Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 88: Lấy đức báo oán




Sau khi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân trở lại phủ thành chủ đã nói chuyện thật lâu với Hỏa Diễm, lúc từ trong thư phong đi ra đụng phải Cổ Uyển Ngưng tới tìm mình.

Cổ Uyển Ngưng thấy Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân đi qua, trong mắt có vẻ trách cứ, còn có chút lo lắng mơ hồ: “Phong nhi, Lân nhi, các con đi đâu? Sao trễ như vậy mới về?”

Thì ra một chuyến đi tới Bách Hoa sơn trang cộng thêm trò chuyện cùng đám người mặc đồ đen, dĩ nhiên đã khuya, sau khi trở về vừa đúng lúc gặp được Hỏa Diễm lại cùng hắn nói chuyện một lát, nhìn sắc trời bây giờ, không ngờ trăng đã lên rồi! Khó trách Cổ Uyển Ngưng sẽ lo lắng!

Chuyện ám sát đêm qua khiến cho đến bây giờ trong lòng Cổ Uyển Ngưng vẫn còn sợ hãi, mặc dù biết được hai người Cổ Nhược Phong lqd và Phong Huyết Lân có đám thủ hạ rất lợi hại, nhưng trễ vậy mà chưa trở về, nàng vẫn lo lắng.

“Nương… con…” Đột nhiên Cổ Nhược Phong cảm thấy mình không tìm được lý do gì để giải thích… Nàng không đến nỗi nói mình ở bên ngoài ngắm phong cảnh nên về trễ chứ? Hay là nói đi ra ngoài du ngoạn hơi xa? Hoặc là nói trực tiếp bị lạc đường? Nàng đâu phải là đứa trẻ lên ba tuổi! Chuyện hoang đường như vậy Cổ Uyển Ngưng liếc mắt là nhận ra có được không!

Vẻ mặt Cổ Nhược Phong như vậy rơi vào trong mắt Cổ Uyển Ngưng, liền là…

Ôi, đứa nhỏ này chắc sợ mình trách con bé lừa mình, cho nên núp ở bên ngoài không dám trở về…

Cổ Nhược Phong nhìn vẻ mặt Cổ Uyển Ngưng là biết nàng đang suy nghĩ gì, năm đó nàng học qua tâm lý học, mặc dù chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng cũng coi như có thành tựu nhỏ… Điểm chắc chắn vẫn có…

Cổ Nhược Phong nàng có phải “tránh” đến mức đó không?

Không nói gì… Nhìn trời… Bóng đêm tối nay thật đẹp… Hết sức bỏ qua nét mặt của Cổ Uyển Ngưng…

“Khụ khụ…” Hỏa Diễm là người thông minh, mặc dù chưa học qua cái gọi là tâm lý học, nhưng đối với Cổ Uyển Ngưng dieendaanleequuydonn hoàn toàn hiểu rõ như lòng bàn tay, huống chi là nét mặt này của nàng? Vốn ở trong thư phòng suy nghĩ về bữa tiệc mà Cổ Nhược Phong nói tới lại nhìn thấy sắc mặt kích động của Cổ Uyển Ngưng, trái tim gần như đã bắt đầu có chuyển biến…

Hết sức kìm nén kích động muốn bật cười, sắc mặt chỉnh tề: “Thời gian không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”

Cổ Nhược Phong cho Hỏa Diễm một ánh mắt ý tứ sâu xa, cuối cùng vì một câu nói của Hỏa Diễm là liếc nhìn vẻ mặt Cổ Uyển Ngưng, thầm nghĩ trong lòng, tương lai đại ca nhị ca còn thành gia lập nghiệp, nếu không chắc sẽ bị vẻ mặt của mẫu thân làm cho chán ngán…

Phong Huyết Lân nhìn Cổ Nhược Phong làm chuyện mờ ám, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, Phong nhi của hắn thật nghịch ngợm, ngay cả mẫu thân của mình cũng dám rủa thầm *.

(*) Nguyên gốc: Phúc phì (腹腓): giữ ở trong lòng, không nói ra miệng | rủa thầm

Khóe mắt Cổ Nhược Phong liếc thấy ánh mắt chế nhạo của Phong Huyết Lân, tức giận trừng mắt hắn một cái: “Chàng còn không giống vậy!” Hắn dám nói hắn không nghĩ như vậy?

Hỏa Diễm nhìn sự tương tác giữa hai người, lại nhìn Cổ Uyển Ngưng một chút, khi nào thì hắn và Ngưng nhi có thể như vậy? Chỉ có điều… ngày này không còn xa…

Gần đây Cổ Uyển Ngưng rất phiền não.

Bởi vì…

Mỗi sáng Hỏa Diễm sẽ xuất hiện trước lqd cửa phòng ngủ của nàng! Trước khi nàng rời giường… Vả lại, cho dù nàng dậy sớm hơn, thì hắn vẫn sớm hơn nàng một bước!

Hỏa Diễm luôn bưng đồ ăn sáng đến tìm nàng cùng nhau dùng bữa! Khi nàng vừa mới rử mặt xong, sửa lại dung nhan… Mà cho dù nàng chậm cỡ nào, hắn vẫn có thể kiên nhẫn chờ!

Mỗi ngày Hỏa Diễm đều mời nàng ra ngoài du ngoạn! Khi nàng nuốt xuống miếng đồ ăn sáng cuối cùng, lau xong khóe miệng… Cho dù nàng cự tuyệt như thê nào, hôm sau hắn lại nhắc lại!

Sau mỗi lần nàng cự tuyệt lời mời của hắn Hỏa Diễm lại để lại cho nàng vài tờ giấy, phía trên là vài chuyện xưa mà nàng chưa bao giờ thấy qua… Vả lại, mỗi khi tới chỗ đặc sắc lại không có đoạn sau!

Đến ngày thứ năm sau khi Cổ Uyển Ngưng thấy tờ giấy chính là đang lúc hưng phấn kích động muốn lấy cho bằng được, sau đó câu chuyện bị mắc kẹt ở đoạn bi thống thì rõ ràng như bị hắt một chậu nước lạnh, cuối cùng nổi giận!

Có để cho người ta sống nữa không! Nghĩ đến hôm nay nàng có thể tưởng tượng tới tình tiết phát triển tiếp theo trong câu chuyện nhưng phải chờ đến tờ giấy ngày mai, loại tâm tình rối rắm giống như bị trụng dầu bị đun nước bị lửa nấu.nàng không nhịn được liền thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Hỏa Diễm một lần! (Tứ Nguyệt: Ngưng tỷ, về sau tổ tông mười tám đời nhà Hỏa Diễm cũng sẽ là của nàng, nàng đây đang hỏi tổ tông về sau của chính mình! (>﹏﹏

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.