau đớn giống như bị xé ra vậy: "Đừng sợ, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện, bảo bối, em hãy kiên trì một lúc..."

Những giọt lệ nóng bỏng tràn ngập khắp trời đất, Lan Khê gắt gao ôm giữ nơi bụng, khóc thành tiếng.

Một đường đầy gió mưa.

Đường xá bởi trời mưa nên việc đi lại không thông thuận lắm, lại còn đèn đỏ trên đường đi. Tô Nhiễm Tâm trơ mắt nhìn Mộ Yến Thần gọi điện thoại cấp cứu, sau đó lái xe chạy như điên. Vẫn như trước, xe cộ bị đan xen gắt gao ở trên đường, chuyện kẹt xe ngày mưa vốn nhiều phiền toái. Có người còn cố tình cho xe chạy không tuân theo quy định, chẳng thèm để ý đến cảnh sát giao thông đang nỗ lực khơi thông ách tắc. Càng ngày càng nhiều chiếc xe lách đường vượt qua, Trong mưa, vẻ mặt cảnh sát giao thông đã tràn ngập sự vô cùng lo lắng.

Tay Mộ Yến Thần đặt ở trên vô lăng đã nổi gân xanh, mạch máu đập thình thịch đáng sợ.

"Két" một thanh âm vang lên, từ phía sau một chiếc xe liều mạng chen lên cà sát vào xe của bọn họ, vết quẹt dọc suốt trên cạnh xe thành một đường thật dài.Tô Nhiễm Tâm, trong lòng đang căng thẳng, quay cửa kính xe xuống chửi ầm lên: "Các người lái xe thế nào đấy hả? !"

Mộ Yến Thần thình lình vượt lên, sau đó phanh xe lại chắn ngang phía trước chiếc xe kia, tiếng mưa rơi làm át đi tiếng mắng chửi của Tô Nhiễm Tâm.

Đôi mắt lạnh lẽo lộ ra tia máu đỏ tươi đáng sợ, Mộ Yến Thần an ủi người trong lòng xong xuôi sau đó mới mở cửa xuống xe.

Nước mưa tạt vào trên bộ tây trang màu đen của anh đầy lạnh lùng .

Đi vòng qua phía trước xe, tới bên cửa sổ xe, ở bên cửa sổ xe đang hạ xuống, trong nháy mắt, anh mở cửa xe ra, lôi đối phương xuống, túm lấy cổ áo đối phương "Chát!" một tiếng, hung dữ tống một đấm lên mặt đối phương. Người nọ lảo đảo mẫy cái rồi ngã bổ nhào xuống phía dưới bánh xe.

"... ! !" Tô Nhiễm Tâm chợt bị hù dọa bởi những tiếng động ở chung quanh trở nên ầm ỹ hỗn loạn, trong lòng tràn đầy kinh hãi.

"Tôi. **..." Người đàn ông bị nện suýt nữa nứt xương, cả người đầy nước mưa, từ trên mặt đất đứng lên, sát khí trong mắt nổi lên, nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Thần: "Con mẹ nó chứ, dám đánh ông mày hả, ông đây quyết sống chết với mày..."

Một cú đấm hung ác vừa mới vung lên đã bị Mộ Yến Thần hung hăng nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vặn ngược lại thành một góc tù. Một tiếng kêu như heo bị giết vang lên trong cảnh toàn bộ đường cái đang hỗn loạn. Cảnh sát giao thông liều mạng chen lách về hướng bên này. Cùng lúc đó mấy người bạn của chủ xe gây chuyện, nhìn nóng mắt cũng quơ lấy thứ gì đó cùng nhau xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.