Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 5




“Tiểu thư, trà bị tràn ra rồi!”

“Tiểu thư! Đằng trước có cây, coi chừng bị va vào!”

Mấy ngày nay, tinh thần Dung Tri Hạ không được tập trung, thường xuyên vô ý thẫn thờ, những chuyện như rót trà bị tràn, đi đường suýt bị va vào cây chỉ là chuyện nhỏ.

Lúc này nàng đang ở trong tiểu viện, tay cầm kéo cắt cành hoa, lại tự mình cắt vào tay một vết lớn, máu tươi lập tức chảy đầy tay, khiến Cúc Nhi bị sợ hãi.

“Á, tiểu thư lại cắt vào tay nữa rồi, lqđ mang kim sang dược lại đây!” Cúc Nhi kinh hãi kêu lên, một tỳ nữ khác lập tức vào trong nhà lấy thuốc.

Nghe vậy, Dung Tri Hạ mới giật mình thấy đau nhức truyền đến từ đầu ngón tay.

Sau khi Cúc Nhi nhận lấy thuốc, vừa bôi thuốc cho chủ tử, vừa không nhịn được lải nhải – “Lúc trước nô tỳ đã nói, lqđ mấy ngày nay người không tập trung, đừng nên cầm kéo, để nô tỳ làm là được rồi, người không nghe. Giờ thì tốt rồi, cắt vào tay thành vết thương lớn như vậy, chảy nhiều máu như vậy, chắc đau chết mất.”

Dung Tri Hạ nhíu mày: “Ta cũng không biết mấy ngày nay mình bị sao nữa, luôn cảm thấy không yên lòng.”

“Nô tỳ nghĩ, đây là do người quá nhớ nhung Thế tử, kể từ khi người và Thế tử thành thân tới nay, Thế tử chưa bao giờ rời xa người lâu như vậy, nhiều ngày như vậy người không được gặp Thế tử, người nha, chính là mắc bệnh tương tư!” – Cúc Nhi bôi thuốc băng bó cho nàng xong, liền trêu ghẹo.

Là bởi vì nàng rất nhớ hắn sao? Vẻ mặt Dung Tri Hạ khốn hoặc, dù sao nàng vẫn cảm thấy cảm giác bồi hồi, lo sợ, bất an, nghi hoặc ở trong tim này không phải là như vậy.

“Thế tử phi, Thế tử sai người đưa tin trở về” – Một tỳ nữ cầm phong thư bước nhanh tới.

“Mau đưa cho ta.” Nghe nói có tin của hắn, lqđ Dung Tri Hạ không thể chờ đợi thúc giục.

“Dạ” Tỳ nữ thấy nàng nóng lòng như vậy, vẻ mặt tươi cười vội vàng mang thư tới.

Sau khi xem xong, hai hàng lông mày đen vừa chau lại của Dung Tri Hạ mới giãn ra, nàng vui mừng nở nụ cười.

Cúc Nhi cười trêu: “Ta đã nói tiểu thư mắc bệnh tương tư mà, vừa xem thư của Thế tử xong, mặt mày rạng rỡ ngay.”

Dung Tri Hạ cẩn thận cất thư đi, cười nhẹ nói với Cúc Nhi – “Thế tử nói hắn đã tiêu diệt được nhóm giặc cỏ kia, còn bắt sống được mấy người, ngay cả nội gián trong triều cũng đã tóm được, hắn để lại một nhóm người để canh giữ, tuần tra vùng phụ cận lương đạo, phòng ngừa Lỗ Kim quốc lại phái người lẻn vào. Hắn và Du tướng quân áp giải phạm nhân trở lại, hiện giờ đang trên đường.”

Cúc Nhi vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, tiểu thư sắp được gặp Thế tử rồi, được an ủi những tháng ngày tương tư.”

“Nha đầu nhà ngươi dám giễu cợt ta nữa xem!” Dung Tri Hạ cười mắng, cao hứng nhếch miệng, không che giấu được tâm tình tốt.

“Dạ, dạ, dạ, nô tỳ không dám.” Cúc Nhi cười meo meo trả lời, “Nhưng mà vết thương của người nếu không khỏi nhanh, vạn nhất để cho Thế tử trở về nhìn thấy, lại trách cứ nô tỳ hầu hạ người không cẩn thận.”

“Còn nói bậy!” Dung Tri Hạ cười mắng một tiếng, mỉm cười đứng lên, “Tới chỗ phụ vương cùng ta, ta muốn nói tin tức tốt này cho lão nhân gia ông biết.”

Vậy mà mười mấy ngày ôm tâm tình mong đợi cùng vui sướng, Dung Tri Hạ vẫn không thấy Mặc Lan trở lại. Nàng đoán thời gian và lộ trình, lqđ cho dù ở trên đường hắn có việc phải nán lại, thì giờ cũng phải trở về rồi.

Lại qua vài ngày, mới có người vội vã tới bẩm, “Thế tử phi, Thế tử trở lại……”

Trên mặt nàng vui mừng, nở nụ cười lộ rõ hai lúm đồng tiền, quấn lại búi tóc, bước qua thềm cửa muốn đi ra ngoài nghênh đón hắn, nhưng tên hạ nhân lại buông xuống một câu khiến bước chân nàng dừng lại ngay tức khắc.

“Nhưng Thế tử bị trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”

“Sao Thế tử lại bị thương? Hắn đang ở đâu?” Dung Tri Hạ lập tức luống cuống.

“Thế tử vừa vào thành đã được đưa tới Thái y viện, Hoàng thượng đã mệnh cho mấy vị Thái y cứu chữa cho Thế tử.”

“Cúc Nhi, nhanh lên, ta muốn đến xem hắn.” Trái tim nàng căng thẳng, lúc bước ra khỏi bậc cửa, cả người bị ngã xuống. Cúc Nhi vội vàng đỡ lấy nàng, “Tiểu thư! Coi chừng!” Thấy tâm tư chủ tử rối loạn, nàng vội vàng an ủi, “Người trước hết đừng hoảng loạn, hãy bình tĩnh lại! Thế tử chẳng qua chỉ bị thương thôi, vả lại lúc này đang ở Thái y viện, có nhiều vị Thái y ở đó như vậy, Thế tử sẽ không có chuyện gì.”

Nghe vậy, Dung Tri Hạ cố gắng trấn định lại tinh thần, đúng vậy, có thái y ở đó, Mặc Lan sẽ không sao hết, hắn sẽ không sao hết, không sao hết….. Nhưng khi nàng đi tới Thái y viện, nghe Thái y và một tùy tùng đưa hắn trở về nói xong, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.

“….Thế tử bị Hà đại nhân đánh lén, lăn xuống núi, đầu va phải tảng đá, bị trọng thương, nhưng trong tay vẫn nắm chắc đám cỏ này, lqđ còn dặn dò thuộc hạ nhất định phải đưa tận tay Hứa thái y, sau đấy Thế tử liền bất tỉnh nhân sự, suốt dọc đường vẫn chưa tỉnh lại.”

Dung Tri Hạ thấy Hứa thái y lập tức nhận lấy đám cỏ kia nhìn kỹ vài lần, nhưng bây giờ nàng không rảnh để lắng nghe xem Hứa thái y nói gì. Tim nàng bị chấn động, đoạn đường về này kéo dài ít nhất hơn mười ngày, nếu vậy thì hắn cũng đã hôn mê hơn mười ngày nay. Tùy tùng nói chuyện cùng Hứa thái y xong, nhìn thấy nàng, vội vàng đi tới hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến Thế tử phi.”

“Thế tử thật sự vẫn chưa tỉnh lại ư?” Nàng cố gắng khiến chính mình tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn không kiềm chế được mà run run.

“Vâng.”

“Thế tử ở đâu?”

“Mấy vị Thái y đang ở bên trong hội chẩn cho Thế tử.”

“Ta muốn vào nhìn hắn.” Hai tay nàng xoắn chặt, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, lúc này không thể để tinh thần bị rối loạn.

Nàng vào bên trong, bước từng bước về phía giường, lqđ mấy vị Thái y đang đứng bên cạnh thảo luận về thương thế của Mặc Lan.

“Ngoại thương ở trên gáy của Thế tử đã gần khỏi hẳn, vết đao trên lưng cũng không phải là vết thương trí mạng, lúc này vẫn bất tỉnh, là bởi vì đầu bị va chạm mạnh, dẫn đến bị xuất huyết bên trong.”

“Nếu chỉ là chảy máu ngoại thương thì cũng dễ chữa trị, nhưng đây là bị xuất huyết trong đầu, nên rất phiền toái. Nếu không có biện pháp lấy máu bên trong ra, để tụ lại ở đó, không cách nào tan hết được, chỉ sợ là….”

Nói đến đây, mấy vị Thái y lắc đầu thở dài, đúng lúc này chợt nghe thấy giọng nói nữ tử vang lên từ sau lưng.

“Chỉ sợ cái gì?”

Tùy tùng đưa Dung Tri Hạ vào lập tức giới thiệu với mấy vị Thái y: “Mấy vị Thái y, vị này chính là Thế tử phi của Phụng Vương phủ chúng ta.”

Sau khi mấy người làm lễ ra mắt lẫn nhau, Dung Tri Hạ tới bên giường, nhìn thấy Mặc Lan đang nằm hôn mê bất tỉnh, thấy gương mặt hắn tiều tụy không có một tia huyết sắc, trái tim giống như bị người ta hung hăng bóp chặt đến mức đau đớn.

“Không biết mấy vị Thái y đã chẩn bệnh ra sao rồi? Khi nào Thế tử sẽ tỉnh lại?” lqđ Nàng đè nén sự đau đớn trong tim, cố giữ bình tĩnh hỏi.

“Chúng ta cũng không dám khẳng định khi nào Thế tử mới tỉnh lại được.” Một vị Thái y nói.

Một Thái y khác nói với nàng rõ ràng hơn – “Ngoại thương trên người Thế tử đã không còn đáng ngại, nguyên nhân khiến hắn bị bất tỉnh là vết thương trên đầu, theo ý kiến của chúng ta, thế tử đã bị xuất huyết bên trong đầu, phải nghĩ biện pháp làm tan khối máu tụ bên trong ra, nếu không….” Hắn nói đến đây thì ngừng lại, không nói ra hai khả năng, một là sẽ bị mất mạng, hai là từu nay về sau sẽ bị hôn mê luôn, biến thành người nửa sống nửa chết.

“Vậy thỉnh Thái y lập tức làm tan khối máu kia giúp Thế tử.” Nghe vậy, Dung Tri Hạ vội vàng thúc giục.

“Này………”

Mấy vị Thái y đưa mắt nhìn nhau, thì thầm nói chuyện với nhau một lúc.

Cuối cùng một vị Thái y nói – “Chúng ta sẽ châm cứu chữa trị cho Thế tử, nhưng khó có thể nói trước được rằng có làm tan khối máu tụ kia được hay không.”

Lời của thái y giống như hung hăng nện búa vào lòng Dung Tri Hạ, khiến nàng hít thở không thông, một lát sau, nàng khom người thỉnh cầu họ - “Thỉnh thái y hãy cố hết sức cứu trị cho Thế tử.”

“Thế tử phi hãy mau đứng dậy, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” – lqđ Chẳng qua có thể cứu sống được hay không, giờ phút này ngay cả bọn họ cũng không dám bảo đảm, chỉ có thể cố gắng hết sức rồi nghe theo thiên mệnh.

Gió thu điêu linh, trời đất nhuộm một màu trắng bạc.

Trước khi đi ngủ, Dung Tri Hạ lau chùi thân thể cho Mặc Lan thật tốt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, tiếp theo lại xoa bóp tay chân giúp hắn, đợi tay chân ấm lên, lại cẩn thận bỏ vào trong chăn đệm.

Trước khi lui ra Cúc Nhi nhắc nhở nàng – “Tiểu thư, người đừng quên bôi thuốc.”

Dung Tri Hạ gật đầu một cái – “Ta biết rồi, đợi chút nữa ta sẽ bôi, nơi này không còn việc gì nữa, các ngươi hãy lui xuống đi.”

“Dạ.” Trong lòng Cúc Nhi có chút khó chịu, nhìn chủ tử một cái nữa, rồi mới cùng một tỳ nữ khác đi ra ngoài.

Trước khi lên giường, Dung Tri Hạ lấy ra một lọ sứ từ dưới gối, lqđ lấy chút dược màu tím cẩn thận bôi lên vết sẹo trên gò má trái, sau khi bôi xong, lại cẩn thận cất lọ sứ xuống dưới gối.

Thuốc trong lọ sứ này là do Hứa Thái y đặc biệt điều chế cho nàng, dùng đám cỏ mà Mặc Lan trước khi hôn mê đã nắm chặt trong tay để điều chế thuốc. Đã qua hơn hai tháng kể từ khi nàng bắt đầu bôi thuốc này, vết sẹo xấu xí trên gò má trái đã nhạt dần, cho đến bây giờ chỉ còn lại một dấu vết mờ mờ, tiếp tục bôi thêm một thời gian nữa, vết sẹo sẽ có thể hoàn toàn biến mất.

Nhưng nếu có thể, nàng thà rằng vết sẹo kia không bao giờ biến mất, chứ không mong muốn nhìn thấy Mặc Lan bị thương bất tỉnh.

Mãi về sau nàng mới từ tùy tùng của hắn biết được đầy đủ tình huống khi đó----

Hôm đó, khi bọn hắn đang áp giải Hà Thương trở về, lqđ đúng lúc gặp một cơn mưa lớn xối xả, Hà Thương nhân cơ hội bỏ trốn.

Đoàn người tìm kiếm khắp nơi muốn bắt hắn trở về. Bởi vì bọn họ lưu lại phần lớn nhân mã tiếp tục tuần tra phụ cận lương đạo, phòng ngừa lại bị giặc Lỗ Kim quốc nhân cơ hội lẻn vào. Vì vậy, trên đường về bọn họ không mang theo nhiều người lắm, lqđ nên mấy gã tùy tùng đi theo Mặc Lan cũng phải chia nhau đi tìm Hà Thương.

Lùng bắt hơn nửa ngày, Mặc Lan chợt trông thấy một bụi cỏ mọc trên sườn núi, nở ra đóa hoa có hai màu trắng và tím, hắn vui mừng, bước nhanh lên sườn núi nhìn kỹ, vừa nhìn xong, hắn mừng đến mức kêu to – “Đây là Bạch Tử Lan.”

Nói xong, hắn đưa tay ra hái bụi hoa kia, đúng lúc này, Hà Thương đột nhiên chui ra từ trong một bụi cỏ bên cạnh, trên tay hắn nắm một thanh đao không biết cướp được ở đâu, định đâm sau lưng hắn.

Tùy tùng không kịp đi qua cứu Mặc Lan, chỉ có thể la lên nhắc nhở, nhưng hắn lại không thể tránh thoát, bị đâm một dao, sau đó cả người bị lăn từ trên núi xuống.

Ba gã tùy tùng thì một người đuổi theo Hà Thương, lqđ hai người còn lại chạy xuống chân núi cứu hắn.

Lúc lăn xuống núi, đầu hắn bị va vào tảng đá, vỡ đầu chảy máu. Lúc hai gã tùy tùng kia muốn đỡ hắn dậy, hắn mở mắt ra, chỉ nói – “Mang đám cỏ này về cho Hứa thái y, nói hắn nhất định phải bào chế…..” Chưa nói xong, hắn đã bất tỉnh nhân sự, không thấy tỉnh lại nữa.

Sau khi Mặc Lan trở về được nửa tháng, Hứa Thái y mang lọ thuốc này đến tìm nàng, nói với nàng – “Lão phu không phụ sự phó thác của Thế tử, dùng Bạch tử lan mà Thế tử mang về thành công điều chế ra phương thuốc cổ truyền giúp làm mờ sẹo. Mỗi ngày Thế tử phi bôi hai lần vào buổi sáng và buổi tối, cho dù không thể tiêu trừ hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ mờ đi rất nhiều.”

Khi Dung Tri Hạ biết được vì bụi cỏ dùng để chế thuốc này mà Mặc Lan mới bị thương, trong lòng hận không thể phá hủy thuốc này. Nàng nhận lấy định ném vỡ nó, lại bị Hứa Thái y ngăn cản.

“Bạch tử lan hơn một trăm năm qua không có tung tích, Thế tử thiên tân vạn khổ mới tìm được một bụi cho Thế tử phi. Nếu Thế tử phi đập vỡ lọ thuốc này, lqđ chẳng phải sẽ cô phụ sự cố gắng của Thế tử, khiến thương thế kia của hắn trở nên vô nghĩa hay sao? Nếu Thế tử tỉnh lại, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.

Nghe vậy, nàng lệ rơi đầy mặt, “Ta thà rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không khỏi, chứ không muốn hắn bị như vậy. Đã lâu như vậy mà hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù ta dùng lọ thuốc này chữa khỏi được vết sẹo trên mặt, cũng không thấy vui vẻ.”

Hứa Thái y khuyên giải, “Bất luận nói thế nào, thì dù sao đây cũng là tâm ý của Thế tử, mong rằng Thế tử phi sẽ không chà đạp.”

Sau đó, Cúc Nhi phải liên tục khuyên mấy ngày, Dung Tri Hạ mới đồng ý sử dụng thuốc này.

Hiệu quả của thuốc này vô cùng tốt, gần như chỉ sau khi bôi lên không lâu, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết sẹo kia từ từ nhạt dần, lqđ điều này khiến trong lòng nàng vừa vui lại vừa đau.

“Mặc Lan, vết sẹo trên mặt ta khỏi nhanh lắm, chàng còn không mau tỉnh lại nhìn ta một chút hay sao? Chàng đã ngủ mấy tháng rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Nàng mắt ngấn lệ ôm lấy hắn, liếc thấy nước mắt rơi xuống làm ướt cả gương mặt hắn, nàng nhẹ nhàng dùng tay áo lau khô đi, sau đó dịu dàng hôn lên hai mắt nhắm chặt và đôi môi đang mím của hắn.

Mặc Lan vẫn trầm miên bất tỉnh như cũ, không hề hay biết.

Nàng ôm chặt hắn.

“Ta chờ chàng, lqđ cho dù bao lâu ta cũng nhất định chờ chàng tỉnh lại...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.