Không Lối Thoát

Chương 40: Ma cung nghĩa muội




Trầm Lục chỉ nói anh từ kinh thành mang tin tốt về, cũng không nói rõ với Liên Mạn Nhi rốt cuộc là tin tốt gì, liền dẫn theo tùy tùng rời đi.

“…Có lẽ, là muốn báo cho… chúng ta tin vui.” Chờ đưa Trầm Lục đi, người một nhà không còn buồn ngủ chút nào, đều ngồi quây quần bên lò sưởi uống chút canh nóng, ăn trà bánh.

Trầm Lục đến thăm vì nhớ Liên Mạn Nhi, lại thêm một đường cực khổ, sắc mặt thật nghiêm nghị. Chỉ là, lúc rời đi tâm tình đã tốt lên. Như vậy, trước không vội nói ra tin tức tốt, mà để dành tin tốt lành này như một món quà, cũng có thể lý giải được.

“Lục gia nói chuyện tốt, hẳn là chuyện vui lắm đây.” Liên Thủ Tín nói: “Trước khi đi, không phải Lục gia có nói ngày mai hai chúng ta đến quý phủ cậu ấy ư, chắc là ngày mai sẽ biết được thôi.”

Người một nhà nói như vậy, ai cũng không suy đoán xem tin tức tốt theo lời Trầm Lục là gì, chẳng qua vẻ mặt đều tươi cười không che giấu được, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Liên Mạn Nhi đầy ẩn ý. Hôm nay Mạn Nhi yên tĩnh lạ thường. Lần này Trầm Lục vào kinh có tiết lộ là vì hôn sự của hai người.

Mặc dù Trầm Lục có thể làm chủ hôn sự của mình, nhưng xét thấy địa vị hiện tại, thành thân là chuyện đại sự như vậy, không còn là chuyện riêng của một mình anh nữa. Hai năm qua, qua lại với Trầm gia, từ thái độ đối đãi, có thể thấy nội bộ Trầm gia đã ngầm đồng ý chuyện này.

Dưới tình huống này, Trầm Lục hoàn toàn có thể lập tức cưới Liên Mạn Nhi về nhà. Nhưng Trầm Lục không làm như vậy, lần này vào kinh là do anh muốn nhận được sự chấp thuận của hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.

Trầm Lục làm như vậy ngoại trừ suy tính về thân phận của bản thân, còn suy nghĩ cho Liên Mạn Nhi. Trầm Lục muốn cuộc sống sau này của Liên Mạn Nhi càng thêm êm đẹp, hai người sẽ viên mãn.

Nhìn sắc mặt và giọng nói lúc Trầm Lục rời đi, có thể thấy chuyện này đã thành công.

Tin tức tốt như vậy, anh còn nghĩ sẽ không tiện nói trực tiếp trước mặt Liên Mạn Nhi. Đợi ngày mai Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đi qua sẽ nói rõ chuyện này, như vậy mới thỏa đáng. Tuy lúc này không thể nói rõ trước mặt Liên Mạn Nhi, nhưng Trầm Lục vẫn nhịn không được phải tiết lộ chút tiếng gió.

Rõ ràng trong chuyện này, Trầm Lục vô cùng mừng rỡ, hơn nữa càng thêm đắc ý.

Người một nhà ai cũng không nói chuyện tin tức tốt này, cũng không đề cập tới chuyện lần này Trầm Lục ngày đêm kiên trì chạy về. Chỉ cười nói một chút chủ đề không quan trọng, ngồi hồi lâu trong noãn phòng, ai cũng không nói phải về phòng ngủ nữa.

“Cha, mẹ, giờ không còn sớm, ngày mai còn có việc, chúng ta nên sớm nghỉ ngơi được không ạ.” Liên Mạn Nhi cảm thấy giờ không còn sớm, mở miệng nói trước.

“Bây giờ trở về, ta cũng ngủ không được.” Liên Thủ Tín liền nói, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, thiếu chút nữa đã nói thẳng ra ông quá vui mừng không ngủ được. “Những sự tình kia chúng ta làm suốt ngày vẫn không thể so với khổ cực của Lục gia.”

Cuối cùng, Liên Thủ Tín còn ha hả cười hai tiếng.

Trương thị và Ngũ Lang đều mỉm cười, không nói lời nào.

“Tỷ, đệ cũng không ngủ được.” Tiểu Thất cắn một miếng quế hoa cao, nói mơ hồ không rõ.

“Bây giờ đệ không ngủ, ngày mai không cần dậy sớm đi học sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Lục gia trở lại, ngày mai Sở tiên sinh chắc chắn sẽ không giao bài vở gì đâu ạ.” Tiểu Thất ha hả cười, trả lời.

“Mạn Nhi, con về nghỉ ngơi trước đi. Chúng ta ngồi một lúc nữa sẽ về phòng.” Trương thị liền nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trương thị liền hiểu, người trong nhà có chuyện muốn nói sau lưng nàng. Trong hồi ức của Liên Mạn Nhi chỉ có chuyện nàng và người một nhà thương lượng sau lưng người khác, chưa hề có chuyện người khác giấu nàng. Nàng cũng biết mấy người Trương thị muốn thương lượng chuyện gì.

Trầm Lục gấp gáp về chuyến này, dường như người trong nhà còn mừng rỡ hơn nàng.

Liên Mạn Nhi cười thầm, đành phải đứng lên.

“Cha, mẹ, tốt hơn nên nghỉ ngơi sớm chút đi ạ. Dù là chuyện gì chăng nữa, ngày mai nói không được sao.” Lúc đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi vẫn không nhịn được nói: “Ca và tiểu Thất nữa, Lỗ tiên sinh đã nói qua không ít lần, khổ luyện học hành cũng có chừng mực, quá khuya mà không ngủ sẽ không hợp đạo dưỡng thân.”

“Mạn Nhi, muội đừng lo. Chúng ta ăn một miếng điểm tâm nữa sẽ đi nghỉ ngơi ngay đây.” Ngũ Lang cười nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cười cười, rồi mang theo mấy nha đầu về phòng trước.

Sáng hôm sau, người một nhà cùng nhau ăn điểm tâm, Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt mấy người Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng không tệ, tinh thần sảng khoái, hơn nữa vẻ mặt đều vui mừng.

“… Mọi người nghỉ lúc nào, sao con không biết.” Liên Mạn Nhi nói thêm một câu: “Ai nấy hôm nay đều dồi dào tinh thần ha.”

“Tỷ à, cái này gọi là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, haha.” Tiểu Thất liền cướp lời, nhìn Liên Mạn Nhi cười lớn.

Mấy ngày kế tiếp, Liên gia quả nhiên đều được bao phủ bởi không khí vui mừng.

Trầm Lục trở về, đầu tiên là mạnh mẽ vang dội xét sử phạm nhân hạ độc hại Liên Mạn Nhi, thẩm tra đối chiếu văn thư lần nữa, ngoài ra còn phái người mang văn thư lên kinh.

Trong vụ án này, Viêm đạo bà, Tiền Nhuận Phong, Tiền phu nhân và Tiền Ngọc Thiền là nhóm thủ phạm chính, sẽ nhận hình phạt xử trảm lập quyết hoặc phạt treo cổ. Về phần đám tòng phạm cùng với gia quyến Tiền gia đều căn cứ theo tội nặng nhẹ mà phán quyết sung quân hoặc bán làm Quan nô.

Trầm Lục ngày đêm ngựa không ngừng vó trở về, đại đội nhân mã phía sau thấy Trầm Lục như vậy cũng không dám trì hoãn, gấp rút lên đường nên mới hai ngày sau đã vào cửa phủ thành.

Sáng sớm nay, Liên gia ở ngõ Tùng Thụ đã sớm quét dọn trang trí đổi mới hoàn toàn, ngay cả con đường ngoài cửa phủ cũng quét dọn một lần. Bên trong tiền thính lại càng trưng bày chỉnh tề, xếp đặt hương án. Tất cả người trong nhà cũng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị trang phục lộng lẫy.

Rất nhanh, quản sự đi vào bẩm báo người đã đến.

Người một nhà bận rộn chỉnh trang, mang theo chúng nô tài ra nghênh đón. Từ lúc Trầm Lục đến trước, trong đội xe đến sau 2 ngày có cả nhóm người phụng ý chỉ hòang đế và hoàng hậu về theo, là đội ngũ khâm sai tới ban chỉ.

Hiện tại, vị khâm sai đại thần này đang cùng đi với đám quan viên ở phủ thành tới Liên gia ở ngõ Tùng Thụ tuyên đọc thánh chỉ. Cùng đi trong chúng quan viên đương nhiên có Trầm Lục dẫn đầu.

Nghênh khâm sai vào phía trước chính sảnh, tất cả mọi người Liên gia quỳ xuống lắng nghe ý chỉ.

Hoàng đế ban ý chỉ đều do nhiều đại nho Hàn Lâm viện viết ra, đương nhiên là đầy tinh hoa văn chương. Mọi người Liên gia cúi đầu lắng nghe. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất dù gì cũng đều được Lỗ tiên sinh dạy dỗ, không hề có trở ngại trong việc nghe hiểu. Liên Thủ Tín và Trương thị không hiểu được những thứ từ ngữ nho nhã kia, tên xưng hô chính thức quá phiền phức, lỗ tai bọn họ chỉ mơ hồ bắt được mấy câu.

“… Tứ phong… Nữ nhi Liên Thủ Tín Liên Thị Mạn Nhi làm huyện chủ, lấy phong hào Thục Huệ, thực ấp 500, cũng tứ hôn cho… Công… Hậu… Tổng binh phủ Liêu Đông… Tướng quân Trầm Dạ… Chọn ngày lành tháng tốt thành hôn. Khâm thử.”

Chờ khâm sai tuyên đọc thánh chỉ xong, đích thân tới đỡ Liên Thủ Tín đứng dậy, chúc phúc cho ông. Chúng Quan cùng đi cũng rối rít tiến lên chúc mừng Liên Thủ Tín, chúc mừng Trầm Lục.

Nhất thời, trong chánh đường tiền thính tiếng cười không dứt, không khí vui mừng lan khắp cửa.

Hoàng đế hạ chỉ phong Liên Mạn Nhi làm huyện chủ Thục Huệ, cũng ban cho thực ấp. Hai người Hoàng đế và hoàng hậu đều cùng chung ý kiến ban hôn Liên Mạn Nhi cho Trầm Lục. Đây là tin tức tốt theo lời Trầm Lục ngày đó.

Đúng là tin tức tốt, hơn nữa còn là tin tốt ngoài dự liệu và mong đợi của mọi người.

Lần này Trầm Lục vào kinh, Liên Mạn Nhi từng nghĩ, cầu hoàng đế và hoàng hậu đồng ý hôn sự hai người họ sẽ không thành vấn đề. Nhưng nàng không dám hy vọng xa vời sẽ có thánh chỉ tứ hôn, lại càng không nghĩ tới hoàng đế sẽ phong nàng làm huyện chủ.

Căn cứ xuất thân của nữ nhân quý tộc thời đại này, nữ nhi của hoàng đế sẽ được phong làm công chúa, nữ nhi Vương Công phong làm Quận chúa, nữ nhi tôn thất trở xuống thì phong làm huyện chủ.

Mà huyện chủ lại phân ra phẩm cấp khác nhau. Phong hào huyện chủ tôn quý nhất sẽ có chức vị như quan nhị phẩm, có thực ấp. Hoàng đế không chỉ cho Liên Mạn Nhi làm huyện chủ, còn ban thưởng phong hào Thục Huệ như vậy, nói rằng chỉ tôn vinh nàng không thôi thì còn chưa đủ.

Liên Mạn Nhi theo người một nhà bái tạ hoàng ân. Trong lòng nàng hiểu chuyện này là ý tốt của hoàng đế, nhưng lại càng là công lao của Trầm Lục. Trầm Lục đã suy tính rất nhiều cho nàng. Có lẽ, trong đó cũng có công lao không nhỏ của Trầm Cẩn. Ngay cả trước khi vào kinh, Trầm Lục cũng không hề tiết lộ chuyện này với nàng, sau khi chuyện thành công vẫn không biểu lộ kể công.

Ngoài tứ phong và ban hôn, hoàng đế và hoàng hậu còn ban thưởng không ít đồ cho Liên Mạn Nhi.

Hoàng kim 500, bạc trắng 2000, Kim Ngọc Như Ý một thanh, đồ trang sức vàng ròng đính ngọc lục bảo một bộ, đồ trang sức vàng ròng khảm ngọc trai một bộ, các loại lụa là mười xấp, một khay hương liệu và ngọc trai. Ngoài ra Trầm Cẩn còn tặng Liên Mạn Nhi một hòm đồ trang sức, vòng tay cùng xiêm y.

Phía trước an bài yến hội, chiêu đãi khâm sai đại nhân cùng với chúng quan viên đi đến đây. Liên Mạn Nhi và Trương thị mang theo chúng nha đầu trở về hậu viện. Trương thị còn có chút như lọt vào trong sương mù, Liên Mạn Nhi phải giải thích hai lần, bà mới hiểu được ý tứ thánh chỉ kia.

Trương thị ngồi xuống vui mừng khôn xiết. Cho dù Liên Mạn Nhi đã giải thích phong hào huyện chủ này có ý nghĩa thế nào nhưng Trương thị vẫn không có khái niệm cụ thể. Trương thị chỉ vui mừng vì hoàng đế và hoàng hậu ban hôn cho Trầm Lục và Liên Mạn Nhi.

“Vậy thì tốt quá! Vốn mẹ còn lo lắng dòng dõi nhà chúng ta không xứng với Lục gia, sợ sau khi con vào cửa sẽ bị ủy khuất. Lúc này đã có vạn tuế gia và hoàng hậu nương nương làm mối. Mẹ không hiểu chuyện gì, nhưng chuyện này vẫn biết, đây là chỗ dựa vững chắc. Sau này rốt cuộc mẹ không cần lo lắng chuyện này nữa.”

Hôn nhân ở niên đại này chú trọng phụ mẫu và người mai mối. Phụ mẫu lo liệu đầy đủ chuyện cưới xin, nàng dâu vào cửa sẽ có địa vị cao. Mà người làm mai đủ thể diện, đủ vững vàng, nàng dâu vào cửa cũng được củng cố địa vị.

Người làm mai nào đủ tôn quý bằng đương kim hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đây!

“Phu nhân, đây là một chuyện. Còn chuyện này nữa ạ, hôm nay cô nương chúng ta là huyện chủ rồi, ban nãy nô tỳ ở phía trước nghe người ta nói là nhị phẩm đó ạ, còn cao hơn chức quan của lão gia nữa. Gần như bằng vai với Lục gia.” Đa Phúc làm Đại nha đầu hiểu hơn một chút, lúc này cũng ở bên cạnh góp vui.

“Nói như vậy, Mạn Nhi nhà chúng ta làm qua lớn rồi sao?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.