Không Hề Phòng Bị

Chương 18




Sắc đêm hun hút, cả khách điếm yên tĩnh, nhưng Bạch Thiên Thiên lại mất ngủ, trằn trọc trở mình, bên tai quanh quẩn lời Tố di vừa nói, “Có lẽ nhị thiếu gia có tình cảm thuyết bất thanh đạo bất minh * với tiểu thư.”

(*) thuyết bất thanh đạo bất minh: nói không rõ, mập mờ

Vì vậy Bạch Thiên Thiên hoàn toàn sáng tỏ, vì sao sau đêm tân hôn Hạ Mạt Nhi lại đến nhà cũ nghỉ ngơi, toàn bộ tình cảm đều là vì tiểu thúc không biết điều.

Đây là việc xấu trong nhà Sở gia, Bạch Thiên Thiên không muốn quản, cũng không cần biết, nhưng nàng cảm giác dường như trong con ngươi cười như không cười của Sở Thành Tường bao hàm điều gì, rốt cuộc là cái gì chứ…

Bạch Thiên Thiên trở mình, quyết định không suy nghĩ thêm nữa, lại ngoài ý muốn nghe thấy ngoài cửa sổ bên cạnh vang lên một tiếng két, giống như có người gõ cửa sổ, lại giống như chỉ là nhành cây quét qua khung cửa sổ, Bạch Thiên Thiên hơi khẩn trương, nghiêng tai lắng nghe, lại không có tiếng vang.

Một hồi lâu, nàng đứng dậy nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, “Ken két” một tiếng mở cửa sổ ra, gió xuân mang tới một mùi hương nhàn nhạt, ngoài cửa sổ trừ cành lá chập chờn thì không còn gì khác, Bạch Thiên Thiên nhìn thấy trên bệ cửa sổ đặt một lọ thuốc trị thương, lọ sứ bạch ngọc xinh xắn dễ thương hiện ra ánh sáng thanh khiết dưới ánh trăng.

Nàng nhặt lên, vuốt ve trong tay hồi lâu, một tay khác không tự chủ sờ lên vết thương trên trán.

Một đêm này, nàng thật sự mất ngủ.

Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người rời giường dùng điểm tâm thì phát hiện cặp mắt đen nhánh của Bạch Thiên Thiên uể oải, Chỉ Vân kinh ngạc hỏi một câu: “Tiểu thư, sao hôm qua ngủ không ngon?”

Bạch Thiên Thiên vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Sở Thành Tường cầm đũa chọn thức ăn, vẻ mặt thoải mái.

Bạch Thiên Thiên cắn răng, giận từ trong lòng lên, ác từ gan sinh ra, nàng tao nhã cầm đũa lên, giả bộ muốn gắp thức ăn, mặt khác nhẹ giọng thở dài: “Chọn giường… Lại nói, mùa xuân, khó tránh khỏi khiến cho lòng người sinh tịch mịch, ta cũng đã lâu không gặp Thành Dực rồi…” Nói xong, nàng lại như đau thương buông đôi đũa trong tay, chia ly có u buồn lòng xuân thầm sinh oán hận diễn giống như đúc, mười đủ mười một hình tượng người oán phụ trong khuê phòng.

Vì vậy mọi người đang ngồi hoa hoa lệ lệ phun ra, Sở Thành Tường bị một hạt đậu vướng trong cổ họng không nuốt vào được phun không ra, như muốn nghẹn chết thì Bạch Thiên Thiên đứng dậy, váy dài đỏ tươi vung lên, xoay người nói: “Lên đường đi.”

Mọi người lặng yên…

Lần này, Sở Thành Tường ngược lại rất thức thời không vào trong xe, hắn cưỡi con ngựa không biết mua từ lúc nào, rảnh rang làm bạn bên cạnh xe ngựa, vì vậy Tố di nhân cơ hội bù lại gia phả dòng họ Sở gia cho Bạch Thiên Thiên, từ khi tổ tiên sinh ra trước thời Ngũ Đại *, đến tôn thiếu gia vừa mới cất tiếng khóc chào đời, Bạch Thiên Thiên lắng nghe lại đói bụng rồi, không nhịn được nuốt nước miếng liên tiếp.

(*) Thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907 – 960.

Đương nhiên, để cho Bạch Thiên Thiên đau đầu chính là cái gọi là phu quân của mình nạp sáu vị thiếp xinh như hoa như ngọc, ở Xuân Noãn các chính là Hoa Nguyệt Vũ, ở Hạ Hoa các chính là Lâm Tư Yên, ở Thu Vận các là Liễu Hương Đề, ở Đông Tuyết các là Mai Nhược Vũ…

Cuối cùng, Bạch Thiên Thiên vỗ trán thở dài, bất đắc dĩ phẩy tay, “Tố di, ngươi đừng nói nữa, ngươi chỉ cần nói cho ta biét nên ở đâu, ta không ra khỏi cửa còn không được sao!?” Có câu nói, không chọc được ta còn không trốn nổi à.

Nhưng mà, trời không cho người toại nguyện, đúng là tránh không nổi lễ gặp mặt thê thiếp này.

Chạng vạng tối, xe ngựa vào Hoa Đình, rẽ đông rẽ tây, cuối cùng dừng xe trước cửa phủ yên tĩnh ưu nhã, Bạch Thiên Thiên đi ra từ trong xe, trông thấy ánh mặt trời đỏ rực rơi bên cạnh phủ đệ to lớn, cảnh trí như vậy quả thật đẹp không sao tả xiết, Bạch Thiên Thiên dừng lại, dừng chân ở nơi nào đó nhìn một lúc, Tố di khó có được tính tình dễ chịu, chỉ yên lặng dọn dẹp hành lý cũng không thúc giục.

Chốc lát sau, thấy từ trong phủ một nhóm người ồn ồn ào ào ra đón, muôn hồng nghìn tía, rất náo nhiệt, Sở Thành Tường dienuyodn đưa dây cương cho a Thúc giữ cửa, vẻ mặt xem kịch vui đến sau lưng Bạch Thiên Thiên, mặt khác vẫn không quên chế nhạo: “Dáng vẻ lên mặt của đại tẩu thật tốt, muốn đến hạ mã uy * sao?”

(*) hạ mã uy: ra oai phủ đầu, áp đảo tinh thần.

Bạch Thiên Thiên đếm sơ thiếu phụ ra đón, không nhiều không ít vừa đúng tám người, dư hai người, nàng quay đầu nhíu mày với nam nhân sau lưng, cười hỏi, “Hai người nào là ái thiếp nhà ngươi? Tránh khỏi lát nữa ngộ thương?”

Vị nam tử này có thể coi là mặt dày nghe vậy sắc mặt lại có thể khẽ ửng đỏ, hắn nghiêng đầu không để ý tới Bạch Thiên Thiên, chỉ ngó sắc trời chiều càng lộ sắc mặt đỏ ửng, làm cho người ta mơ mộng.

Bạch Thiên Thiên còn chưa hiểu vì sao Sở Thành Tường lại phát xuân tình gì, trong nháy mắt bị tám mỹ nhân vây cực kỳ chặt chẽ, nàng không thể không nhớ lại cảnh tượng lúc gặp Hạ Mạt Nhi, nhẹ nhàng đứng, yếu đuối, chân mày nhăn lại, giống như lo còn thương, có mấy phần thiếu phụ xinh đẹp rồi, vì vậy nàng bắt đầu cười yếu ớt dò xét mọi người.

“Bên ngoài gió lớn, tỷ tỷ đi đường vất vả không bằng về phòng trước rồi tán gẫu, bữa tối đã chuẩn bị tốt, chờ tỷ tỷ đến đấy.” Nữ tử duyên dáng yêu kiều, eo thon thân dài nói trước, giọng nói càng ngọt ngào khác thường, Bạch Thiên Thiên không thể không thừa nhận, ánh mắt biểu tỷ phu * của mình rất có thẩm mỹ.

(*) biểu tỷ phu: anh rể, chồng chị họ

Nàng giương mắt đi quan sát người khác lại nhìn thấy một nam tử mặc trang phục hoa lệ màu đen đứng ở cửa lớn, dáng người phong độ giống như Sở Thành Tường, chỉ có điều người kia phiêu dật tiêu sái, nam tử mặc đồ đen lại có thêm vẻ uy nghi, nói hơi thô tục, chính là rất có vị nam nhân.

Hồi hộp trong lòng Bạch Thiên Thiên hạ xuống, trên mặt biểu hiện rất nhẹ nhàng, nàng cười kêu chúng tỷ muội đi vào nhà, nghiễm nhiên tỏ dáng vẻ của một nữ chủ nhân, đi ngang qua bên cạnh Sở Thành Dực thì khẽ chào, nói mềm mại: “Phu quân, trở về dùng bữa tối thôi.” Đẹp đẽ nhã nhặn như Hạ Mạt Nhi chắc sẽ hiền lương thục đức như thế, Bạch Thiên Thiên nghĩ vậy, liền cũng làm như vậy.

Không nghĩ tới nét mặt Sở Thành Dực trở nên vô cùng quỷ dị trong nháy mắt, một hồi lâu, khóe miệng của hắn nhếch lên thành nụ cười giễu cợt: “Phu nhân hiền đức, xem ra đóng cửa suy nghĩ một năm vẫn có tiến bộ.” Nói xong hắn xoay người đỡ một nữ tử áo xanh, cẩn thận dìu nàng ta vào cửa, còn nhẹ nhàng oán trách: “Mộng Dao nàng đang có mang, sao có thể đi loạn, cẩn thận động thai khí.”

Một trận gió thổi qua cổng, một chân Bạch Thiên Thiên bước vào trong cửa, chân khác vẫn ở ngoài cửa, lại đột nhiên có một cảm động và nhớ nhung “Gió hiu hiu sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở lại”.

Sở Thành Tường ở nơi xa nhìn Bạch Thiên Thiên từng bước tiến vào sảnh chính, đột nhiên cảm thấy ngực phiền muộn, ngón tay thon dài của hắn co lại thành quả đấm, một hồi lâu, lại chậm rãi giãn ra, hắn quay đầu, cười hì hì nói với Chỉ Vân: “Mau đi nói cho tiểu thư nhà ngươi, nàng không ở đây một năm đại ca lại nạp thêm hai người thiếp, đừng để cho nàng ấy lại bêu xấu.”

Chỉ Vân sững sờ, nhanh như làn khói xông vào phòng khách, nhỏ giọng thì thầm mấy câu bên tai Bạch Thiên Thiên vừa ngồi xuống, Bạch Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu, mặt khác còn nghe mấy vị thiếp thất thao thao bất tuyệt lôi kéo việc nhà.

“Tỷ tỷ.” Một nữ tử diện mạo tương đối ôn hòa mỉm cười, ngước mắt quan sát Bạch Thiên Thiên, “Tỷ tỷ bình thường thích làm những gì? Giống như Nguyệt Vũ tỷ tỷ thích múa, Mộng Dao muội muội thích đàn, Tư Yên tỷ tỷ vẽ tranh…”

“Đúng vậy đúng vậy đó, Nhược Vũ tỷ tỷ là một tay cờ tốt, đến nay trong phủ vẫn chưa có người nào trên tỷ ấy đấy.” Nữ tử eo thon thân dài vừa rồi cũng cười phụ họa.

Sở Thành Dực ngồi ở chủ vị nghe vậy buông đũa trong tay, nhiều hứng thú hỏi: “Nàng gả tới hơn một năm, đến nay ta còn không biết nàng thích gì, không ngại nói nghe một chút?” Hắn dựa người vào sau ghế, nhìn một thê tám thiếp đầy bàn thật đắc chí vừa lòng.

Bạch Thiên Thiên nhẫn nhịn, bình tĩnh đáp: “Bình thường ta thích làm thêu.” Nếu không phải xảy ra chuyện này, bây giờ đại khái nàng đã đi dạy thêm cho khuê phòng nhà nào đó rồi, mà nay… Bạch Thiên Thiên có xúc động muốn phất áo bỏ đi.

“Oh… Bọn hạ nhân ở cửa hiệu tơ lụa Cẩm Tú đều có một tay thêu thùa tốt…” Không biết người nào chanh chua nói một câu, mọi người bên cạnh bàn ăn lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt nhất thời rơi vào trên người thiếu phu nhân mới vừa trở về phủ, Sở Thành Dực cũng lẳng lặng ngồi, híp mắt dò xét phản ứng của Bạch Thiên Thiên.

Một hồi lâu, Bạch Thiên Thiên không nói gì, nàng chậm rãi giơ đũa lên gắp món ăn, bắt đầu tỉ mỉ nhai nuốt, ngẩng đầu lên lần nữa thì nàng dinequdyon cười tươi như hoa nhìn Sở Thành Dực, nói hòa nhã “Phu quân, ta cũng sẽ đọc bài thơ, nếu không so sánh được với tài của các muội muội trong phủ, cả gan bêu xấu ở đây.”

Dứt lời, Bạch Thiên Thiên quét mắt nhìn một vòng đám nữ nhân, cuối cùng ngừng trên mặt Sở Thành Dực, nàng cười mập mờ một tiếng, từ từ thì thầm: “Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương ti (tư) *. Phu quân đại nhân, năm ngoái ngài vừa lúc hái hai đóa, mà nay, lại một năm xuân hoa ** nở, nghĩ đến đúng là tương tư.” Nói xong, nàng khẽ ném đôi đũa trong tay, quả nhiên phất áo bỏ đi.

(*) Đây là bài thơ “Tương tư -相思 ” của Vương Duy thời Đường. Bản dịch thơ của Hải Đà:

Nước nam sinh đậu đỏ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình.

Hồng đậu = Đậu đỏ = Đậu tương tư: Truyện xưa kể lại có người thiếu phụ nhớ thương chồng chết trận nơi biên ải, ngày ngày than khóc không nguôi dưới tàng cây, khóc đến khi lệ cũng thành huyết lệ, huyết lệ ấy thấm vào rễ cây, đậu từ cây đó sinh ra có màu đỏ (hồng đậu), cũng được gọi là “đậu tương tư”. Người xưa lấy cây này làm biểu tượng cho tình yêu.

(**) xuân hoa: chữ xuân ở đây hiểu theo nghĩa bóng là lạc thú, tình dục.

Nữ tử đầy bàn nhìn phu quân mình xanh mặt, rối rít im lặng vùi đầu ăn cơm.

Bạch Thiên Thiên vừa ra khỏi sảnh chính liền nhìn thấy Tố di và Chỉ Vân chờ ở đó, vẻ mặt có lỗi nhìn nữ tử vừa bị nhóm cơ thiếp ức hiếp đến rối tinh rối mù, một lúc sau, Tố di an ủi: “Trước kia chính là như vậy, tiểu thư nhịn một chút, may mà có lão thái gia che chở chúng ta.”

Lúc này rốt cuộc Bạch Thiên Thiên đã hiểu vì sao khi Hạ Mạt Nhi nhắc tới Sở Thành Dực lại cười lạnh chói tai, sáu tháng, nếu những ngày sáu tháng sau như thế này, vậy mình sẽ còn nghiêm trọng hơn phụ thân hộc máu ở nhà.

Tức giận hạng người này, nhịn nhiều sẽ có nội thương, ba nữ nhân thành một cái chợ, Sở gia kéo ra ngoài cũng có thể mở một đoàn kịch hát nho nhỏ rồi.

Cuối cùng, Bạch Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm thật dài, nói với Tố di: “Ta mệt rồi, ngươi dẫn ta trở về phòng ngủ đi, hôm nay quá muộn, sáng mai tới bái kiến lão phu nhân và lão thái gia.”

Tố di đáp một tiếng rồi dẫn Bạch Thiên Thiên đi hậu viện.

Tê Hương các xây khi Lúc Hạ Mạt Nhi tân hôn, đã hơn một năm không ai quản lý, bụi lài thấp bé đầy sân đã khô héo, chỉ còn lại vài cành cây ngắn, cả sân có vẻ trơ trụi trống trải rộng rãi, rất hoang vu, cũng may phòng ngủ mới vừa dọn dẹp bố trí, Bạch Thiên Thiên ngả đầu xuống đã tiến vào giấc mộng đẹp rất nhanh.

Trong mộng một mình nàng nằm dưới cây hoa lê, ngửi mùi thơm thanh nhã, cánh hoa lúc nào cũng giống như tuyết bay xuống bên người, trong lúc mông lung, nàng nhìn thấy một nam tử áo trắng trên người mang theo mùi hương thanh nhã chậm rãi nằm nghiêng bên cạnh nàng, ánh mắt ấm áp, ngón tay êm ái vuốt ve khuôn mặt nàng.

Cảm giác hơi ngứa đó khiến Bạch Thiên Thiên không nhịn được trở mình, mặt khác không khỏi tự chế giễu: “Mùa xuân quả nhiên không phải là mùa tốt.” Sau đó lại rơi vào mộng đẹp nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.