Không Khống Chế Được

Chương 23: Nữ nhân dễ dàng bị thương




Vốn Văn Sâm Đặc Tư là người đề nghị ba người cùng ngủ chung nhưng lại do dự, ánh mắt của ông né tránh không dám nhìn Mục Mộc: ” Chỉ có chú với con à … “.

Không có Lạc Tang nên ông có chút hơi sợ.

Nhãn cầu của Mục Mộc xoay chuyển: ” Chú không chịu sao? “.

” Sao lại không chịu? “. Văn Sâm Đặc Tư cười gượng, nhanh chóng phụ họa theo Mục Mộc: ” Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi “.

Mục Mộc hờ hững đứng lên, mò mẫm đi về phòng ngủ.

Để lại ba người ở trong nhà bếp đang mắt to trừng mắt nhỏ.

” Văn Văn, hiện tại chưa muộn để trở về cùng với anh “. Lạc Lâm cho Văn Sâm Đặc Tư một con đường lui, ông biết rõ sau khi Văn Sâm Đặc Tư bị Mục Mộc đánh một trận thì liền trở nên sợ hắn.

Văn Sâm Đặc Tư quật cường từ chối: ” Không! Tôi có thể ở chung cùng con rể! Tôi có lòng tin! “.

Ông nói xong đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chân đi vào phòng ngủ, trước mắt của Lạc Lâm và Lạc Tang mà đóng cửa phòng lại.

” Không có chuyện gì chứ? “. Lạc Tang không yên lòng hỏi Lạc Lâm.

” Có chuyện gì cũng không ngăn cản được cha con đâu, con cũng không phải không biết tính tình của ông ấy, thích nhất là để tâm vào mấy chuyện vụn vặt “. Lạc Lâm có chút bất đắc dĩ, ông biến thành báo đen lớn nằm sấp xuống tại bên cạnh đống lửa: ” Phụ thân lo lắng cha con một người ở đây, đêm nay phụ thân cũng ngủ lại ở đây vậy “.

” Xin lỗi, ngày mai con phải lên núi chặt gỗ về để xây lại ngôi nhà “. Lạc Tang lại một lần nữa ý thức được tầm quan trọng của xây lại ngôi nhà, y cũng biến thành báo đen lớn nằm sấp xuống ở bên đống lửa, so sánh đôi hình thú mà trước sau hai người biến thành thì hình thú của Lạc Tang phải lớn hơn ba, bốn lần hình thú của Lạc Lâm.

Ánh lửa bập bùng chiếu sáng mặt của Lạc Lâm, tròng mắt màu vàng sậm sâu thẳm của ông nhìn về Lạc Tang: ” Hình thú của con lại lớn hơn? “.

” Đúng, hình như lại lớn hơn một chút “. Lạc Tang lè lưỡi liếm chân của mình, nếu như không phải trong miệng y là nói tiếng người thì động tác và điệu bộ liếm chân này của y thoạt nhìn không khác biệt với các dã thú khác lắm.

Ánh mắt của Lạc Lâm lại thâm sâu thêm mấy phần, thú nhân có bản năng thú tính là không giả nhưng có rất ít người sau khi biến thành hình thú sẽ liếm lông, mà Lạc Lâm nhớ rõ trước đó Lạc Tang không có tập tính này.

” Lạc Tang, thời điểm lần đầu tiên con nhìn thấy Mục Mộc thì có cảm giác gì? “. Lạc Lâm đột nhiên mở miệng hỏi y.

Lạc Tang sửng sốt một chút, không nghĩ đến Lạc Lâm sẽ hỏi y về chuyện này, loại chuyện này thì chỉ có Văn Sâm Đặc Tư mới hỏi mà thôi.

Lạc Tang nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Mục Mộc tại rừng rậm, một người đàn ông vừa ôm thân cây vừa cúi đầu xuống để nhìn y, trong khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau đó, tất cả mọi thứ ở xung quanh đều như biến mất, trong mắt của Lạc Tang liền chỉ có người đàn ông lạnh lùng và xinh đẹp kia mà thôi.

” Cảm thấy hắn rất đẹp “. Lạc Tang nói một cách đơn giản rõ ràng, y sẽ không nói những lời lẽ văn chương buồn nôn nhưng dưới ánh mắt nhu hòa hơn đã nói rõ tất cả.

” Chỉ có như vậy? “

“… Nghĩ nhất định phải có được hắn “.

” Còn muốn hơn nữa đúng không? “. Ánh mắt của Lạc Lâm sắc bén giống như ưng, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác: ” Có phải là muốn ăn hắn đúng không? “.

Lạc Tang giật mình, đây là điều mà y không dám nói cho Mục Mộc biết, cũng không muốn để cho những người khác biết được.

Lạc Tang trầm mặc, từ trong sự trầm mặc của y nên Lạc Lâm nhận được đáp án khẳng định, đáy lòng của ông liền nặng nề hơn, biết rằng đây là vấn đề nghiêm trọng.

” Lúc nào thì sẽ muốn ăn hắn? “. Lạc Lâm gặng hỏi, muốn biết rõ vấn đề nghiêm trọng đến mức nào rồi.

“… Thường xuyên “. Giọng của Lạc Tang trở nên trầm thấp: ” Ở trên giường, lúc hắn đang tắm, thậm chí vô tình nhìn hắn ăn cơm cũng sẽ bất tri bất giác mọc răng nanh. Con … Đã cắn hắn bị thương mấy lần rồi “.

Lạc Lâm nhướng mày lên: ” Vết thương của hắn nghiêm trọng không? “.

” Không nặng lắm, cắn ra mấy cái lỗ máu nhỏ “. Giọng của Lạc Tang càng ngày càng nhỏ đi: ” Hắn không thích, mà con … Luôn không khống chế được “.

Nhà bếp rơi vào một trận im lặng kỳ lạ.

Qua một lúc lâu, Lạc Lâm tĩnh táo lại hỏi Lạc Tang: ” Con biết chưa? Trong lịch sử đã xảy ra sự kiện thú nhân ăn thịt bạn lữ đó “.

Lạc Tang gật đầu, mơ hồ biết được Lạc Lâm đang lo lắng cái gì.

Lạc Lâm tiếp tục hỏi y: ” Sự kiện ăn thịt bạn lữ đã xảy ra gồm hai cặp, con có biết đều do loại thú nhân nào làm ra không? “.

Lạc Tang lắc đầu, trước đây, y sẽ không quan tâm lắm đến những chuyện như vậy cho nên sẽ không đi tìm hiểu làm gì.

” Một là thú nhân biến dị lang và mèo, một là thú nhân biến dị con quạ và con gấu “.

“… Đều là thú nhân biến dị? “.

” Đúng vậy “.

Ánh lửa chiếu sáng mặt của Lạc Tang, lại không có thể xua tan bóng tối ở trên mặt của y, y đột nhiên rõ ràng vì sao Lạc Lâm có thể đoán được y sẽ muốn ăn Mục Mộc, thì ra là có căn cứ xác thực.

” Mặ kệ sau này Mục Mộc có đồng ý chấp nhận con hay không, nếu như con cảm thấy hắn càng ngày càng trở nên ngon miệng thì con hãy đi vào trong rừng rậm trung tâm mà sống đi “. Lạc Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, ông trông có vẻ rất mệt mỏi: ” So với bộ lạc, con đã biến đổi đến mức thích hợp với rừng rậm hơn “.

Sắc mặt của Lạc Tang âm trầm nhìn ánh lửa, rất lâu mới buộc chính mình đáp lại một tiếng: ” Được “

Không muốn rời khỏi Mục Mộc, không muốn!

Lạc Tang đột nhiên rất muốn ôm Mục Mộc, vững vàng ôm hắn vào trong ngực của chính mình mà không bao giờ buông tay nữa.

” Phụ thân, chuyển chỗ đi, con sẽ ôm Mục Mộc ra ngủ ở nhà bếp còn người và cha ngủ ở trong phòng đi “.

Lạc Lâm mở mắt ra, ông giống như có điều suy nghĩ mà nhìn Lạc Tang một lúc rồi đồng ý: ” Được thôi, chỉ có điều phụ thân ngủ cùng cha con ở nơi này còn con và Mục Mộc ngủ ở trên giường, không thể đối xử tệ với hắn “.

Đứa trẻ kia bị con của ông cứng rắn mà quấn lấy, đã đủ đáng thương.

Hai con báo đen lớn nhỏ lần lượt đều biến về hình dáng người, đi đến phòng ngủ.



Thời điểm Văn Sâm Đặc Tư vào phòng thì Mục Mộc đã nằm ở trên giường.

Mục Mộc nhàn nhạt quay đầu nhìn lại ông, cả người của Văn Sâm Đặc Tư cứng đờ, cười khan với Mục Mộc một lúc, sau đó mở bao quần áo nhỏ mà ông đã mang tới rồi lấy bộ đồ ngủ ra, đưa lưng về phía Mục Mộc mà thay đổi quần áo.

Mục Mộc nhìn tấm lưng trần của Văn Sâm Đặc Tư, trắng nõn, da dẻ căng mịn, thấy thế nào cũng đều không giống là cha ruột của Lạc Tang, nói là anh trai còn thấy hợp lý hơn.

” Chú bao nhiêu tuổi? “. Mục Mộc hơi tò mò với tuổi tác của Văn Sâm Đặc Tư.

Văn Sâm Đặc Tư khóc không ra nước mắt, ông hận nhất người khác hỏi số tuổi của mình, cố tình lại là con rể hỏi, không thể không trả lời.

” 40… “. Văn Sâm Đặc Tư nói rất nhỏ, Mục Mộc nghe thấy thì rất bình tĩnh nhưng ông lại bắt đầu ngại ngùng, quay đầu lúng túng cười với Mục Mộc: ” Dù sao Lạc Tang cũng đã 23 tuổi rồi mà, chú lớn tuổi cũng là không có cách nào “.

Mục Mộc tính toán một lúc, kinh ngạc: ” Ông sinh Lạc Tang lúc 17 tuổi? “.

” Ừ, lúc chú được 15 tuổi vừa trưởng thành liền kết bạn với Lạc Lâm, hết cách rồi, khi còn trẻ ông ấy thực sự rất đẹp trai, làm cho say đắm đến mức thần hồn điên đảo, dĩ nhiệnlà bây giờ cũng rất đẹp trai “. Văn Sâm Đặc Tư mặc áo ngủ trường bào trắng như tuyết trèo lên giường, Mục Mộc hướng hơi dịch chuyển vào bên trong giường, nhường chỗ trống cho ông nằm.

Hai người không nhúc nhích nằm song song ở trên giường, đều cảm thấy được khó chịu nhưng ngay sau đó Văn Sâm Đặc Tư liền bắt đầu không nằm yên, ông nhìn Mục Mộc, bất ngờ giang tay ra ôm lấy hắn.

Mục Mộc lấy làm kinh hãi: ” Chú đang làm gì vậy? “

” Chú ôm con ngủ, sẽ rất ấm áp “. Văn Sâm Đặc Tư vô cùng căng thẳng, cảm thấy bản thân đang mạo hiểm.

” Bây giờ đang là mùa hè “.

” Có quan hệ gì đâu “. Văn Sâm Đặc Tư cười như không có gì.

Ánh mắt bất thiện của Mục Mộc nheo lại nhìn Văn Sâm Đặc Tư, đe dọa giơ nắm đấm lên, sợ hãi đến mức Văn Sâm Đặc Tư nhanh chóng nhắm hai mắt lại nhưng hai cái tay vẫn ôm hông của Mục Mộc mà không buông ra.

Mục Mộc cũng không có thật sự đánh lên, gương mặt của Văn Sâm Đặc Tư  vẫn còn đang quấn băng kia kìa, trừ phi hắn nổi nóng đến mức não cũng bị chuột rút, bằng không sẽ không dễ dàng đi đả thương người khác.

Văn Sâm Đặc Tư không cảm nhận được đau đớn như trong dự kiến, ông lặng lẽ mở ra một con mắt, thấy Mục Mộc buông xuống nắm đấm, lập tức vui vẻ cười khúc khích.

” Cảm ơn “. Văn Sâm Đặc Tư ngọt ngào nói cám ơn với Mục Mộc, cảm ơn hắn đã hạ thủ lưu tình mà không đánh mình.

Mục Mộc nhàn nhạt liếc ông một cái, không lên tiếng.

Hai người nằm trên giường một lúc thì bất chợt nghe thấy tiếng cửa mở, hai người đều ngoái đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn thấy Lạc Lâm và Lạc Tang lần lượt đi vào.

Nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư ôm Mục Mộc, Lạc Lâm dở khóc dở cười, ông cúi người xuống ôm lấy Văn Sâm Đặc Tư.

” Đã nói tôi không quay trở về mà! “. Văn Sâm Đặc Tư còn tưởng rằng Lạc Lâm muốn mang ông trở về, liền ôm Mục Mộc không buông tay, Mục Mộc nghiêm mặt đi tách tay của Văn Sâm Đặc Tư ra, lại bị Lạc Tang ôm vào trong lồng ngực.

Hai cha con được như nguyện mà ôm người yêu của mình.

Lạc Lâm ôm ngang Văn Sâm Đặc Tư đi ra ngoài, Văn Sâm Đặc Tư liền làm ầm ĩ không chịu, Lạc Tang bất đắc dĩ nói: ” Không phải đi trở về, hai chúng ta ngủ ở nhà bếp “.

” Thật không?.

” Thật “.

Lúc này, Văn Sâm Đặc Tư mới an tĩnh lại để cho Lạc Lâm ôm đi, hai người tới nhà bếp, Lạc Lâm liền biến thành báo đen lớn nằm sấp xuống, giam Văn Sâm Đặc Tư  tại trong ngực của mình.

” Em thật là có can đảm dám ôm Mục Mộc? Không sợ hắn sẽ đánh em sao? “. Lạc Lâm lè lưỡi liếm liếm khuôn mặt của Văn Sâm Đặc Tư .

” Sợ, nhưng em muốn vui vẻ ở chung với hắn “. Văn Sâm Đặc Tư phiền não: ” Hắn chán ghét em mà “.

” Anh thích em là được rồi “.

Văn Sâm Đặc Tư cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng đâm vào lồng ngực của Lạc Lâm, sau đó là mê hoặc khiêu khích: ” Chỉ là thích? “.

” Yêu em “.

” Em đã già rồi “.

” Nói nhảm, em còn rất trẻ mà “.

Văn Sâm Đặc Tư tức giận cười nói: ” Thời điểm em giả bộ nai tơ thì anh nói em không còn nhỏ nữa, khi em nói em già rồi thì anh lại nói em vẫn còn trẻ, anh thật sự muốn đối nghịch với em đúng không? “

” Cho dù em già hay trẻ thì anh đều yêu “. Lạc Lâm dùng bàn tay đã thu hồi móng nhọn sờ lưng của Văn Sâm Đặc Tư, ông biết rõ Văn Sâm Đặc Tư sở dĩ sợ sệt tuổi già là vì ông ấy không muốn để cho ông nhìn thấy bộ dạng già đầy nếp nhăn của ông ấy, luôn muốn bày ra mặt đẹp nhất để cho ông thấy.

Lạc Lâm nhớ lại lúc ban đầu khi ông chú ý đến Văn Sâm Đặc Tư, là bởi vì người thiếu niên này luôn ăn mặc xinh đẹp và lộng lẫy mà lắc lư ở trước mặt ông, ông liền cảm thấy thú vị, sau đó càng ngày càng lưu ý đến ông ấy.

Không sai, là Văn Sâm Đặc Tư thích Lạc Lâm trước.

” Ha ha, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt “. Văn Sâm Đặc Tư chôn mặt vào trong lồng ngực của Lạc Lâm mè nheo: ” Nhưng em thích, nói thêm câu nữa đi “.

” Em thật là đẹp “.

“Có bao nhiêu đẹp? “

” Toàn thế giới này chỉ có em là đẹp nhất “.

” Đúng vậy “. Vừa thẹn thùng lại vừa hạnh phúc.

Cùng Văn Sâm Đặc Tư náo loạn một lúc thì Lạc Lâm nghiêm túc hẳn lên, ông nói nhỏ với người trong ngực rằng: ” Văn Văn, anh rất lo lắng cho Lạc Tang, thú tính của con biến đổi càng ngày càng mạnh “.

Văn Sâm Đặc Tư thu hồi nụ cười, lẳng lặng nghe Lạc Lâm nói: ” Trước đây còn tốt, nếu thích thì thường chạy vào trong rừng rậm nhưng từ sau khi con đem Mục Mộc về thì nó thể hiện rõ dục vọng chiếm hữu cường liệt và xâm lược, nó thậm chí… Có ý nghĩ muốn ăn sống, điều này đã vượt quá rồi, nhất định phải ngăn lại “.

” Vậy anh định làm gì? “. Văn Sâm Đặc Tư thình lĩnh trầm tĩnh.

” Trục xuất Lạc Tang “. Lạc Lâm nói không chút do dự.

Văn Sâm Đặc Tư liền phản đối, cũng đưa ra cái nhìn của mình: ” Có phải là anh cảm thấy tách bọn họ ra là có thể kềm chế được thú tính của Lạc Tang? Em lại nghĩ ra cách ngược lại với anh, thú tính của Lạc Tang vì Mục Mộc mà tăng lên thì cũng chỉ có thể vì Mục Mộc mà tiêu diệt đi “.

” Làm sao mà tiêu diệt được? “. Lạc Lâm lắng nghe, cảm thấy lời của Văn Sâm Đặc Tư không phải là không có lý.

” Dựa vào tình yêu! “. Văn Sâm Đặc Tư  nói rất nghiêm túc.

Lạc Lâm hết chỗ nói rồi, ” Cảm tính. Em không cảm thấy quá mạo hiểm sao? Lịch sử đã cho chúng ta một bài học rồi “.

” Là anh quá lý trí, trong lịch sử hơn mười nghìn năm của thú nhân có hơn trăm người thú nhân biến dị, tại sao có thể bởi vì hai người thú nhân biến dị mất khống chế liền từ bỏ Lạc Tang? “. Văn Sâm Đặc Tư tin chắc rằng Mục Mộc và Lạc Tang sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Chắc chắn sẽ có!.

” Xử lý công việc thì cần phải lý trí rồi “.

” Tới địa ngục mà lý trí! Nói trắng ra là anh không tin vào Lạc Tang! Dù gì thì anh cũng là phụ thân của nó! “. Văn Sâm Đặc Tư tức giận, trở mình đưa lưng về phía Lạc Lâm.

Lạc Lâm vô ý chọc Văn Sâm Đặc Tư tức giận, mấy ngày nay bọn họ thật sự là ầm ĩ nhiều lắm rồi nên ông quyết định nói sang chuyện khác, vừa vặn có chuyện muốn nói.

Lạc Lâm chờ bầu không khí hòa hoãn chút ít, mới bình tĩnh nói với Văn Sâm Đặc Tư: ” Văn Văn, sáng nay,anh đã thỉnh cầu thoái vị với các trưởng lão của bộ lạc rồi “.

Văn Sâm Đặc Tư sửng sờ, quay đầu lại kinh ngạc mà nhìn Lạc Lâm: ” Anh… Không làm tù trưởng nữa sao? “.

” Không làm mà cũng không còn tư cách để làm, Lạc Tang phạm tội mà chúng ta cũng đã thành đồng lõa “. Lạc Lâm lấy bàn tay dịu dàng vuốt đầu của Văn Sâm Đặc Tư.

” Vậy… Cùng nhau giúp cho Lạc Tang? “. Văn Sâm Đặc Tư mũi chua.

” Ừ, cùng nhau “.

Văn Sâm Đặc Tư chợt vùi đầu vào trong lồng ngực của Lạc Lâm mà gào lên khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.