Không Hề Phòng Bị

Chương 29




Hoàn Nhan Hồng Liệt quả thật bộ dạng không tồi, hơn nữa phong độ thật tốt, làm cho ta rốt cục tin thế giới này vẫn là có kẻ dễ nhìn —— không có biện pháp, ai kêu toàn bộ thủ hạ dưới trướng Thiết Mộc Chân tuy rằng uy vũ dũng cảm khí nuốt núi sông, tướng mạo lại chỉ có thể nói là ra ngoài không ảnh hưởng bộ mặt thành phố mà thôi. Thế cho nên một thời gian rất dài, ta đều âm u hoài nghi Kim lão tiên sinh rốt cuộc có an bài mỹ nam ở thế giới này hay không...

Nhưng mà... Nhìn Thiết Mộc Chân xưa nay anh hùng khí khái lại quỳ xuống tạ ơn trước hai kẻ vương gia Kim quốc sống an nhàn sung sướng, còn lộ vẻ mặt chân thành vui sướng đón bọn họ vào hãn trướng... Loại cảnh tượng này, ta nhìn thực là không thuận mắt, không thể không nói Thiết Mộc Chân ngươi thật đúng là một thế hệ anh hùng co được dãn được a...

“Hừ! Tại sao phụ hãn lại quỳ trước mặt bọn họ!”

Đà Lôi phẫn nộ, hiển nhiên là đương nhiên, nhưng ngươi phẫn nộ cứ phẫn nộ, cũng không cần phải xiết chặt tay ta a, rất đau nha...

Ta không thể nhịn được nữa, tung một cước nhằm vào hắn, Đà Lôi lại đột nhiên buông tay ta ra, cúi xuống, cho nên chân ta bay qua đầu hắn, kết quả giáng trên... lưng Đô Sử.

Đô Sử bị bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Hắn quay đầu căm tức nhìn Đà Lôi vừa sửa xong đai lưng, đè thấp thanh âm quát: “Đà Lôi, ngươi làm cái gì vậy?”

Đà Lôi hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, theo thói quen quay lại rống: “Ngươi muốn chết a!”

—— Nhưng mà hắn quên hạ giọng, vì thế toàn bộ hãn trướng đột nhiên lâm vào yên tĩnh, mọi người đều liếc nhìn, ta hai tay che mắt, tránh ở bên cạnh, chỉ hy vọng trước mắt có cái hang động gì đó có thể chui vào...

Ta giới thiệu một chút tình hình trước mắt trong hãn trướng:

Hai vị vương gia Kim quốc cao cao tại thượng ngồi ở tôn vị phía trên, Thiết Mộc Chân ngồi ghế dưới bồi tiếp.

Bên dưới Thiết Mộc Chân theo thứ tự ngồi là đại ca Truật Xích, nhị ca Sát Hợp Đài, tam ca Oa Khát Đài cùng các viên mãnh tướng.

Đà Lôi tuy là con trai đại hãn, lại bởi vì tuổi còn nhỏ chưa có chiến công, ngồi thứ hai từ dưới lên, bên cạnh hắn đương nhiên là kẻ vô dụng ta đây rồi.

Đô Sử là khách quý từ bộ lạc của Vương Hãn tới, vốn là phải ngồi ở bên cạnh Truật Xích, lại không hiểu có phải bởi vì nhìn vị “tội phạm kiêm tỷ phu” này không vừa mắt hay không, mà lại chạy tới ngồi ở chỗ chúng ta, chiếm vị trí của Đà Lôi.

Xuất phát từ tập tục tôn trọng khách, Đà Lôi cùng ta đành phải ngồi xuống sau lưng hắn...

Cho nên... Thảm án đã xảy ra như vậy...

Bởi vì Đà Lôi vừa rồi rống to, cho nên ánh mắt mọi người đều tập trung trên người ba chúng ta, đương nhiên cũng bao gồm cả những người ngồi ở vị trí trên cao Hoàn Nhan Hồng Liệt và Thiết Mộc Chân.

“Ha ha, không biết những vị này là...”

Hoàn Nhan Hồng Liệt cười đến tao nhã, rất giống một trưởng bối hiền lành, nhưng mà... Ta thề ta thấy được đáy mắt y có sự hưng phấn không che dấu được! Lấy trình độ đa mưu túc trí của thằng nhãi này, đừng nói là thân phận của ba chúng ta, chỉ sợ ngay cả đệm trải giường của Thiết Mộc Chân làm bằng cái gì, e rằng cũng đã điều tra hết rồi.

Người khác không rõ ràng lắm, ta còn không biết sao, Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này đang muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa các bộ lạc Mông Cổ, trước mặt mọi người, nếu Đô Sử và Đà Lôi nháo loạn lên, tuyệt đối sẽ bị y mượn cơ hội lợi dụng.

Ta còn đang tính toán cách giải quyết, Thiết Mộc Chân đã lên tiếng rồi, “Đô Sử, Đà Lôi, Hoa Tranh, các ngươi đến đây.” Lại quay đầu cười nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt chỉ từng người nói: “Đây là cháu trai của Vương Hãn, cùng hai đứa con của tiểu tướng.”

Ta ở phía sau Đà Lôi, vặn vẹo đi lên, giương mắt thấy đại ca và nhị ca đang bất hòa trừng mắt nhìn nhau, linh quang chợt lóe, trong đầu đột nhiên có chủ ý.

“Phụ hãn!”

Cố gắng dùng thanh âm nũng nịu đáng thương nhất, ta vươn tay nghiêng ngả lảo đảo nhào vào lòng Thiết Mộc Chân. Ngay cả Thiết Mộc Chân định lực siêu phàm, cũng mới chỉ thấy ta khóc lóc om sòm chưa từng thấy ta làm nũng, không khỏi sửng sốt, ôm ta lên, nhìn ta vẻ mặt từ ái.

“Hoa Tranh, sao thế?”

Cố nén bị chính thanh âm nũng nịu của mình làm cho nổi da gà, ta uốn éo thắt lưng vung tay, chỉ thẳng vào Đà Lôi đang ngây ra như phỗng. “Đều tại tứ ca khi dễ người ta!”

Đồng thời tặng kèm Đà Lôi một ánh mắt cảnh cáo “Ngươi dám mở miệng xem”.

Ta không biết Đà Lôi là hiểu được lời cảnh cáo của ta, hay là bị biểu hiện vừa rồi của ta dọa đến mặt dại ra, tóm lại hắn không lên tiếng phản đối, thế là tốt rồi.

“Sao? Đà Lôi sao lại khi dễ ngươi rồi?” Thiết Mộc Chân rất phối hợp sắm vai phụ thân cưng chiều nữ nhi.

“Tứ ca huynh ấy xiết tay của con.” Ta giả trang đáng thương đưa tay cho Thiết Mộc Chân nhìn, bàn tay có điểm tím, là bị Đà Lôi xiết hàng thật giá thật, “Con tức giận nên đá huynh ấy, kết quả không cẩn thận đá nhầm Đô Sử... Sau đó tứ ca mắng con, nhưng rõ ràng là con không đá phải tứ ca mà...”

Nói khoác cảnh giới đại tông sư Vi Tiểu Bảo, Vi tước gia từng nói qua:

Khi nói dối phải nói nhịp nhàng, ăn khớp, quan trọng nhất đó là chín phần thực một phần giả. Mà chín phần nói thật kia cần phải miêu tả chi tiết càng rõ ràng càng tốt, làm cho người ta cảm thấy được tình lý bên trong, sau đó ở chỗ mấu chốt mới có thể làm bộ.

Lúc này đây, ta đem sự tình từ đầu chí cuối nói ra, chỉ không nói nguyên nhân Đà Lôi xiết tay ta, cũng khiến mọi người hiểu lầm là hắn quát ta. Dù sao lúc ấy Đà Lôi cũng không hô lên tên ai, cho dù có nghe thấy hắn quát, cũng không thể xác định được là hắn quát ai.

Vì thế chuyện tranh chấp giữa hai người thừa kế của hai bộ lạc lớn biến thành chuyện huynh muội đùa giỡn mà thôi, hắc hắc, ta xem Hoàn Nhan Hồng Liệt ngươi nhúng tay như thế nào—— nhân tiện nói một câu, các bộ lạc Mông Cổ lúc này thực hành chế định “Ấu tử kế thừa”. Theo lịch sử, khi Thành Cát Tư Hãn qua đời, trong số mười ba vạn tinh binh y thống lĩnh, Đà Lôi kế thừa gần mười một vạn, bởi vậy cái gọi là “Người thừa kế” không phải là tin đồn vô căn cứ.

Tầm mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt chuyển hướng sang ta, ngừng lại một lát, mới cười nói: “Quả nhiên ngọc tuyết đáng yêu.”

Trong lòng ta nhất thời rối rắm tột đỉnh.

Tuy rằng làm khách nhà người ta, mắt nhìn thấy đứa con của chủ nhà bình thường lại phải bình thản, còn phải vắt óc suy nghĩ tìm ra sở trường của nó mà khen ngợi... quả là rất thống khổ.

Nhưng mà... Ngọc tuyết đáng yêu?

Này cũng giống như đối với người mập lại khen là thon thả, đối với người lùn tán chiều cao, đều là lời nói mang ý châm chọc a! Từ lúc bị Chu Thông bắt ở thảo nguyên gió thổi phơi nắng cả ngày luyện ‘Kỵ mã trăm thức’, ta tự giác là đã đen đến mức có thể so với Bao Thanh Thiên... Ngọc cái đầu ngươi! Tuyết cái đầu ngươi!

“Tiểu tướng quản giáo không nghiêm, nữ nhi bất hảo, thật làm cho hai vị Vương gia chê cười!”

Hoàn Nhan Hồng Liệt rộng lượng lắc lắc đầu. “Vô phương vô phương, tiểu vương trong nhà cũng có một nhi tử, bướng bỉnh vô cùng, cũng thực làm người ta đau đầu...”

Ô, kia không phải chính là Dương Khang sao, hóa ra thằng nhóc kia cũng có thời thơ ấu như vậy a...

Sau đó, câu kế tiếp của thằng nhãi này làm ta thất kinh rồi.

“Cùng lệnh ái tuổi tác tương đương...”

Lúc này Vương Hãn cùng Thiết Mộc Chân là hai bộ lạc lớn mạnh nhất trên thảo nguyên, Vương Hãn đời thứ ba chỉ có một trai một gái, Mãn Mãn Li đã gả cho đại ca Truật Xích, vì thế cân não liền động đến ta sao... Vương phủ tiểu thế tử cưới công chúa Mông Cổ, hẳn là có thể lợi dụng được cường binh của Thiết Mộc Chân...

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngươi quả nhiên không hổ là Xạ Điêu đệ nhất gian ác!

Khoan đã, y không thể không biết Hoa Tranh cùng Đô Sử đã có hôn ước rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.