Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời

Chương 70: Chương 70




Khi Phương Cần mở cửa ra thì nghe được trong phòng khách có tiếng lẩm bẩm.

“Sẽ gọi cho mình, sẽ không gọi cho mình…sẽ gọi cho mình…”

Phương Cần đi tới phòng khách nhìn thấy Trần Thần ngồi xếp bằng trên sofa, cô mang sắc mặt rất nghiêm túc lẩm bẩm, chị ta không nhịn được hỏi: “Em đang lẩm bẩm gì đó?”

Trần Thần nhìn chị ta một cái, thở ra yếu ớt nói: “Chủ nhà kia nói, nếu hài lòng với công việc của em thì sẽ gọi điện cho em.”

Phương Cần nhìn thấy cô xé vụn khăn giấy trong tay.

Trần Thần mau chóng ném khăn giấy xuống, toàn bộ đồ vứt đi bị cô giày vò được dọn dẹp bỏ vào thùng rác. Sau khi làm xong xuôi, cô hơi ngượng ngùng nhìn sang Phương Cần, thở dài: “Em hoàn toàn bị mức lương cao này làm hồ đồ rồi. Nếu anh ta không gọi điện cho em, em…”

Ai cũng nói tiền tài động lòng người.

Trần Thần không ngờ cô cũng là người tầm thường như vậy, hoàn toàn bị số tiền này che mờ mắt.

Phương Cần thấy cô thế này, chị ta cười nói: “Đừng nói em động lòng, chị cũng hận không thể tự mình làm thêm.”

Trần Thần chớp mắt: “Vậy sao chị còn giới thiệu công việc này cho em?”

Lúc cô hỏi lại, Phương Cần liền sửng sốt, sau đó chị ta nói: “Còn không phải phòng thí nghiệm của chị bận rộn quá à, đừng nói làm thêm ngay cả thời gian ngủ cũng thiếu.”

Trần Thần tin tưởng điểm này, mỗi lần khi cô chợt thức giấc vào buổi tối, cô nhìn thấy đèn trong phòng Phương Cần vẫn sáng.

Sinh viên học tiến sĩ cực kỳ gian khổ, thật sự rất vất vả.

Phương Cần nhìn thấy dáng vẻ gật đầu tán thành của cô, chị ta ngược lại có cảm giác trộm cười, công việc này sở dĩ được mười lăm bảng Anh một giờ, hoàn toàn là bởi vì người cần công việc này tên là Trần Thần.

Hai tay Trần Thần hơi nắm lại, cô rất nghiêm túc nói: “Nếu em được nhận làm, em sẽ mời chị ăn cơm.”

Phương Cần lập tức cười nói: “Hay là thôi đi, lần đầu em mời khách dùng cơm làm hại em mất ví tiền, lần này lại rơi rớt thứ gì nữa chị thật sự chết muôn lần cũng không thể tạ tội.”

“Đâu có khoa trương như vậy, huống hồ em làm mất ví tiền là tại em không cẩn thận, không liên quan tới chị.”

Lúc Trần Thần và Phương Cần trò chuyện, đột nhiên di động vang lên. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một tiếng nhắc nhở tin nhắn ngắn ngủi lơ đãng sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn vậy đối với cô. Khi lỗ tai cô nghe được âm thanh đó, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Phương Cần để ý tới phản ứng của cô, chị ta thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Trần Thần hít sâu một hơi, hai tay đặc biệt thành kính cầm lên di động trước mặt.

Cô trượt mở màn hình bấm vào tin nhắn vừa gửi tới kia, quả nhiên là một dãy số xa lạ.

“Cô Trần, cảm ơn bữa tối của cô. Nếu cô tiện, thứ ba tuần sau được chứ?”

Trần Thần chớp mắt, xem tin nhắn này mấy lần, bấy giờ mới xác định đối phương chính thức thuê cô. Khi cô ngẩng đầu lên thì hít sâu một hơi, sau đó nhìn Phương Cần: “Chị muốn ăn gì?”

*

Cuộc sống du học nói nhàm chán thì nhàm chán, dù sao rời xa đất nước và người thân của mình, tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cái gì cũng phải học lại từ đầu, ngay cả ngôn ngữ ngẫu nhiên cũng sẽ không thông suốt.

Khẩu ngữ giao tiếp của Trần Thần cũng không có vấn đề gì, nhưng hình như khẩu âm của từng địa phương Trung Quốc khác nhau, ở Anh cũng gặp phải vấn đề này.

Thấm thoát Trần Thần đã tới Anh được một tháng.

So với lúc vừa tới trong lòng cô bàng hoàng bất an, bây giờ hình như có vài phần thành thạo. Ngay cả khi bố mẹ gọi qua video với cô, hai người đều nói hiện giờ cô trông rất tự tin.

Đặc biệt ông Trần dường như khôi phục lại dáng vẻ hồi cô học đại học, mỗi ngày ông luôn gọi điện thoại hỏi cô chuyện ở Anh, không có việc gì còn bảo cô nói vài câu tiếng Anh.

Gia đình Trần Thần là gia đình lao động bình thường, bố mẹ cũng từng ra nước ngoài du lịch, có điều đa số đều là những quốc gia Đông Nam Á, Thái Lan, Việt Nam, chi phí không tính là cao còn có thể mở mang kiến thức về phong cảnh nước khác.

Đối với nước Anh xa xôi như vậy bọn họ chưa từng tới, nhiều lắm khi nhắc tới ông Trần nghiến răng nghiến lợi nói một câu, quốc gia này hồi trước từng xâm lăng đất nước chúng ta.

Ông Trần nhìn Trần Thần, đột nhiên nói lời sâu xa: “Thần Thần, con nói thật với bố đi, con đang yêu phải không?”

Trần Thần vốn đang trò chuyện vui vẻ với bọn họ, kết quả ông thốt ra một câu như vậy, thế là cô nói ngay: “Đương nhiên không có.”

“Vậy là tốt rồi, bố cho con biết, con không được tìm bạn trai người nước ngoài. Ngôn ngữ không thông thì thôi đi, lỡ như sau này con bị thằng nhóc đó lừa chạy mất, còn ở nước Anh, bố và mẹ con muốn gặp con một lần cũng khó.”

Trần Thần dở khóc dở cười: “Con cũng không thích chàng trai ngoại quốc, bố cứ yên tâm đi.”

Mẹ ở bên cạnh cười vỗ ông Trần: “Em đã nói Trần Thần của chúng ta không thể nào đâu, anh đừng nghe lời đồn đại.”

Nhưng mà vầng sáng của ngôi trường Cambridge này quá sáng chói, hồi trước khi Trần Thần mới nhận được offer, ông Trần hận không thể in ra dán lên tường.

Cuối cùng bởi vì ông khoe khoang khắp nơi, ngay cả giáo viên cao trung của cô cũng biết chuyện này.

Thế là trường cao trung xưa dán một tờ thông báo trước cổng trường, cho các phụ huynh qua lại tham quan.

Sau khi Trần Thần tới Anh, người trong đơn vị ông Trần cũng trêu ghẹo, nói Trần Thần ở Anh tìm một ông chồng người Anh thì làm sao đây.

Lúc này sắc mặt ông Trần nghiêm nghị nói: “Con cam đoan với bố đi, sẽ không tìm một người ngoại quốc.”

Trần Thần lập tức nói: “Đương nhiên không rồi, con không thích trai tóc vàng mắt xanh. Con thích tóc đen mắt đen…”

Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một bóng dáng, cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc ngắn đen nhánh cùng đôi mắt đen láy sâu sắc hòa hợp đến thế. Khi anh đứng trước nhất tại hội trường, ngước mắt lên chậm rãi nhìn người dưới bục, sự kiên định và ánh sáng phát ra trên người anh chiếu rọi trái tim cô.

Nếu không gặp được Bùi Tri Lễ, cô còn có thể là Trần Thần bây giờ không?

Có lẽ cô sẽ không xuất hiện ở Anh, bởi vì hồi trước cô sở dĩ cấp bách muốn đến Anh là vì biết anh ở Cambridge, anh tựa như ngọn hải đăng đứng sừng sững tại bờ biển, chỉ dẫn cô phương hướng trôi nổi.

Anh tốt như vậy, điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là anh không thích cô.

Đáy lòng Trần Thần thầm tự giễu nói.

Sau khi cúp máy, Trần Thần nằm trên giường im lặng nhìn lên trần nhà. Nói thật, Cambridge cũng rất lớn, ngoại trừ hôm đó ăn cơm nghe được nữ sinh bàn bên cạnh nhắc tới cái tên Bùi Tri Lễ. Cô chưa từng gặp lại anh.

Cambridge rộng lớn như vậy, lại không cho phép anh và cô gặp nhau.

Ngày hôm sau, buổi tối Trần Thần về tới nhà, cô đang muốn mở cửa thì trên người không có chìa khóa. Cô suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra hồi sáng cô đưa chìa khóa cho Phương Cần mượn.

Có điều Phương Cần nói mình sẽ về nhà trước, nhưng đến giờ chị ta còn chưa về.

Thế là Trần Thần gọi điện cho Phương Cần, ban đầu không ai bắt máy. Thế là cô tùy tiện tìm một quán ăn giải quyết bữa tối của mình cho qua thời gian.

Sau khi màn đêm buông xuống, Trần Thần thấy di động của mình không còn bao nhiêu pin, cô bèn gọi lần nữa cho Phương Cần. Lần này có người bắt máy, hóa ra Phương Cần cùng bạn phòng thí nghiệm đến quán bar, e rằng rất muộn mới về nhà.

“Nếu không em tới chỗ chị đi, chơi cùng bọn chị.” Phương Cần cười nói.

Người Anh thích quán bar, cho dù là xem bóng đá uống rượu hay tiêu khiển cũng được, quán bar quả thật là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày.

Tính cách Trần Thần cởi mở hướng ngoại, cơ mà cô ít khi tới quán bar, dù sao hồi đại học trong phòng ký túc không ai thích hao phí thời gian. Có đi thì thực ra cũng đi một hai lần, cơ mà bên trong quá ầm ĩ, bản thân cô cũng không thích lắm.

Nhưng hiện tại chìa khóa ở chỗ Phương Cần, cô chỉ đành qua đó lấy.

Trần Thần nói: “Em không qua đó chơi, em tới lấy chìa khóa rồi về.”

Phương Cần dặn dò cô chạy xe cẩn thận, rồi sau đó cúp máy.

Trị an của quận Cambridge cũng không tệ lắm, thế nên hơn tám giờ tối tuy rằng trên đường thưa thớt, nhưng rất yên tĩnh. Trần Thần đạp xe đi qua địa chỉ mà Phương Cần gửi qua cho cô.

Khi cô tới cửa quán bar thì lại gọi điện thoại cho Phương Cần.

Phương Cần từ bên trong đi ra, Trần Thần thấy chị ta mặc chiếc váy quay màu đen, trang điểm đậm hơn bình thường một chút, bờ môi đỏ mộng bóng loáng xinh đẹp.

Trần Thần ngồi trên xe không bước xuống, một chân chống đất, khoảnh khắc nhìn thấy Phương Cần cô liền huýt sáo.

“Đàn chị, hôm nay chị thật sự đẹp đến mê người đó.” Trần Thần cười nói.

Phương Cần thấy cô mặc áo sơ mi trắng và quần bò, chân mang giày thể thao màu trắng, cách ăn mặc thoải mái xinh xắn, chị ta vươn tay véo má cô: “Em mới là đẹp tự nhiên ấy.”

Trần Thần cười ha ha, chớp mắt với chị ta: “Em thấy hai người chúng ta tâng bốc lẫn nhau thế này có chút không biết ngượng đấy.”

“Chị đây hết sức đồng cảm.” Phương Cần gật đầu.

Phương Cần đưa chìa khóa cho Trần Thần, vẫn hỏi một câu: “Em thật sự không vào chơi cùng bọn chị à? Đợi chấm dứt rồi mọi người cùng nhau về nhà.”

“Thật sự không sao đâu ạ, em còn có bài tập.” Trần Thần tỏ vẻ rất tự tin, phóng khoáng nói, “Đợi lần sau em ăn mặc xinh đẹp, rồi lại cùng chơi với mọi người.”

Sau khi tạm biệt Phương Cần, Trần Thần đạp xe về nhà.

Nhưng cô không ngờ, tại một chỗ rẽ có một chiếc xe thế mà làm trái quy tắc vọt sang đây, Trần Thần lập tức thay đổi phương hướng ngăn ngừa mình đụng phải đối phương.

Ngay khi cô ngã mạnh xuống đất, đối phương cũng ngừng lại.

Một người đàn ông da trắng vừa cao lại béo từ trong xe bước xuống, đầu tiên gã nhìn thoáng qua xe mình, sau khi cẩn thận kiểm tra một lúc mới hung tợn nhìn Trần Thần.

Trần Thần bởi vì ngã xuống quá mạnh, cô không đứng dậy nổi.

Nhưng cô chẳng ngờ, câu đầu tiên là gã đàn ông này mở miệng nói lại là một chữ fuck.

Khi gã hung hăng bắt đầu mắng nhiếc cô, Trần Thần rốt cuộc từ mặt đất đứng lên. Mà gã đàn ông lúc này đã bắt đầu sỉ nhục màu da của cô, sỉ nhục đất nước của cô.

Trần Thần biết nước ngoài luôn có một đám người tự cao ngạo mạn, ôm tư tưởng chủ nghĩa chủng tộc khiến người ta buồn nôn.

Nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp được.

Thế là cô chẳng hề sợ sệt bảo gã xin lỗi, ai ngờ cô vừa nói xong, đối phương lại muốn nhào tới như là muốn đánh cô.

Trần Thần theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng quả đấm của đối phương cũng không rơi xuống.

Khi xung quanh đột nhiên im lặng, Trần Thần theo bản năng mở mắt ra, sau đó cô nhìn thấy Bùi Tri Lễ.

Bùi Tri Lễ cầm súng đặt sau lưng đối phương.

“Xin lỗi ngay lập tức.” Giọng anh lạnh lùng lại kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.