Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời

Chương 41: 41: Sàn Quan Tài…




Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế bốn chân trước mặt tân sinh, ở trên ghế thả một chiếc mũ phù thuỷ chóp nhọn. Nó thoạt nhìn rất không xong, đằng trước có vài mảnh vá, hơn nữa bẩn như thể mấy trăm năm chưa giặt qua vậy. [ chúc mừng, đoán đúng rồi!]

Hugh thật không muốn đội cái mũ đáng sợ kia, cậu nghĩ nếu nhất định phải đội thì lúc về KTX mình sẽ gội đầu năm lần!

Tất cả mọi người nhìn không chuyển mắt nhìn cái mũ này, không phát ra âm thanh gì. Cái mũ đột nhiên vặn vẹo, một bên mũ vỡ ra một vết rách như cái miệng, sau đó nó bắt đầu hát lên:

‘Ờ này cứ nghĩ ta không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Ta nhai quách vành mũ

Nếu mi tìm được cái nào giỏi hơn

Các người cứ đội mũ nỉ đen

Mũ lụa trơn mềm chóp nhọn

Không sao, ta đây chấp hết

Vì ta là nón phân loại Hogwarts

Chẳng có gì giấu trong óc

Mà nón này không đọc ra

Cứ đội lên đi rồi ta nói

Cái nơi mà mi thuộc về

Có thể mi vào Gryffindor

Chỉ vì trái tim dũng cảm

Can đảm, điên cuồng và hào hiệp

Khiến bọn Gryffindor khác xa

Có thể mi vào Hufflepuff

Vì mi công bằng và kiên trinh

Những Hufflepuff bền bỉ

Chưa bao giờ biết sợ khó khăn

Cứ vào Ravenclaw khôn ngoan xưa cũ

Nếu mi có một cái đầu

Ham học hỏi và đầy mẫn tuệ

Vào đây sẽ thấy bạn mình

Không khéo Slytherin chưa biết chừng

Tình bạn chân chính có ở đây

Cái đám quỷ quyệt xài đủ mánh

Miễn sao cho đạt mục tiêu

Giờ đội ta lên đi, đừng sợ!

Cũng quăng ta xuống nhé!

Bọn mi an toàn trong vòng tay ta (dù ta chả có tay)

Bởi vì ta là chiếc nón phân loại thông minh!

(mũ quả dưa, bowler black hat)

Nón phân loại hát cực kì khó nghe, Hugh nghe xong câu đầu tiên sống chết che lỗ tai lại, thẳng đến khi mũ ngậm miệng lại mới thôi.

Tân sinh sắc mặt đều rất khó xem, Hugh trong lúc vô tình nhìn thấy học sinh Slytherin năm trước ai đều sắc mặt như thường, cậu hoàn toàn có lý do tin tưởng bọn họ đều dùng máy trợ thính.

Đàn rắn độc giảo hoạt này!

Không cần nghe bài hát kinh khủng tân sinh cũng biết bọn họ phân viện chỉcần đội cái mũ dơ bẩn này, mà không phải tiến hành thí nghiệm hoặc cùng dã đấu với quỷ khổng lồ linh tinh.

Đại bộ phận gia đình phù thuỷ nhỏ đã bị ếm thần chú không được tiết lộ, bọn họ đều bị cha mẹ hoặc là trong nhà người khác giấu diếm hoặc là đe dọa.

Giáo sư McGonagall cầm một tấm da dê đi lên phía trước vài bước, lớn tiếng nói: “Tốt lắm, hiện tại ta gọi đến tên ai, người đó liền đội mũ, ngồi vào trên ghế, chờ đợi phân loại.” bà liếc mắt vào tấm da dê “Eisen Ess*x.”

Một thằng nhóc thấp béo đỏ mặt đi qua, đội mũ ngồi xong, chẳng được bao lâu nón phân loại liền hô to: “Hufflepuff!”

Dãy bàn dài bên phải cậu ta vỗ tay vui mừng, cậu nhóc chạy tới ngồi giữa bọn họ.

“Alice Perth.” “Gryffindor!”

Dãy bàn xa nhất bên trái bạo phát một tiếng hoan hô thật lớn, có mấy tên con trai còn đập bàn, trong đó còn có đôi song sinh Weasley.

Nón phân loại phân chia một đám tân sinh đến học viện chúng thuộc về, Hugh White đột nhiên có chút khẩn trương khó hiểu, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, sau đó cậu nghe thấy Giáo sư McGonagall gọi tên mình, “Hugh White!”

Hugh hít vào một hơi, dưới ánh nhìn của mọi người, đi qua ngồi rồi đội mũ lên.

“Ừm…… Thông minh, cơ trí, bình tĩnh, A! Nhóc thích đọc sách! Hử? Nhóc chính là tân sinh không thể nói chuyện mà Albus đã nói? Ồ! Ồ! Đứa nhỏ đáng thương, Merlin đối với nhóc thật không công bằng, vậy nhóc muốn vào nhà nào? Ravenclaw có rất nhiều sách, đương nhiên, Slytherin cũng thích hợp với nhóc, cho dù nhóc là phù thuỷ Muggle.”

Hugh ở trong đầu cố gắng nghĩ: “Ngài Mũ, tôi muốn đến Ravenclaw, Ravenclaw.”

“A! Đúng vậy, Ravenclaw thực thích hợp với nhóc, chúc nhóc ở Ravenclaw vui vẻ, như vậy” Mũ lớn tiếng hô: “Ravenclaw!”

Hugh nhanh chóng tháo mũ xuống đặt ở trên ghế, cảm nhận được tầm mắt mang theo vẻ quan tâm bên dãy bàn Gryffindor, cậu cười cười với 3 người bạn mới quen hôm nay, sau đó đi về phía dãy bàn thứ hai đang hoan hô.

Ravenclaw có người nói: “A! Chúng ta có được một cậu bé xinh đẹp chưa kìa! Cậu nhóc thuộc nhà Ravenclaw!”

Hugh có chút không quen với ánh mắt chung quanh, ngồi ở chỗ cuối bàn, ý đồ ngăn chặn những ánh mắt quá mức nóng bỏng.

Nón phân loại tiếp tục phân loại vài tân sinh còn lại.

Hugh White mím đôi môi hồng nhạt, cảm thấy phức tạp với mấy học sinh năm trên ân cần thăm hỏi. Cậu cũng không muốn bản thân có vẻ quá mức độc lập, nhưng bởi vì nguyên nhân sinh lí nên không muốn cùng người khác quan hệ nhiều.

Cậu nghĩ ngợi, lấy ra giấy bút, viết nhanh trên chỗ trống: Thực xin lỗi, em không thể nói chuyện, hãy tha lỗi cho em không thể nói chuyện với mọi người.

Hugh đem quyển sổ đưa cho một đàn anh năm ba ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười, sau đó chuyển đầu nhìn về phía bàn giáo sư.

Ngồi ở giữa là một ông lão râu bạc mặc áo chùng màu tím, trên áo in đầy hình sao trăng, có vẻ loè loẹt, trên chòm râu thật dài của ông còn buộc một cái nơ con bướm màu hồng rất buồn cười.

Hình như nhận thấy được tầm mắt của Hugh, Albus Dumbledore quay đầu lại mỉm cười, hơn nữa còn khẽ nháy mắt mấy cái, đáng tiếc trong mắt Hugh chỉ thấy như mắt ông bị rút gân.

Vị trí bên trái Dumbledore để trống, hẳn là chỗ của giáo sư McGonagall.

Bên cạnh Hugh nhận ra chính là giáo sư bùa chú Flitwick dáng người thấp bé khuôn mặt có chút kinh hoảng, cậu chỉ nhìn thấy phần thân trên, rất khó đem tên và mặt ông liên hệ với nhau.

Bên tay phải Dumbledore cũng là một giáo sư xa lạ, Hugh đoán đó hẳn là giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay. Bên cạnh là giáo sư độc dược sắc mặt vàng như nến.

Ngay lúc Hugh còn đang đánh giá các giáo sư thì quyển sổ của cậu đã chuyền một vòng bàn ăn Ravenclaw, tất cả mọi người đều biết năm nay tân sinh xinh đẹp nhất Ravenclaw, hoặc cả Hogwarts là 1 đứa nhỏ đáng thương, Merlin đã tước đoạt quyền phát ra thanh âm tuyệt vời của cậu.

Vì thế trong lúc Hugh White còn không biết, toàn bộ Ravenclaw đã nhanh chóng hình thành một loại nhận thức chung là phải giúp đỡ cậu.

Phân loại kết thúc, Albus Dumbledore đứng lên, mở tay, cười hoà ái với các học sinh, “Hoan nghênh các trò đến học ở Hogwarts! Trước khi bắt đầu tiệc tối, thầy muốn nói vài lời với mấy trò, đó là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!”

Dumbledore vừa dứt lời, những dãy bàn dài vốn trống rỗng lập tức xuất hiện đủ loại thức ắn. Có thịt bò nướng, gà non nướng, sườn lợn rán, sườn dê, xúc xích, bít-tết, khoai tây bỏ lò, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua, thoạt nhìn cực kì phong phú!

Các học trò và giáo sư đều bắt đầu dùng cơm, Hugh đang muốn động tay, đột nhiên trước mặt có thêm một cái đĩa lớn, hầu như mỗi loại thức ăn có trên bàn đều có trong này một ít.

Hugh kinh ngạc nhìn người đặt đĩa xuống, là đàn anh năm trên lúc nãy Hugh vừa nói chuyện.

Bị dáng vẻ ngạc nhiên của cậu chọc cười, đàn anh kia đẩy cái đĩa về phía cậu, nói: “Anh gọi là Avet Milan, Ravenclaw năm 4. Nào, đừng khách sao như vậy, đây là sự hoan nghênh của toàn thể Ravenclaw với em đó.”

Hugh kinh ngạc nhìn mọi người trên bàn, phát hiện bọn họ đều hoặc lén lút hoặc quang minh chính đại quan sát cậu, trong mắt mang theo thiện ý, có người quá đa sầu đa cảm đã rưng rưng nước mắt, tràn ngập trìu mến nhìn cậu.

Hugh cảm thấy hết cách, cậu muốn khiếm tốn nhưng người câm ở giới phù thuỷ quá hiếm thấy, làm cho mọi người phải chú ý, cho dù sự chú ý này không mang theo ác ý cùng cười nhạo.

Hugh chỉ có thể cảm kích cười với bọn họ, sau đó cúi đầu tiêu diệt đống thức ăn chồng chất như núi trên đĩa.

Sức ăn của cậu không lớn, thức ăn mà các học sinh tốt bụng lấy giúp cậu ăn không đến một phần ba liền cảm thấy có chút miễn cưỡng.

Buông dĩa ăn, hầu như đồng thời, Hugh cảm giác được phần lớn tầm mắt của Ravenclaw đều tập trung trên người mình.

“A, White, em không thể chỉ ăn ít như vậy, em nhìn lại mình gầy bao nhiều kìa! Dù sao thì đàn ông con trai phải khỏe mạnh một chút mới được.” Avet ngạc nhiên hô, những người bên cạnh cũng đồng ý gật đầu.

Hugh rất bất đắc dĩ, cực kì bất đắc dĩ. Rốt cuộc là ai nói Ravenclaw chuyên chú với học thuật, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài chứ! Vì cái gì bọn họ lại tập thể chuyên chú với cậu như vậy?

Đáng tiếc sự quan tâm đơn thuần, không mang theo nửa điểm tạp chất, làm cậu ngay cả cự tuyệt cũng không được.

Đối mặt với biểu tình “em không ăn nhiều lên là có lỗi với bọn anh” của Avet, Hugh thực khó xử, cậu chỉ chỉ đống đồ ăn, lại chỉ chỉ bụng, cau mày lắc đầu ý bảo mình thật sự ăn không vô nữa.

Avet nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, cảm giác mình mà còn ép cậu nhóc ăn nữa lại giống như ngược đãi, thỏa hiệp nói: “Được rồi, đương nhiên, nếu em thật sự ăn không vô nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.