Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 11




Chương 34. Trí nhớ đã hồi phục?

Tiểu Thanh, Tiểu Yến tức giận đá tung đống cánh hoa đào. Bọn hắn lại tin nước mắt của ả hồ ly tinh đó mà không tin họ. "Dám bắt ta xin lỗi ả, đừng có mơ! Đã vậy ta cũng diễn xem ai thắng ai" Tiểu Yến cười thầm.

Tiểu Yến tay buông chủy thủ trong tay, ngồi gục xuống đất nước mắt rưng rưng.

- Triệu Tấn, ta biết ngươi chỉ coi ta là người ngoài, ngươi coi thường ta, không hề tin tưởng ta....uổng công lúc trước đại tỉ giao ta cho ngươi..... Ngươi thà tin ả chứ không hề tin ta, lại còn bắt ta phải xin lỗi ả.....ta ghét ngươi...

Triệu Tấn thấy nước mắt của Tiểu Yến sắc mặt tái ngắt, tay chân hắn luống cuống chẳng biết nói với Tiểu Yến ra sao.

Tiểu Thanh thấy Tiểu Yến tỏ ra như vậy cũng hùa theo, đã đấu phải đấu đến cùng chứ. "Vì đại tỉ ta sẽ đấu với ngươi một trận".

- Tiểu Yến, ngươi đừng khóc, ta chẳng phải cũng như ngươi sao. Cái gì mà phu quân chứ, Trương Phi ngươi coi ta là cái gì?...... ta biết đối với ngươi ta chẳng qua chỉ là một nô tì thân phận thấp kém không xứng với thân phận tướng quân cao quý như ngươi, ngươi khi dễ ta, nghi ngờ ta..... Ta hận ngươi huhuhu...... ta sẽ rời khỏi nơi này để cho ngươi không còn cảm thấy chướng mắt nữa......

Và rồi đây lại trở thành trận chiến nước mắt nữ nhi. Hai nam nhân luống cuống không biết phải làm gì. Bọn họ bình thường giết người không hề mảy may sợ hãi nhưng trước nước mắt của hai người thì họ hoàn toàn thất bại.

Tiểu Thanh và Tiểu Yến quay người người bước đi, trong lòng không khỏi cười thầm. Thấy hai thân ảnh xa dần Trương Phi và Triệu Tấn liền buông Lãnh Tuyết ra chạy theo họ.

Nãy giờ nàng chứng kiến màn kịch hay không bỏ lỡ một chi tiết nào, "Tiểu Thanh, Tiểu Yến thật không uổng công ta đào tại hai em, diễn cũng khá lắm". Kịch hay cũng hết, nàng mặc kệ ánh mắt ai kia đang chăm chú nhìn nàng quay lưng bước đi.

Trương Phi nhanh chân đuổi theo Tiểu Thanh đến cầu đá.

- Tiểu Thanh cô nương, nghe ta nói đã.

- Ngươi còn gì nói với ta nữa?

- Ta thực sự không có ý đó, cô nương đừng hiểu lầm. Ta chưa bao giờ có ý xem thường cô nương.

"Ha ha, tên này thật ngốc. Hắn tưởng những lời ban nãy ta nói thật lòng sao. Ngươi cũng thật thú vị, để bổn cô nương chơi với ngươi một lúc". Tiểu Thanh tiếp tục rơi nước mắt nhìn Trương Phi.

- Hu hu. Ngươi nói dối, rõ ràng là ngươi có ý đó, ngươi khi dễ ta. Ta không muốn ép buộc ngươi, lúc trước lời đại tỉ nói chỉ là đùa thôi ngươi không cần có trách nhiệm gì với ta hết.

Trương Phi sắc mặt trở nên ngu hơn lúc nãy, Tiểu Thanh cứ khóc như vậy chắn hắn sẽ trở thành khỉ đột mất.

- Tiểu Thanh, cô không muốn gả cho ta ư?

"Đương nhiên là không rồi, ai lại gả cho một tên đại ngốc như ngươi chứ" Tiểu Thanh thầm nghĩ, nhưng vẫn muốn tiếp tục chơi với hắn a.

- Thân phận của ta làm sao xứng với tướng quân như ngươi chứ, với lại ngươi không hề tin tưởng ta. Nếu ta gả cho ngươi không chừng ngươi lại vì ả ta ức hiếp ta.

- Không.....ta......ta tin cô nương mà. Ta nhất định sẽ không ức hiếp cô nương, ta sẽ đối tốt với cô nương cả đời.

Nghe thấy hắn nói vậy Tiểu Thanh đột ngột thay đổi sắc mặt, tay chỉ mạnh vào ngực hắn.

- Cái gì? Ai thèm gả cho ngươi, đừng ăn dưa bở nha. Bổn cô nương chắc chắn không gả cho ngươi! Ta phải quay lại tìm đại tỉ, tránh ra cho ta đi.

Tội nghiệp Trương Phi đứng bơ mặt, từ trước tới giờ hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhi cũng không hề hiểu nữ nhi. Trương Phi một mực cho rằng Tiểu Thanh do tức giận nên mới nói như vậy nên nhất quyết không rời nửa bước để giải thích.

Triệu Tấn cũng phi thân theo Tiểu Yến, vì trước đây nàng là Vương Phi Yến thiên hạ đệ nhất thần trộm nên khinh công không hề thua kém đấng mày râu chút nào. Triệu Tấn vừa theo sau vừa lớn tiếng gọi.

- Tiểu Yến cô nương, nghe ta giải thích đã.

"Cái tên Triệu Tấn này sao cứ bám theo ta hoài, thật đáng ghét. Đại tỉ như vậy mà lại bắt ta phải lấy hắn, nhất quyết ta không lấy hắn". Tiểu Yến tức giận dừng cước bộ.

- Ta không cần ngươi giải thích, ngươi mau đến dỗ dành ả hồ ly tinh đáng ghét kia đi.

- Tiểu Yến cô nương bớt giận, Lãnh Tuyết muội muội tuy tính tình kỳ quái nhưng không xấu như mọi người nghĩ đâu.

Câu nói này của Triệu Tấn càng làm cỗ khí nóng trong lòng Tiểu Yến nổi lên.

- Ngươi từ đầu đến cuối đều bênh vực ả, ngươi mau cút về đừng đi theo ta nữa. Còn chuyện này nữa, ta nhất định không gả cho ngươi!!!!

Tiểu Yến cố gắng gằn giọng câu cuối cùng rồi phi thân bay đi. Triệu Tấn ngơ ngác nhìn theo thân ảnh đã bay xa trong lòng không khỏi buồn rầu "Cô nương không muốn gả cho ta sao?".

.................................

Nàng đến bên sườn núi đứng một lúc lâu. Gió lạnh men theo sườn núi thổi tung tà áo xanh phất phơ trong gió. Nàng ngồi xuống cạnh một tảng đá mắt ngước nhìn những cánh đào bay lả tả, chắc không lâu nữa nàng cũng giống như những cánh đào đó bị gió cuốn đi, muốn níu kéo cũng không được.

Hắn đứng phía xa quan sát nàng thật kỹ, ánh mắt nàng toát ra một tia sợ hãi kèm nuối tiếc, dù chỉ là trong tích tắc nhưng hắn cũng nhận ra. Hắn đã từng gặp ánh mắt này của nàng một lần đó là lúc ký ức đau thương trong nàng gợi lại. Hắn nhẹ nhàng bước đến bên nàng, hắn muốn ôm nàng thật chặt nhưng phải kiềm chế.

- Dương nhi, nàng đang sợ hãi điều gì sao? Nàng đừng giấu trong lòng như vậy có được không....

Câu nói này rất quen, đúng rồi nàng đã nghe thấy khi đang chìm trong bóng tối của quá khứ. Tâm nàng chợt đau, mị dược cũng theo nhịp đập trái tim mà phát tác "không được, phải cố gắng gượng, không thể để chàng nhìn thấy được".

- Ngươi tốt nhất tránh xa ta ra!

Hắn biết trước nàng sẽ nói như vậy nhưng chẳng có gì có thể làm thay đổi quyết tâm của hắn cả.

- Ta không biết đã xảy ra chuyện gì với nàng nhưng ta nhất định sẽ không buông tay.

Hắn bước tới gần nàng hơn, nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng đặt lên ngực mình.

- Nàng biết không, thấy nàng như vậy nơi này của ta rất đau. Nếu nàng muốn động thủ thì hãy mạnh tay một chút.

Nàng cảm nhận được cỗ ấm cúng truyền vào, "chàng như vậy thì làm sao ta có thể an tâm rời đi được chứ?". Giây phút này nàng chỉ im lặng nhìn hắn, nàng muốn đuổi hắn đi nhưng mặt khác lại không muốn buông bàn tay ấm áp của hắn ra.

Đọc được tia lưỡng lự trong mắt nàng hắn nhanh chóng ôm nàng thật chặt, đôi môi đặt lên môi nàng. Đã rất lâu rồi hắn chưa được nếm vị ngọt từ đôi môi này, cũng đã rất lâu rồi hắn chưa ngửi thấy mùi hương trên tóc nàng.

Bị hắn hôn bất ngờ nàng không ngừng giãy dụa. Từng trận đau đớn trong người cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác thoải mái ấm áp đang lan tỏa trong người nàng. Dần dần nàng không còn làm loạn trong ngực hắn nữa, đôi tay theo bản năng vòng qua cổ hắn đáp lại nụ hôn của hắn. Một cỗ khí nóng trong người nàng đang gào thét muốn phun trào ra bên ngoài.

Thấy nàng có phản ứng hắn liền trở nên tham lam hơn, lưỡi nhỏ cậy hàm răng đang xiết chặt của nàng xâm chiếm thật sâu vào bên trong nhấm nháp từng chút ngọt. Cho đến khi nàng sắp hết dưỡng khí hắn mới chịu buông tha cho nàng.

Khi hai đôi môi rời nhau hắn mới ý thức được hành động vừa rồi của mình.

- Dương nhi, ta.......

Hắn chưa nói hết câu nàng đã đặt môi mình lên môi hắn một lần nữa. Vào khoảnh khắc đôi môi hắn rời ra nàng cảm thấy thật trống rỗng, tâm trí nàng cũng dần dần biến mất, bản năng mách bảo nàng cứ làm những gì mình muốn. Nàng không ngần ngại chủ động hôn hắn để lấp đầy cỗ trống vắng này.

Dần dần cái hôn cũng không còn đủ để thỏa mãn khát vọng đang sục sôi trong nàng. Đôi tay bé nhỏ của nàng luồn sâu vào trong ngực hắn làm loạn, hơi thở nóng bừng liên tiếp phả vào cổ hắn.

- Dương nhi nàng có biết mình đang làm gì không, nàng đừng có đùa với lửa, ta là nam nhân sinh lý bình thường.

Lúc này nàng chẳng còn đủ tâm trí để hiểu những gì hắn nói. Bàn tay tiếp tục làm càn, cởi bỏ áo choàng bên ngoài của hắn ra. Nãy giờ hắn cố gắng kìm nén dục vọng trong lòng nhưng bây giờ không thể nữa, hắn nhìn cũng hiểu nàng đang muốn gì.

- Dương nhi, nàng không hối hận chứ?

Nàng cũng chẳng đáp lại lời hắn, đôi tay nàng đã luồn sâu qua lớp áo chạm vào bờ ngực rắn chắc của hắn, hơi thở của nàng càng trở nên ám muội.

Hắn ôm chặt lấy nàng, phi thân qua một bãi cỏ xanh rờn. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống dưới nền cỏ mềm mại, đôi môi lại đặt lên môi nàng. Hai người cứ như vậy triền miên. Bàn tay hắn lướt nhẹ từ trên xuống dưới tháo bỏ lớp áo ngoài của nàng ra, làn da trắng nhanh chóng lộ ra nổi bật trên nền cỏ xanh thẳm.

Cảm thấy sự ấm áp của hắn nàng nhanh chóng hưởng ứng theo, đôi tay nàng cũng cởi bỏ lớp áo lót trắng mềm mại trên người hắn, để lộ ra làn da hơi ngăm đen của hắn. Giây phút này trước mắt nàng ngập tràn sương mù, nàng muốn nhiều hơn nữa.

Cuối cùng trên người nàng chỉ còn lại chiếc áo yếm xanh nhạt, hai con người gần nhau không cách rời một. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tai nàng, từng hơi nóng phả vào khiến hơi thở trở nên hỗn loạn.

- Dương nhi, mau gọi là Thiên Kỳ.

Nàng chẳng hề ngần ngại gọi thẳng tên hắn.

- Thiên Kỳ, Thiên Kỳ.....

Hắn nở nụ cười thỏa mãn, nụ hôn dần dần di chuyển xuống môi, xương quai xanh và cái cổ trắng thon dài của nàng. Đến khi chiếc áo yến rơi ra ngoài một cỗ khí lạnh đánh thức một phần tâm trí nàng.

"Ta và chàng... tại sao ta lại mất khống chế như vậy, chắc chắn là do tác dụng của mị dược. Không! Ta không thể để liên lụy tới chàng".

Nàng cố gắng đè nén tác dụng của mị dược, cảm giác thoải mái đến giờ lại biến thành một cỗ đau đớn thấu tim gan. Đôi tay nàng đẩy mạnh hắn ra, miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Bất ngờ bị nàng đẩy ra khiến hắn bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy nàng bị thổ huyết hắn không còn suy nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.

- Dương nhi nàng bị làm sao vậy? Tại sao nàng lại bị thổ huyết?

Tâm trí vưa rồi của nàng mới hồi phục lại vì hương thơm trên cơ thể hắn làm cho lu mờ. Nhân lúc còn chút lý trí cuối cùng nàng đã vận nội công đánh một chưởng thật mạnh vào ngực mình.

Hắn không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy, vì sao nàng lại đả thương chính mình.

- Dương nhi, vì sao vậy?

Bị đau đớn làm cho thức tỉnh nàng mở đôi mắt nhìn hắn trìu mến, bàn tay chạm nhẹ lên gò má hắn.

- Chàng ngốc ạ, ta không sao. Ta xin lỗi chàng ta không thể cùng chàng...............

Nàng chưa nói hết câu đã ngất đi trong vòng tay của hắn. Nhìn thấy nàng ngất đi trước mặt hắn khiến hắn cơ hồ sợ hãi. Hắn sợ lần này nàng sẽ mãi mãi biến mất khỏi vòng tay hắn.

Hắn ôm nàng phi thân trở về rừng đào.

- Sư phụ, sư thúc. Hai người mau xem Dương nhi!

Mọi người nhanh chóng tập trung về phía hắn. Là hắn đang khóc, nàng trong vòng tay hắn khuôn mặt tái nhợt, máu tươi vẫn còn dính trên y phục của hắn.

Trong phòng chỉ có nàng, gia gia và tam sư bá. Hai người họ thay nhau bắt mạch cho nàng rồi thở dài. Lúc này nàng cũng đã tỉnh, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của hai người họ nàng cũng biết tình trạng của mình không ổn.

- Xú nha đầu, tại sao con lại giấu chúng ta....

Nàng cố gắng nặn một nụ cười.

- Gia gia, con không sao thật mà.

Hỏa vương hướng nàng giọng đầy trách móc.

- Đứa nhỏ ngốc này, con còn nói không sao, nếu ta và nhị huynh không vận công kịp thời và cho con uống Tuyết Liên ngàn năm có lẽ cái mạng nhỏ của con đã không còn rồi.

Nàng cũng biết tình trạng của mình như thế nào, chỉ có điều nàng chưa phá được Sát Huyết Hồn trận nàng không thể rời đi được.

- Gia gia, sư bá, con còn sống được bao lâu nữa?

Gia gia lắc đầu vẻ mặt buồn rượi.

- Nếu như không bị nội thương thì ít nhất sẽ được một tháng, nhưng mà con lại can tâm tự đả thương chính mình nên.... không còn quá nửa tháng nữa. Con hãy kể rõ mọi chuyện cho ta và tam đệ nghe được không?

Nàng mỉm cười chua xót, vậy là đủ rồi. Mười ngày nữa là ngày Xuân phân, sau khi tiêu diệt Sát Huyết Hồn trận nàng có thể an tâm ra đi rồi.

Nàng kể lại tất cả mọi chuyện cho hai trưởng lão nghe từ lúc nàng trở về phủ tướng quân, vào cung, ở Sát Huyết sơn trang, sau khi rơi xuống vách núi cho mọi họ nghe. Nghe xong họ chỉ biết im lặng nhìn nàng.

- Gia gia, người có thể giúp con một chuyện được không?

- Đứa ngốc này, con còn quan tâm chuyện gì ngoài bệnh tình của mình nữa hay sao.

- Gia gia, tam sư bá, con xin hai người đừng để mọi người biết chuyện này có được không.

Hai vị trưởng bối nhìn nhau thở dài.

- Hazz, ta hứa. Chúng ta biết những gì con làm tất cả là vì tên nhóc Thiên Kỳ. Nó lấy được một người như con quả là có phúc phận a.

- A! còn một chuyện nữa, mọi người nhất định phải tin con, Lãnh Tuyết chính là Thổ hộ pháp của Sát Huyết sơn trang.

Hai người họ không những không bất ngờ mà lại còn cười lớn.

- Ha ha. Đứa nhỏ này đừng quá thông minh như vậy.

Gia gia gõ nhẹ vào trán nàng mỉm cười.

- Xú nha đầu, không phải ta đã từng dạy con tất cả đều cần có thời cơ. Ha ha.

Sau khi uống thuốc do sư bá điều chế nàng đã thấy khỏe lên rất nhiều, nhưng vì họ đặc biệt căn dặn nên nàng phải ở trong phòng nghỉ ngơi.

Hắn mở cửa bước vào, tất cả chỉ làm trong im lặng. Hắn lén lút ngồi ở cạnh giường như một tiểu hài nhi vừa phạm lỗi cần mẫu thân tha thứ. Ngay từ lúc bước vào nàng đã biết nhưng vẫn giả vờ nằm ngủ.

Hắn chẳng làm gì ngoài việc im lặng nhìn nàng ngủ, một lúc sau nàng mới gỉa vờ tỉnh giấc.

- Dương nhi, là ta đánh thức nàng sao?

Thấy vẻ mặt của hắn nàng cố gắng lắm mới nhịn được cười.

- Tìm ta có chuyện gì ?

Hắn tỏ vẻ ngập ngừng, có vẻ như có điều gì cần nói với nàng.

- Có chuyện gì thì nói đi!

- Ta.....Dương nhi, ta xin lỗi. Nếu biết nàng không khỏe ta đã không làm như vậy......

Lần này thì nàng không nhịn cười được nữa. Có mỗi một vấn đề như vậy à từ nãy đến giờ hắn ngập ngừng vậy ư.

- Đồ ngốc, ta không sao. Không phải lúc trước trong cung chàng đã từng ức hiếp ta như vậy à.

Hắn im lặng một lúc, mặt lại trở nên đăm chiêu. Rồi đột nhiên hắn cầm chặt cổ tay nàng.

- Nàng đã hồi phục trí nhớ???

Nàng nhớ lại vài giây trong quá khứ, ừ thì nàng nói "Đồ ngốc, ta không sao. Không phải lúc trước trong cung chàng đã từng ức hiếp ta như vậy à" có vấn đề gì sao? Khoan đã "lúc trước ở trong cung......" nàng quên mất mình đang mất trí nhớ mà, sao lại nhớ lúc trước ở trong cung được. "Hoàng Song Nhật Dương, mày chết là đáng lắm, tự nhiên lại lỡ lời như vậy! Giờ làm sao đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.