Không Gian Song Song

Chương 42: Đôi ba chuyện trong cuộc sống hằng ngày của hai người




Khu bắc, thành phố H, thuộc quốc gia C, giáp danh giới với quốc gia E, chứa rất nhiều ma Trúy và tội phạm. Tuy thuộc sự quản lý của nhà nước, nhưng tốt xấu lẫn lộn, là thánh địa bảo vệ cho các tù nhân trốn chạy, nói là không ai quản lý cũng không sai. Nhập cư trái phép, giết người, buôn lậu thuốc phiện, sòng bạc, sống mái với nhau cũng là chuyện thông thường, mọi người gọi là “Tiểu Tam Giác Vàng.”

Thẩm Trú và Tô Văn, một trước một sau chậm rãi đi trên đại lộ của trung tâm thành phố.

“Sao anh lại tới đây?”

Tô Văn giật giật khóe môi, vẻ mặt xa cách, con ngươi đen kịt ẩn dấu khí lạnh như băng, tức giận: “Em còn dám hỏi anh sao lại tới đây? Thẩm Trú, em là bạn gái anh, anh lo lắng cho em không phải là chuyện bình thường sao?”

Thẩm Trú nghe thấy trong giọng nói của anh đè nén cơn giận dữ, biết lúc này chắc khó có thể nói chuyện bình thường. Thở dài, tiến lên một bước lôi kéo anh: “Tô Văn, em đang đi làm việc.”

“Anh đã để cho em nói tạm biệt. Thẩm Trú, anh không muốn còn trẻ mà mắc bệnh tim.” Tô Văn có khuôn mặt hài hòa, trong mắt chứa sự dịu dàng.

Thẩm Trú bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm. Công việc cô là làm tin tức, khó tránh khỏi sẽ dính đến một ít chuyện nguy hiểm, ví dụ như bắt cóc hoặc đe dọa. Vì lý do công việc, cô cùng Tô Văn không ít lần cãi nhau, Tô Văn nhất quyết yêu cầu cô thôi việc, nhưng cô không muốn. Lần này tổ của cô phối hợp với bộ hình sự mở rộng điều tra, nhất là thành phố H, càng là đối tượng trọng điểm cần loại trừ. Cô được cử đến đây nhưng chưa nói với Tô Văn, sợ bị anh phản đối.

Nhưng không nghĩ là anh sẽ tìm tới đây.

“Chúng em thống nhất hành động cùng nhân viên trinh sát, ra vào đều có người bảo vệ, là sao xảy ra chuyện gì được? Anh quá lo lắng rồi.”

Con mắt đen nháy của Tô Văn nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, thế thì hãy đi trở về khu bắc nói với tổng biên tập của em. Thay người.”

Thẩm Trú thấy anh bắt đầu cố chấp, dùng hết kiên nhẫn, sắc mặt cũng Thẩm xuống: “Tô Văn, anh có thể nói chuyện hợp lý được không? Đây là công việc của em, em thích công việc này. Từ chức, thay người đều không thể!”

Con mắt Tô Văn không dao động nhìn cô, lạnh lùng nói: “Nói cách khác, em yêu thích công việc này hơn cả yêu anh?”

“Anh_!” Thẩm Trú giận dữ tăng vọt, dùng sức đẩy anh, tức giận: “Không thể nói lý với anh! Công việc của em có liên quan gì đến quan hệ của chúng ta? Anh nếu yêu em, cũng không nên bài xích công việc của em như vậy!”

Ánh mắt Tô Văn càng ngày càng lạnh: “Nếu anh không yêu em, thì có đến đây không? Thẩm Trú, trong mắt em toàn là công việc, đã bao giờ mảy may quan tâm tới anh chưa?”

Anh càng bình tĩnh, Thẩm Trú càng phiền não, cau mày hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ý anh là gì? Có phải anh muốn chia tay?”

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên khuôn mặt cô: “Anh đuổi theo em tới tận đây và nhận được một câu nói như vậy từ em? Thẩm Trú, em quả nhiên là một người không tim không phổi.” Tô Văn gật đầu: “Được, lần này coi như anh không tới.”

Thẩm Trú nhìn bộ dạng này của anh, phiền não trong lòng liền biến mất, cô thốt ra câu kia khỏi miệng ngay lập tức hối hận. Cô mím môi, nhìn anh, muốn nói lời nhẹ nhàng, lại đột nhiên nghe thấy có người kêu lên: “Trời ạ, lại có cướp bóc.”

Thẩm Trú bất giác nhìn sang bên ngân hàng, quả nhiên thấy bên trong hỗn loạn. Cô dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi điện cho nhân viên cảnh sát, sau đó lấy máy ảnh từ trong Trúi, không ngừng chụp hình.

Bên trong có tiếng súng truyền tới, có tiếng người la hét trốn chạy, Tô Văn kéo cô lại, cố gắng cách xa cửa ra vào ngân hàng.

Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy phút ngắn ngủi, bọn cướp đã thành công lấy hết số tiền hiện có. Một chiếc xe tải nhanh chóng lao tới, bọn cướp lần lượt quăng tiền vào .

Thẩm Trú cực kỳ nhanh chóng bấm máy, mấy khuôn mặt đều chụp được.

Đèn flash chiếu vào cửa kính, rất nhanh bị bọn cướp phát hiện.

Tô Văn ý thức được nguy hiểm tới, một tay kéo máy ảnh trong tay cô, rồi tiện tay ném xuống, nói: “Trong ngân hàng có camera, em chụp thì được cái gì.” Rồi kéo cô lui về sau, bước nhanh chạy đi.

Thẩm Trú trước khi rời đi quay đầu nhìn lại, thấy bọn cướp nhặt máy ảnh của cô lên, lấy điện thoại ra, giống như gọi báo cho ai đó.

Đi được vài bước, Tô Văn chợt đứng sững lại.

Thẩm Trú ngẩng đầu, thấy trước mặt là một nòng súng đen ngòm.

“Phóng viên Thẩm đúng không? Đi gấp gáp như vậy làm gì? Anh em tôi không ngại tiễn cô một đoạn đường.”

Thẩm Trú cứng đờ không dám cử động, Tô Văn nắm tay cô thật chặt.

“Ngài nhận nhầm người rồi, tôi cùng bạn gái tới đây du lịch, phóng viên Thẩm gì đó, chúng tôi không biết.” Giọng nói Tô Văn nghe cực kỳ bình tĩnh, nhìn rất trung thực, một chút khẩn trương cũng không có.

“Anh không biết, chúng tôi biết là được. Trong thời gian gần đây phóng viên Thẩm đi theo tổ trinh sát, không ít anh em bị phiền toái. Đang buồn rầu không tìm được phóng viên Thẩm ở đâu, nay lại may mắn gặp được. Vậy hãy theo chúng tôi thôi.” Vừ nói vừa đưa tay phải ra bắt Thẩm Trú.

Trong lòng Thẩm Trú hiểu rõ nhất, nếu đi theo bọn họ, mạng này của cô cũng sẽ để lại ở thành phố H này. Làm sao có thể cứ thế mà đi với hắn?

Nhưng cô chưa kịp giãy dụa, hai tay Tô Văn đã gạt ra, trong miệng vẫn lễ phép, ôn tồn nói: “Ngài không nên bắt người bừa bãi. Nếu như muốn tiền, tôi có thể cho ngài, nhưng bạn gái của tôi không phải phóng viên Thẩm gì đó.”

Người phía trước lúc nãy còn nói lịch sự, lúc này đột nhiên trở mặt, cầm súng hung hăng đánh vào Tô Văn, miệng chửi: “Con mẹ nó, đang cùng tao kéo dài thời gian phải không, mẹ nó chứ, sao không nhìn một chút xem đây là địa bàn của người nào hả?”

Sức uy hiếp của một khẩu súng là cực kỳ lớn, chưa kể đằng sau còn một nhóm cướp không sợ trời không sợ đất đang nhìn chằm chằm. Trước khi tìm được biện pháp trốn chạy, Tô Văn không dám làm hỗn loạn, chỉ đành chịu một đập, cố gắng kéo dài thời gian, mong cảnh sát mau tới.

Thẩm Trú có thể hiểu được tâm lý của bọn tội phạm này, cô chỉ nhìn thoáng qua mặt của hắn, đã biết đây là tội phạm giết người mà còn nhiều lần gây án, nếu còn dây dưa thì xem ra cũng vô dụng. Nhìn thấy một bên đầu Tô Văn máu không ngừng nhỏ xuống, trong lòng vội vã. Chợt kéo Tô Văn lại, đừng trước mặt hắn: “Tôi đi với anh. Anh thả anh ấy.”

Người nọ nhếc miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Phóng viên Thẩm sớm nói như vậy có phải không có chuyện gì không.” Nói xong một tay kéo Thẩm Trú, quay xang nhìn Tô Văn cười: “Ông đây không ưa nhất chính là loại mặt trắng yếu ớt! Còn không cút ngay đi cho tao.”

Cuối cùng Thẩm Trú cầm chặt hai tay Tô Văn rồi bỏ ra, ý nói anh mau chạy.

Trước mặt bao người, bọn họ bắt Thẩm Trú đẩy lên thùng xe tải, tên cầm súng vỗ vỗ vào mặt cô, cười sằng sặc : “ Ông đây lại thấy thích phóng viên Thẩm, bộ dạng này đi theo thằng môi hồng răng trắng kia thật đáng tiếc.”

Thẩm Trú không dám trả lời, trong đầu đang cố gắng nghĩ cách làm sao có thể chạy trốn từ trên xe xải này xuống. Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra thì ở trên xe đột nhiên có khẩu súng chĩa vào.

Thẩm Trú kinh hãi, hai bên người cô như bị vật nặng đè ép, kêu khẽ một tiếng, kìm chặt tay cô.

“Thẩm Trú đi mau!”

Tô Văn ở đằng sau lưng kéo cô, ôm lấy cô cực kỳ nhanh, nhảy xuống đường chạy đi.

ĐOÀNG!

Tiếng súng vang lên.

Thẩm Trú dốc sức đẩy hai tay Tô Văn ra, thở hổn hển nói: “Tách ra, anh chạy đi đi.”

Tô Văn không nói gì, một lần nữa kéo tay cô, nhịp chân nhanh hơn, chạy rẽ vào một cừa hàng. Nhưng vừa lúc đó, tiếng súng thứ hai lại vang lên. Thân thể anh chững lại, dừng bước.

Thẩm Trú quá sợ hãi, còn chưa phản ứng kịp, anh đã mềm nhũn mà ngã xuống đất.

ĐOÀNG! Tiếng súng thứ ba vang lên.

Sau lưng Thẩm Trú một trận đau đớn.

Trước khi nhắm mặt lại, ý thức còn vương theo khói bốc lên từ nòng súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.