Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 13




Bạn bè bên cạnh Ngạo Dạ Phong từng người một cũng cách xa anh, mà Dụ Khả Hân người luôn biểu hiện ra bên ngoài muốn trở lại bên cạnh Ngạo Dạ Phong, nhưng chỉ là một trong những nước cờ trong tay Ngô Duẫn Kỳ, may mà có Dụ Khả Hân, Ngô Duẫn Kỳ mới biết được rất nhiều chuyện về tập đoàn Ngạo Thế, may mắn có cô ta mới khiến anh nhanh chóng đánh gục một tập đoàn quốc tế.

Mà lúc này đây Ngạo Dạ Phong cần người an ủi nhất, cô ta lại biến mất, chẳng biết đi đâu.

Trần Vũ Tịch không thể không tán thưởng, kế hoạch của Ngô Duẫn Kỳ quả thực là rất hoàn mỹ, không hề có chỗ sơ hở.

Cho đến có một ngày, đột nhiên ông Ngạo biến mất trong biệc thự nhà họ Ngạo, không có ai biết ông cụ đã đi đâu, Ngạo Dạ Phong hoàn toàn sụp đổ. Anh nhốt mình ở trong phòng, ngay cả Trần Vũ Tịch cũng không gặp, không ăn không uống đã hai ngày rồi!

"Cô Vũ Tịch, nếu cậu chủ Phong vẫn như thế thì thật không được rồi!" Thím Lưu lo lắng than thở bên cạnh Vũ Tịch, thỉnh thoảng nhìn nét mặt Vũ Tịch, thật ra thì thím Thẩm nói với cô những lời này cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng bà chỉ là muốn nói ra sự lo lắng của mình.

Trần Vũ Tịch cũng chỉ là một học sinh trung học ở trong mắt bà, nếu nói có quan hệ với nhà họ Ngạo thì chẳng qua là do ông cụ Ngạo nói ngoài miệng thôi, là vị hôn thê của Ngạo Dạ Phong, những thứ khác cô và nhà họ Ngạo không có bất cứ quan hệ gì, nếu như cô muốn đi, mang theo hành lý thì lập tức có thể rời đi.

"Thím Lưu, con đi ra ngoài một chút, người ở nhà trông chừng Ngạo Dạ Phong, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho con!" Trần Vũ Tịch để ly trà trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Thím Lưu há miệng, cuối cùng không nói gì.

Trần Vũ Tịch không nghĩ tới mình sẽ đến nơi này, càng làm cho cô không nghĩ tới chính là Ngô Duẫn Kỳ đã đoán được cô sẽ đến tìm anh ta, cho nên cô chưa kịp đi tới trước cửa, anh đã cười ra đón.

"Cô đến rồi sao, tôi còn tưởng rằng cô sẽ đến ngay từ đầu, làm chúng tôi đợi hai ngày rồi đấy!"

Trần Vũ Tịch không vì nụ cười trên mặt anh mà cảm thấy mình đang được hoan nghênh: "Tôi tới chỉ muốn gặp ông."

Ngô Duẫn Kỳ dừng lại: "Làm sao cô biết ông cụ đang ở chỗ tôi?"

"Trừ anh ra thì còn có ai dám làm như vậy nữa chứ !"

Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng, dẫn Trần Vũ Tịch đi vào bên trong biệc thự: "Ông cụ ở chỗ này rất tốt, ăn rất tốt, có thể có chút không quen hoàn cảnh nơi này, cho nên tâm tình có chút không tốt."Đây giống như là anh đang nói đến ông của mình vậy, giải thích từng chuyện vụn vặt trong nhà.

Đột nhiên Trần Vũ Tịch dừng bước lại: "Anh có biết anh làm như vậy, gần như là muốn mạng của Ngạo Dạ Phong, bộ không biết có chừng mực hay sao?"

Ngô Duẫn Kỳ cũng dừng bước lại, nghiêng đầu như đứa bé ngây thơ, ngạc nhiên nhìn Trần Vũ Tịch, giống như hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì: "Cái gì gọi là có chừng có mực? Cô có biết tôi với ông cụ là quan hệ như thế nào sao?"

"Biết, Ngạo Dạ Phong đã nói!"

"Nói thế nào, ông cụ cũng là ông nội tôi, tôi đưa ông ấy về đây chăm sóc thì có gì sai?"

"Anh hoàn toàn không cần phải làm như thế này!"

Sắc mặt Ngô Duẫn Kỳ nhất thời trầm xuống, kinh khủng cảm giác lần nữa tịch quyển toàn thân, nhưng Trần Vũ Tịch vẫn cắn răng tiếp tục nói: "Anh có thể cướp mọi thứ của Ngạo Dạ Phong, có lẽ anh ta còn có thể chịu đựng được, nhưng anh cũng cướp đi ông cụ, điều này có thể nói là muốn mạng của Ngạo Dạ Phong, anh có biết anh ấy xem trọng và yêu mến người nhà của mình như thế nào không?"

"Cô đến thăm ông cụ hay là thay Ngạo Dạ Phong đến cầu xin?" Giọng nói rét lạnh của Ngô Duẫn Kỳ làm cho người ta run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.