Không Khống Chế Được

Chương 32: Nói ra nỗi lòng




Tiểu Vy bị kéo đến nhà tộc trưởng, cô kể lại toàn bộ quá trình của ngày hôm đó. Khụ, khụ, dĩ nhiên không thể kể đến đoạn xấu hổ kia được.

Tộc trưởng nghe được một nửa cũng đã hiểu phần nào, vì vậy ông quyết định sẽ để cô đi săn cùng các thú nhân khác.

Tiểu Vy vui vẻ nhận lời, dù sao sau này đi săn sẽ không phải nhàm chán ngồi một chỗ nữa, nhưng mà...

"Tộc trưởng, có thể cho Dividly đến ở với cháu được không, hang của cô ấy đã bị nứt vài chỗ có thể sập bất cứ lúc nào."

Tộc trưởng cũng không ngần ngại gì mà đáp ứng yêu cầu này, chuyển Dividly đi cũng đã được Louis đề cập tới nhưng ông vẫn chưa làm được vì các á thú không đồng ý, giờ có người tự nguyện quả may mắn. Nói thực Dividly là một đứa trẻ ngoan, Tiểu Vy có thể chơi với nó là một chuyện tốt.

Sau khi được sự đồng ý của tộc trưởng, Tiểu Vy đứng dậy xin phép về trước, dĩ nhiên là để thông báo cho Dividly rồi. Cô vừa ra khỏi lều xong, Lucifer nói với con trai: "Chăm sóc nó thật tốt, đừng để con bé bị thương."

Louis gật đầu.

Lauren nhìn hai cha con nói chuyện, bà thực sự hi vọng con trai có thể mang tiểu giống cái về làm bạn đời.

Lori bước vào lều, bên cạnh là Andrew- bạn đời của anh. Hai người vào chờ hỏi xong thì Lori đã hí hửng giơ túi hoa quả trên tay Andrew: "A ba, a ma nhìn xem hôm nay con hái được quả sữa này. Thực ra không phải con hái, mà là nhờ Tiểu Vy hái hộ, được rất nhiều à..." Anh tiếp tục kể, nào là việc cô đấm vào thân cây khiến anh hoảng hồn, rồi còn có cả cảnh Tiểu Vy đi như bay về bộ lạc nữa, Lori thực sự nghi ngờ việc Tiểu Vy là một giống cái.

Lucifer sắc mặt kinh ngạc nhìn túi hoa quả trong tay Andrew, tất cả đều là quả sữa và còn là những quả to và mọng nước nhất nữa. Trước kia hái quả sữa đối với một thú nhân đã là không tưởng rồi, vậy mà Tiểu Vy lại có thể hái được từng ấy, thật không tưởng mà.

Để cảm ơn cô, tộc trưởng quyết định mời cô sang ăn một bữa, Louis sẽ là người thực hiện sứ mệnh cao cả này. Chẳng cần nói tới lần thứ hai, Lucifer đã thấy bóng dáng của con trai mình biến mất khỏi lều. Ông thở dài, trai tráng giờ xung sức vội vàng quá!

Tiểu Vy vừa về đến thì đã thấy Dividly đứng trước cửa hang, tay cầm bọc hoa quả to.

Dividly vừa thấy cô đã hỏi thăm: "Tiểu Vy cậu không làm sao chứ?" Hôm nay cô đang hái quả thì đã thấy Tiểu Vy vội vàng về bộ lạc, vì sợ cô bị làm sao nên mới chạy về trước, đợi một hồi mới thấy bóng người cần tìm.

Cảm kích, Tiểu Vy kéo tay cô vào hang rồi kể chuyện gặp tộc trưởng ngày hôm nay. Ông ấy đồng ý cho Dividly chuyển đến ở cùng cô, như vậy là có một người bạn cùng phòng để nói chuyện rồi à...

Nghe hết câu chuyện, Dividly cười vui vẻ liền thấy Tiểu Vy mất dạng khỏi cửa hang, lúc sau bỗng lôi hết đồ của cô sang. Chủ yếu là mấy tấm da thú còn nguyên vẹn, còn đâu Tiểu Vy sẽ làm cho cô chăn gối sau.

Dọn lại hang, Tiểu Vy nhận ra da thú không có chỗ nào để cất, chỉ có thể để vào một góc hang, lúc cần dùng thì mang ra. Cô vuốt cằm, có lẽ sau này phải làm một ít giá, tủ gỗ để đựng đồ mới được. Công việc vừa hoàn thành thì Louis cũng đúng lúc đến.

Tiểu Vy cũng không ngại tiếp nhận lời mời, nhưng Dividly không đi được nên trước khi đi vẫn nhớ làm ít thịt nướng cho cô rồi mới rời hang.

Vừa bước vào lếu đã thấy Lori chạy bổ nhào đến ôm cô, một miệng hai lời cảm ơn này nọ rồi khen cô tấm tắc. Theo sau là tộc trưởng và bạn đời của ông, và một người khác cô không biết.

Sau màn tiếp khách nồng hậu, tất cả đều quây quanh hố lửa, nướng thịt. Louis là người nướng, trước đó cô đã ướp một ít gia vị vào thịt nên sẽ ngon hơn rất nhiều. Quả nhiên ai ăn cũng khen ngon, Lori còn hỏi làm bằng cánh nào thì Tiểu Vy cũng chỉ bảo mày mò một chút nên được.

"Tiểu Vy, ngươi nấu ăn ngon à, mày mò mà cũng ra, rất siêu." Lori vừa ăn vừa nói.

Tiểu Vy: "..." Câu này có chút gì đó quen quen a!

Bữa ăn đó rất sôi nổi, Tiểu Vy ăn quá nhiều thịt nướng mà lưỡi hơi bỏng rát, cô vừa cầm bình nước lên uống thì người nào đó hí hửng đáp: "Tiểu Vy giỏi như vậy, sau này làm chị dâu ta đi." Đây là lời của Lori.

"Phụt..." Tiểu Vy trực tiếp phun hết nước ra ngoài, mất sạch hình tượng trước công chúng.

Cô ho khù khụ, tay đám ngực liên hồi, Louis thì cằm đầu ăn như điện, hắn đây là quả thực không dám nhìn cô lúc này à.

Vì một câu nói của tên kia, bữa ăn hòa đồng bỗng chốc trở nên im lặng dị thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.