Không Gian Song Song

Chương 17




Thẩm Nguyệt Hoa nghe tiếng hít thở vững vàng trên đỉnh đầu, bàng hoàng kinh ngạc.

Trí nhớ của cô còn dừng lại tại lúc ở trong phòng bệnh của bệnh viện, cô còn nhớ bản thân mình rõ ràng đã bệnh đến thời kỳ cuối, thời điểm nói chuyện cùng người đàn ông tên Trương Kiến Bân, cứ ngủ như vậy mà chết đi.

Nhưng, tình huống trước mắt là như thế nào?

Trên người cô được đắp kín bằng một chiếc chăn bông màu đỏ còn tản ra mùi mốc, vải dệt sờ vào rất thô ráp, cái này đối với sinh hoạt đầy đủ mấy chục năm qua của Thẩm Nguyệt Hoa mà nói, có chút mới mẻ và khó chịu.

Trong chăn ấm áp dễ chịu, cô có thể cảm giác được thân thể của mình, chính là đang vùi vào lòng của một người, chỗ da thịt dán vào nhau truyền đến độ ấm, cô có thể đụng đến bắp thịt rắn chắc trên người đối phương.

Đây tất nhiên là cơ thể của một người đàn ông, nhưng đã mười mấy năm cô không có qua lại với ai, cùng một người đàn ông nằm chung trên giường, là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Thẩm Nguyệt Hoa ý thức được chỗ này không đúng.

Giờ phút này trong phòng hoàn toàn tối đen, trên người cô dinh dính rất không thoải mái, còn có vẻ nóng lên, ý nghĩ hiện tại trở nên mê muội.

Hơn nữa bộ vị nhạy cảm giữa hai chân, động đậy liền đau như bị xé rách, cảm giác trơn ướt, tựa hồ có cái gì đó, đang chảy ra từ bên trong.

Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa phát hiện điều đó lập tức biến sắc, cả người đều cứng lại, động tĩnh lần này của cô, đã đánh thức người đàn ông thận trọng bên cạnh.

Trực giác của quân nhân.

Người đàn ông nghiêng qua, ôm Thẩm Nguyệt Hoa đang sợ hãi mà theo bản năng cố né tránh ra bên cạnh.

Người đàn ông liền dừng động tác lại, không nói một lời mặc quần áo vào, vén chăn lên xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Thẩm Nguyệt Hoa thấy thế, ước gì người này vĩnh viễn đừng trở về, chỉ trong chớp mắt hoàn cảnh của cô đã bị thay đổi, giờ phút này vẫn là nằm mơ đi, hơn nữa cơn sốt khiến cho cô thấy choáng váng, cả người cũng không thoải mái.

Nhưng, vào lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, cô ngửa đầu nhìn sang, dưới ánh trăng mờ mịt, có thể thấy người nọ đang bưng một chậu nước đi đến.

Vẫn là người đàn ông khi nãy, nhưng lần này Thẩm Nguyệt Hoa có thể thấy rõ hơn, bộ dạng của người đàn ông này thật sự rất cao, ít nhất cũng có đến 1m85.

Trên người tuy rằng chỉ mặc một bộ áo bông dày, nhưng thấy được dáng người thon dài, rắn rỏi cao lớn.

Vừa rồi ở trên giường trong lúc vô tình đụng đến cơ bắp, cơ thể của đối phương cũng không phải gầy yếu, có thể biết được người đàn ông này rắn chắc tinh tráng.

Thẩm Nguyệt Hoa cứ sững sờ nhìn người nọ đi tới đầu giường, đặt chậu nước xuống, sau đó lấy diêm thắp chiếc đèn dầu trên tủ.

Ngọn đèn đột nhiên bừng sáng, khiến Thẩm Nguyệt Hoa lóa mắt, cô nhắm hai mắt lại trốn vào trong chăn.

Nhưng một đôi tay rắn chắc, từ dưới chăn bông sờ soạng vén lên, lúc Thẩm Nguyệt Hoa chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã cầm khăn nhẹ nhàng lau vào chỗ kia.

Thẩm Nguyệt Hoa lập tức đỏ mặt, liền vén chăn lên, quay sang người nọ gầm nhẹ nói: “Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông ngẩng đầu, giống như không có việc gì rút tay về, hết sức thành thật thản nhiên nói: “Phía dưới của em bị đau, nên anh lau cho em.”

Thẩm Nguyệt Hoa tức giận siết chặc nắm đấm, nhưng lúc ánh mắt nhìn đến gương mặt của đối phương, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, tay run run chỉ vào anh, nói: “Trương... Trương Kiến Bân, sao lại là anh?”

Người đàn ông, cũng chính là Trương Kiến Bân nghe vậy, cau đôi chân mày đẹp, nghiêm trang nói: “Đêm tân hôn, anh không ở đây, thì có thể ở chỗ nào?”

Đêm tân hôn?!

Ba chữ lớn lẩn quẩn trong đầu Thẩm Nguyệt Hoa, hai mắt trợn tròn thiếu chút nữa ngất đi, nhưng chỉ là thiếu chút nữa mà thôi.

Cô thở hổn hển, nôn nóng nhìn cách bố trí chung quanh, lại phát hiện nơi này cũng không tính là hoàn toàn xa lạ, thế nhưng làm cho Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm hoảng hốt.

Nguyên nhân không gì khác, đơn giản nơi này là căn phòng mà cô đã từng sinh sống hơn nửa năm.

Chính là lúc cô ở nông thôn, ốm yếu sinh bệnh, bị mợ dựng dậy từ trên giường, gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt.

Đêm tân hôn, người đàn ông kia liền trực tiếp chiếm lấy thân thể cô, rạng sáng ngày thứ hai thì đã trở về quân đội.

Nghe người trong thôn nói là muốn đi chiến trường, đoán chừng cảm giác mình không về được, mới có thể ở trong thôn vội vàng tìm một cô con dâu, 500 đồng tiền lễ hỏi đắt đỏ, nghĩ là muốn tìm một người phụ nữ ngực lớn, mông tròn dễ sinh đẻ, kết hôn động phòng sinh con.

Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh một khoảng thời gian, lại trải qua chuyện phiền lòng, vài tháng đều không tới ngày, đối với chuyện tình chung quanh cũng không để ý.

Chờ đến một ngày đang ngồi ăn sáng, đột nhiên nôn ra, cô mới ý thức có điều gì đó không thích hợp, đi chân không chạy tới bác sĩ trong thôn khám, mới biết được bản thân mình lại mang thai hơn ba tháng.

Hi vọng không còn.

Lúc ấy cô sửng sốt thật lâu, sau khi biết mình có thai, lại mất hết can đảm.

Mà ngay tại lúc này, thì đột nhiên nhận được tin tức thi lại vào trường cao đẳng, vì thế cô cắn răng từ trên núi lăn xuống, bỏ đi đứa nhỏ, vào thành phố...

Thẩm Nguyệt Hoa trợn mắt há hốc mồm, như thế nào hiện tại lại nhớ tới đêm tân hôn, cô nhìn người đàn ông này trước mắt, hỏi: “Anh xác định anh là Trương Kiến Bân, không phải người khác? Bây giờ là lúc nào?”

Vốn là Trương Kiến Bân thấy dáng vẻ ấy của cô thì vô cùng lo lắng, nhưng tốt xấu gì còn có thể đặt câu hỏi, tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suy cho cùng vẫn cảm thấy an tâm hơn.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh họ Trương tên Kiến Bân, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên này anh đã dùng hơn hai mươi năm. Còn bây giờ, đoán chừng là hơn bốn giờ sáng, vẫn sớm lắm, em nằm xuống nghỉ thêm một hồi đi.”

Thẩm Nguyệt Hoa bị anh dỗ theo bản năng gật đầu, nhưng không ngờ người đàn ông kia lại có thể cởi quần áo lau chùi thân mình, sau khi xua tan hết hàn khí trên người, thì vén chăn lên tiến vào nằm cùng cô.

Anh thấy Thẩm Nguyệt Hoa giật mình trừng mắt nhìn anh, còn tỏ ra vô tội mỉm cười, động tác trên tay cũng rất lưu manh, tiến tới gần ôm lấy cô.

Phải biết rằng, hiện tại cả người cô vẫn còn không có mặc gì đâu.

Suy cho cùng Thẩm Nguyệt Hoa trưởng thành từ thời đại tin tức rộng mở, giờ phút này cũng biết đại khái là mình gặp phải tình huống trùng sinh, tuy rằng trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng đối mặt với người chồng mới cưới xa lạ này, vẫn cảm thấy rất quẫn bách và đau đầu.

Cô thật sự không nhớ rõ chồng mới cưới của mình là ai, sau khi bỏ thôn đi, đã cho rằng chuyện kết hôn mang thai giống như một vết nhơ, chưa bao giờ nhớ lại đoạn thời gian kia, hơn nữa sau đó trải qua mấy chục năm, tất nhiên quên hết không còn gì.

Cho nên dù Trương Kiến Bân xuất hiện tại phòng bệnh, cô cũng không biết, người nọ lại có thể chính là người chồng khi xưa mà mấy ngày nay mình hay nhớ lại.

Nói đi nói lại thì người nọ cũng chỉ xuất hiện trước mặt cô có một lần, chính là một ngày sau khi thi xong vào trường cao đẳng, đột nhiên chạy đến, lôi kéo cánh tay của cô, vẻ mặt hung dữ hỏi: “Cô đã phá bỏ đứa bé đúng không? Bọn họ đều nói cô té từ trên núi xuống, nhưng tôi biết cô cố ý, tại sao cô phải làm như vậy!”

Lúc ấy Thẩm Nguyệt Hoa cũng hận hắn vô cùng, nghe được đối phương chất vấn, thì cười lạnh nói: “Khi đó anh chỉ muốn tìm người sinh con đẻ cái mà thôi, muốn trách thì trách chính anh mù mắt, chọn trúng tôi làm vợ, tôi sẽ không ở trong thôn, đi theo người đàn ông như anh sống hết đời, anh tuyệt vọng đi! Tôi muốn ly hôn!”

Người đàn ông kia nghe vậy, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô thật lâu, trên mặt và trên cổ nổi đầy gân xanh, thở hổn hển như hận không thể đánh cô một trận.

Đến cùng thì cô chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, tuy rằng ngoài miệng nói rất lợi hại, nhưng đối mặt với thân hình cao lớn cường tráng của người nọ, cũng ý thức được mà rụt cổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Người nọ cũng rất dứt khoát, tuy rằng trầm mặc thở dốc thật lâu, lại hết sức lưu loát nói một chữ: “Được!”

Thẩm Nguyệt Hoa hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, nhịn không được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, phát hiện hai gương mặt thật sự là một người, Thẩm Nguyệt Hoa nhịn không được thấy phiền muộn.

Cô cúi đầu vuốt vùng bụng bằng phẳng của mình, tay của người nọ cũng mò tới xuống ngực của cô, nhưng không có động tay động chân, chỉ đem quạt hương bồ đặt trên tay của cô, hơi nóng sưởi ấm cho cô.

Thẩm Nguyệt Hoa không biết vì sao hốc mắt lại nóng lên, ngửa đầu nhìn ánh mắt sắc bén của người đàn ông cường trán rắn chắc bên cạnh, thì thào hỏi: “Tại sao anh lại cưới tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.