Không Khống Chế Được

Chương 45: Nghiêm túc lại thong dong




Văn Sâm Đặc Tư suy tư, cảm thấy rất lo lắng nên hỏi Lạc Lâm: ” Vậy thì… Có nên nói cho Mục Mộc biết không? “.

Lạc Lâm gật đầu: ” Nó nên được biết về chuyện này “.

Văn Sâm Đặc Tư có chút luống cuống: ” Nhưng Mục Mộc sẽ không vui mừng lắm đâu! “.

” Thế em định giấu nó trong bao lâu? Sớm muộn gì thì nó cũng sẽ biết được thôi “. Lạc Lâm thở dài, chính ông cũng biết với tính tình của Mục Mộc thì nó nhất định sẽ không thể nào chấp nhận đứa bé này, với việc bọn hắn cưỡng ép yêu cầu Mục Mộc phải lưu lại ở bên cạnh Lạc Tang trong một năm đã đủ có lỗi với hắn lắm rồi thì làm sao có thể giấu giếm hắn một chuyện quan trọng như thế này nữa chứ?

Văn Sâm Đặc Tư cắn môi suy nghĩ một lúc lâu thì nói rằng: ” Như vậy đi, hãy cho em thời gian là hai tháng, em sẽ cố gắng làm cho nó dần dần chấp nhận bản thân nó đang  mang thai rồi sau đó liền nói cho nó biết! “.

Lạc Lâm cảm thấy cách làm nào cũng không được hay lắm, nếu lỡ như đến lúc đó mà Mục Mộc vẫn không thể nào chấp nhận được đứa bé này thì hắn chắc chắn sẽ oán hận bọn họ.

Biết được Lạc Lâm vẫn đang do dự, Văn Sâm Đặc Tư vội cầu xin ông: ” Hãy cho em hai tháng thời gian đi mà! Lạc Lâm, dù sao đó cũng là cháu của chúng ta mà! “.

Từ ” cháu ” này đã đánh động Lạc Lâm nên ông rốt cục cũng đồng ý: ” Được, hai tháng sau chúng ta liền nói cho Mục Mộc biết, hiện tại chuyện này đều sẽ không để cho bọn nó biết, nhất là Lạc Tang “.

” Biết rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư trịnh trọng gật đầu.

Bởi vì biết Mục Mộc đã có bảo bảo nên Văn Sâm Đặc Tư  cũng không đi gọi hắn thức dậy nữa mà Lạc Tang thì ngược lại tỉnh dậy thì liền tới đây, muốn đưa Mục Mộc đi chợ Hà Kiều.

” Đừng gọi, nó vẫn còn đang nằm ngủ đó “. Văn Sâm Đặc Tư vội vàng ngăn lại Lạc Tang đang muốn đi vào nhà tìm Mục Mộc.

Lạc Tang kinh ngạc: ” Ngày hôm qua không phải em ấy đã dặn cha nhất định phải sớm sớm gọi em ấy thức dậy sao? “.

Văn Sâm Đặc Tư có chút khẩn trương nên liền cười ha ha: ” Để cho nó ngủ đến trưa cũng không có sao mà, hiện tại nó có thói quen ngủ đến chiều, đột ngột kêu nó thức dậy vào sáng sớm sẽ làm cho nó không thoải mái, việc điều chỉnh lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi này vẫn nên thay đổi một cách từ từ thì tốt hơn “.

” Cứ để cho em ấy nằm ở trên lưng của con ngủ tiếp cũng được mà “. Lạc Tang vẫn muốn gọi Mục Mộc thức dậy, y biết rõ Mục Mộc đối với ngày hôm nay rất coi trọng và mong đợi, nếu như không gọi hắn dậy thì một lát nữa khi hắn tỉnh dậy thì nhất định sẽ nổi giận.

Văn Sâm Đặc Tư chắn ở trước người Lạc Tang, dùng hai tay đẩy y ra phía ngoài, vừa đẩy vừa nói sang chuyện khác: ” Con hư à, lần yêu gần đây nhất của con và Mục Mộc yêu là vào lúc nào vậy? “.

Văn Sâm Đặc Tư muốn biết thời điểm xuất hiện sinh mệnh nhỏ bé kia, được rồi, thực ra thì ông cũng không chắc chắn lắm dù sao vào khoảng 8 ngày trước túi thai của Mục Mộc vẫn chưa trưởng thành toàn diện.

Văn Sâm Đặc Tư hỏi mà không cần mặt mũi, Lạc Tang cũng trả lời rất bình thản: ” Chính là cái ngày mà con đã dẫn em ấy từ bên ngoài trở về đó “.

” Cũng chính là cái ngày mà con phát cuồng lên cắn nó phải không? “. Văn Sâm Đặc Tư hỏi tiếp: ” Vài ngày trước đó có cùng nó yêu hay không? “.

” Không có “. Lạc Tang lắc đầu, vào lúc ấy dư độc ở trong cơ thể y vẫn chưa loại bỏ hết nên không dám đụng vào Mục Mộc, sợ chất độc chuyển sang người của hắn.

Văn Sâm Đặc Tư liền khẳng định, 8 ngày trước, vậy trùng khớp với suy đoán thai nhi chưa được mười ngày của mình rồi, xem ra là không có tính nhầm.

Lạc Tang có chút nghi ngờ, khó hiểu hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Sao cha lại hỏi chuyện này vậy? “.

Văn Sâm Đặc Tư lại cười ha ha, lừa gạt Lạc Tang: ” Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, khi nào Mục Mộc tỉnh dậy thì cha sẽ nói con biết “.

Văn Sâm Đặc Tư nói xong vẫn đẩy Lạc Tang ra ngoài, cũng nháy mắt với Lạc Lâm, Lạc Lâm hiểu ý, bình tĩnh kêu Lạc Tang đi giúp mình khai khẩn vườn thuốc.

Như thường ngày, Mục Mộc ngủ một giấc khi chiều, khoảng một giờ chiều, hắn liền híp mắt mơ mơ màng màng nằm trên giường thêm một lúc, sau đó thình lình nhảy dựng lên.

” Chú ơi! Hiện tại đang là buổi sáng hay là buổi chiều vậy? ” Mục Mộc vừa vội vội vàng vàng lấy một bộ quần áo vừa kêu to.

Văn Sâm Đặc Tư nghe thấy động tĩnh thì vội vã đi vào, nhìn thấy Mục Mộc luống cuống tay chân mặc bộ trường sam màu xanh đậm liền vội đi tới giúp hắn.

” Không cần vội “. Văn Sâm Đặc Tư đã nghĩ xong lời giải thích từ trước: ” Sáng nay trờ mưa nên chợ Hà Kiều không mở cửa mà phải chờ cho mặt đất khô ráo rồi mới mở cửa tiệm “.

Mục Mộc bán tín bán nghi: ” Thật chứ? “.

Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy bầu trời quả thật có hơi âm u.

Mùa hạ ở Đông Đại lục luôn ít mưa còn hai mùa xuân và thu thì lại mưa rất nhiều, đặc biệt là mưa xuân, một khi mưa thì liền không dứt.

” Thật mà “. Văn Sâm Đặc Tư có chút chột dạ, lời nói dối này chỉ cần Mục Mộc đi hỏi người khác liền có thể phát hiện ra được.

Mục Mộc tin, nhưng hắn cũng không có lơi lỏng mà mặc xong quần áo rồi nhanh chân đi ra ngoài, Văn Sâm Đặc Tư  nhắm mắt theo sau nhưng ở trong lòng kêu khổ: con rể à, con bước chậm một chút…

Mục Mộc chẳng phải đi vào nhà bếp mà là trực tiếp đi ra ngoài sân gọi Lạc Tang: ” Lạc Tang! Đưa tôi đến chợ Hà Kiều! “.

” Còn chưa ăn sáng mà! “. Văn Sâm Đặc Tư cuống lên, cầm lấy ống tay áo của Mục Mộc: ” Ăn sáng xong rồi hãy đi! “.

” Không ăn đâu “. Mục Mộc chỉ muốn nhanh chóng đi đến chợ Hà Kiều, làm sao mà trong ngày đầu tiên đi làm lại có thể đến muộn được chứ?

” Không ăn sao được? Sẽ không tốt cho cơ thể đâu! “. Văn Sâm Đặc Tư giữ chặt ống tay áo của Mục Mộc muốn kéo hắn vào nhà nhưng tay Mục Mộc bám vào cánh cửa không chịu đi vào cùng ông.

Lúc này, Lạc Tang cầm một chùm quả đen tới, lấy xuống một quả đen rồi nhét vào trong miệng Mục Mộc, Mục Mộc há miệng nhai nuốt, Lạc Tang lại đút cho hắn thêm một quả nữa, hai tròng mắt màu vàng sậm ngắm nhìn trường bào tao nhã đang khoác ở trên người Mục Mộc, chỉ cảm thấy phi thường phù hợp với hắn.

Sau này cứ dựa theo phong cách ăn mặc của cha mà đi mua quần áo cho Mục Mộc. Lạc Tang âm thầm quyết định.

Mục Mộc bị Văn Sâm Đặc Tư giữ chặt đến mức không thể không theo nên chỉ có thể nhận mệnh đi cùng ông ấy vào phòng bếp, chỉ thấy Văn Sâm Đặc Tư cầm cái muỗng gỗ lớn mà múc cho Mục Mộc một tô cháo thịt cải xanh, phân lượng đủ để Mục Mộc ăn trong hai bữa.

” Nhiều quá “. Vẻ mặt của Mục Mộc tối sầm lại nhìn cái tô to gần bằng cái chậu rửa mặt mà cái tô này rõ ràng là của Lạc Tang.

” Có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu thôi “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói, đưa cái muỗng cho Mục Mộc, sau đó ngồi đối diện với Mục Mộc, hai tay chống cằm ngồi nhìn hắn ăn.

Mục Mộc không có thời gian nên quăng cái muỗng qua một bên, hơi nâng lên chén gỗ to cúi đầu liền dùng miệng hút vào nên vang lên tiếng ” Rột rột “.

” Ăn từ từ thôi! Không cần gấp! Chúng ta cũng không trễ lắm đâu! “. Văn Sâm Đặc Tư vội vã khuyên Mục Mộc ăn chậm một chút, có chút hối hận khi đồng ý để cho Mục Mộc đi làm việc ở chợ, mặc dù chỉ là một công việc nhẹ nhàng.

Mục Mộc nơi nào sẽ nghe lời ông ấy, tốn không tới một phút liền uống xong hơn nửa tô cháo, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng rồi nắm lấy tay Lạc Tang liền đi ra phòng bếp, chờ cho đi đến sân thì Lạc Tang lập tức biến thành báo đen to lớn nằm sấp xuống tại trước mặt Mục Mộc, Mục Mộc dùng cả tay và chân mà trèo lên trên, lệnh cho Lạc Tang: ” Dùng tốc độ nhanh nhất cho tôi “.

Văn Sâm Đặc Tư theo sau, vừa nghe thấy lời này thì liền choáng váng, tình trạng bây giờ của Mục Mộc có thể ngồi ở trên lưng Lạc Tang mà lao đi sao? Còn không phải là làm cho bảo bảo nhanh đi ra sao!

Không được! Phải đi cùng hai đứa nó!

Do Văn Sâm Đặc Tư không yên tâm về Mục Mộc nên cũng leo lên trên lưng của Lạc Tang, giang rộng chân ngồi ở phía sau Mục Mộc.

Mục Mộc quay đầu lại nhìn ông ấy, Văn Sâm Đặc Tư  liền cười giải thích: ” Cha sẽ đi cùng con, chú đã lâu không gặp Hi Lâm nên cũng muốn đến trò chuyện với ông ấy một chút “.

Mục Mộc cảm thấy Văn Sâm Đặc Tư tại ngày hôm nay rất quái lạ nhưng hắn đang vội vã đi đến chợ Hà Kiều cho nên không có suy nghĩ nhiều, đưa tay vỗ vào đầu Lạc Tang: ” Đi “.

Lạc Tang cất bước vừa định chạy đi thì Văn Sâm Đặc Tư  liền ồn ào kêu to lên: ” Đừng chạy! Hãy bay đi! “.

” Mục Mộc sợ bay lên “. Lạc Tang giải thích.

” Có cha ở đây rồi! Không phải sợ! “. Văn Sâm Đặc Tư  ngồi sát vào Mục Mộc, như gà mẹ che chở cho gà con.

Mục Mộc suy nghĩ một chút thì cũng thấy bay xác thực còn tới nhanh hơn chạy, vì vậy đồng ý: ” Liền dùng bay đi “.

” Vậy hai người phải ngồi nhích lên phía trước một chút “. Lạc Tang nói xong thì chờ Mục Mộc và Văn Sâm Đặc Tư  dịch chuyển lên phía trước ngồi tại cái cần cổ mập mạp của y, một đôi cánh khổng lồ màu đen liền mọc ra từ hai bên vai của y.

Đôi cánh đen bóng khi mở rộng ra có thể dài tới 4 mét, Lạc Tang vỗ cánh vài lần liền dấy lên một trận gió lốc lớn, mang theo Mục Mộc và Văn Sâm Đặc Tư lên không trung.

Là một thú nhân biến dị nên Lạc Tang được di truyền gien của hai loại thú nhân là báo đen và đại bàng, Văn Sâm Đặc Tư  không thể không nghĩ, đứa trẻ ở trong bụng Mục Mộc không biết là con báo hai là đại bàng, theo thông thường thì xác suất là báo con có khả năng lớn hơn một chút, nếu nhu là đại bàng  thì cũng không sao nhưng đừng bao giờ lại là thú nhân biến dị.

Thú nhân biến dị dĩ nhiên là rất mạnh mẽ nhưng lại phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, giống như Lạc Tang, không thể chơi cùng với những đứa trẻ bằng tuổi mình, bị nhiều người trong bộ lạc phân biệt đối xử, hiển nhiên là phải đi săn những sinh vật nguy hiểm nhất, còn khi đối mặt với người mà mình thích lại không thể hết lòng để yêu…

Văn Sâm Đặc Tư nở một nụ cười cay đắng, hai tay cẩn thận vòng qua eo Mục Mộc, ở trong lòng cầu khẩn: Cháu ơi là cháu, cháu chỉ cần là một con báo đen bình thường thì được rồi.



Quãng đường phải đi mất hai giờ thì Lạc Tang chỉ mất mười phút liền bay đến rồi. Tại Hà Kiều, đoàn người rất đông đúc, Lạc Tang bay ở trên trời phát ra một tiếng gầm nhẹ, đám người ở phía dưới liền dạt qua hai bên tạo ra một khoảng đất trống để cho y hạ cánh xuống. Lạc Tang đáp xuống, Mục Mộc liền giống như trước đây từ trên da lông bóng loáng của Lạc Tang mà trượt xuống dưới, khiến cho Văn Sâm Đặc Tư trông thấy mà kinh hồn táng đảm.

“Văn Sâm Đặc Tư, nghe nói nhà mới của ngươi xây ở biên giới bộ lạc? “. Gần đó có người là bạn của Văn Sâm Đặc Tư nên lại chào hỏi với Văn Sâm Đặc Tư.

” Ừm “. Văn Sâm Đặc Tư vừa chú ý Mục Mộc vừa cười đáp lại người người bạn kia.

” Quá xa rồi, người trong bộ lạc muốn tìm ngươi xem bệnh cũng đều thấy không thuận tiện chút nào “.

“Lạc Lâm đã rút lui nên ta cũng muốn rút lui theo “.

” Chưa có đồ đệ mà ngươi cũng muốn rút lui sao? “.

” Ta đang định thu một người đây “. Văn Sâm Đặc Tư  thấy Mục Mộc và Lạc Tang đã đi xa thì vội vẫy tay tạm biệt bạn của mình rồi chạy nhanh đuổi theo.

Mục Mộc vừa đi vừa sửa sang lại bản thân, chờ sửa sang xong thì hỏi Lạc Tang: ” Trông tôi như thế nào? “.

” Rất đẹp “. Lạc Tang ăn ngay nói thật.

” Là anh tuấn! “. Mục Mộc sửa lại cách dùng từ của Lạc Tang, lúc này Lạc Tang đang nhìn vào một cửa tiệm, Mục Mộc nhìn theo tầm mắt của y thì chỉ thấy một cửa tiệm được bố trí khá là tao nhã tiểu, bên trong cửa hàng có hai người đang ngồi, một người đàn ông tuấn dật gần bốn mươi tuổi và một thiếu niên điềm đạm có cái bím tóc đơn giản.

Khi trông thấy Hi Nhĩ thì trong nháy mắt Mục Mộc liền sửng sốt, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với Hi Nhĩ, si tình theo đuổi Lạc Tang suốt ba năm, lần trước còn tại trong ngôi chợ này mà trình diễn tiết mục ” Nam thần mà mình theo đuổi suốt ba năm bỗng kết hôn rồi, tâm tình bảo bảo uất ức ” ngay trước mặt mình, làm cho Mục Mộc ăn đậu hũ cũng không được thoải mái.

Mục Mộc nhớ tới Hi Nhĩ còn có một người anh, tên là gì nhỉ? Quên đi, chỉ là một người không quá quan trọng.

” Ông chủ Hi Lâm là cha của Hi Nhĩ sao? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang, cảm thấy gương mặt của bọn họ khá là giống nhau.

Lạc Tang gật đầu, Mục Mộc liếc mắt nhìn y: ” Vậy sao anh không nói cho tôi biết chứ? “.

” Anh nghĩ là em sẽ không để ý “. Lạc Tang nhìn chằm chằm Mục Mộc, muốn từ nét mặt của hắn mà trông thấy được điều gì đó: ” Em để ý đến à? “.

Mục Mộc sửng sốt một chút, tiếp đó bình tĩnh quay đầu sang chỗ khác: ” Không có “.

Câu trả lời nằm trong dự liệu nhưng Lạc Tang lại không biết là mình đang chờ mong cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.