Đôi mắt đen láy nhìn không thấy đáy giống như có thể mang cả hắc ám đến thế giới này.
Trần Vũ Tịch cố gắng kiềm chế người mình không run lên, hai tay nắm chặt:
"Anh có thể nói anh thật sự muốn chăm sóc ông cụ nên mới đưa ông đến nơi này? Hay là vì anh muốn trả thù!"
Ngô Duẫn Kỳ nắm lấy cổ áo Trần Vũ Tịch, kéo cô đến trước mắt mình, gần như áp vào mặt cô, bởi vì tức
giận nên anh đã phun ra khí nóng vào mặt Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ
Tịch thừa nhận, lúc anh làm như vậy, trái tim của cô thiếu chút nữa nhảy ra, cô thiếu chút đã ngất đi do sợ hãi, thiếu chút đã la lên, cô sợ,
không hiểu mà sợ hãi, cảm giác sợ hãi này không phải cô muốn khống chế
là có thể khống chế được, cô đang run rẩy, không khống chế được mà run
rẩy.
"Cô mà còn vì Ngạo Dạ Phong nói thêm một chữ nữa thì ngay cả cô bên cạnh anh ta tôi cũng sẽ đoạt lấy luôn đấy! Dùng tất cả biện
pháp, không chừa thủ đoạn nào!"
Ngô Duẫn Kỳ thả Trần Vũ Tịch xuống, xoay người không nhìn cô.
"Tại sao anh không làm như vậy, nói như vậy, mục đích của anh đã đạt được
rồi sao!" Trần Vũ Tịch lạnh nhạt nói, thân thể vẫn còn vì sợ hãi mà hơi
phát run.
Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ gợi lên ý cười nhạt, xoay người, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, Trần Vũ Tịch bị buộc ngửa đầu nhìn lên khuôn mặt tuấn tú đã từng làm cô mê muội: "Tôi muốn để cho cô tự nguyện đi
đến chỗ tôi, chỉ cần lòng của cô vẫn còn ở chỗ Ngạo Dạ Phong, anh ta sẽ
không mất hy vọng, tôi muốn để cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn
toàn tứ cố vô thân!"
Vẫn là bộ dạng tươi cươi mê hoặc người như
xưa nhưng lại làm cho cô khi nhìn có chút đau lòng, anh là một kẻ bảo
thù, không có tình cảm, sống chỉ vì báo thù, chỉ có nhìn người khác khổ
sở thì anh mới cảm thấy vui vẻ, khoái trá, niềm vui của anh có được đều
dựa trên sự đau khổ của người khác.
Anh không biết thông cảm,
không biết xuống tay lưu tình, thậm chí cô cảm thấy anh cũng chỉ là một
vũ khí lãnh lẽo, giống như cây súng lục mang đến sự sợ hãi cho người
khác, mang đến cho người khác nỗi tuyệt vọng.
Đã từng có lúc, Trần Vũ Tịch rất thông cảm với anh!
Thậm chí cô cảm thấy người càng phải quan tâm là Ngô Duẫn Kỳ chứ không phải là Ngạo Dạ Phong.
Phút chốc, cô muốn dùng trái tim ấm áp của mình sưởi ấm trái tim hận thù của anh, cô muốn làm cho anh từ bỏ hận thù, trên thế giới này anh có thể có được còn có rất nhiều rất nhiều thứ. Vậy mà, cuối cùng cô mang đến cho
anh càng nhiều thù hận!
. . . . . . . . . . . . . . . .
Trần Vũ Tịch trở lại bên cạnh Ngạo Dạ Phong, cả tòa biệt thự chỉ còn lại cô
và Ngạo Dạ Phong, những người hầu khác cũng đã rời đi, ngay cả biệt thự
này nửa tháng sau cũng sắp sửa bị bán đấu giá.
Ngạo Dạ Phong
giống như trước đây nhốt mình trong phòng, chỉ là Trần Vũ Tịch thường
đưa thức ăn cho anh, lúc đầu anh còn cự tuyệt, khi Trần Vũ Tịch nói cho
anh biết, ông của anh sống rất tốt chỗ Ngô Duẫn Kỳ, anh mới bắt đầu ăn
một chút.
Nhưng cả ngày không nói thêm gì nữa, nhưng từ trong ánh mắt Ngạo Dạ Phong cô có thể nhìn thấy, cô canh giữ bên cạnh Ngạo Dạ
Phong, cho anh hy vọng sống sót, chỉ có cô là không bỏ anh đi.
Mỗi lần nhìn ánh mắt Ngạo Dạ Phong như đứa bé khẩn cầu bảo vệ, Trần Vũ Tịch cười nhạt, giống như trước đây anh vẫn thường xoa đầu cô thì giờ phút
này cô đang xoa đầu anh.
Mà anh luôn né tránh không để ý cô, cô
biết, anh hy vọng mình làm, chỉ là lần nào cũng bị cự tuyệt, cô cũng
nhìn thấy lúc anh đưa tay sờ đầu của anh. Đây giống như cách Trần Vũ
Tịch và Ngạo Dạ Phong.