Không Gian Song Song

Chương 16




Có lẽ trên thế giới này, thật sự có báo ứng.

Thẩm Nguyệt Hoa từng vứt bỏ đứa con của chồng mình, năm 1977, vì muốn thi vào trường cao đẳng, nhẫn tâm phá bỏ bào thai trong bụng, ly hôn với người chồng quân nhân xa lạ.

Cho nên nửa đời sau cứ cô độc như vậy mà sống quãng đời còn lại, không con, không người thân chăm sóc trước lúc lâm chung.

Không có người yêu.

Hiện tại bà đang nằm trong phòng bệnh rộng lớn, bên người có hai bảo mẫu cao cấp, còn có bác sĩ chủ trị ở bệnh viện đông y đang dặn dò bà, phải buông lỏng tâm tình, không nên suy nghĩ nhiều.

Thẩm Nguyệt Hoa lại coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ cố sức đứng dậy, nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa, thấy đối phương cũng cỡ tuổi như bà, tuy rằng ăn mặc không kiểu dáng, nhưng bên cạnh có con cháu quay quần, còn có bạn bè, đoán chừng những ngày tháng này trải qua cũng ý nghĩa hơn.

Không giống như bà, đời này quá cứng cỏi, lúc còn trẻ thi đậu đại học, trong lòng chỉ lo kiếm tiền và mở công ty.

Chờ đến khi thật vất vả mới trở thành một nhà triệu phú, nhưng cũng đã hoa tàn ít bướm, lại nhìn những người đàn ông ngang vai vế, đều có loại cảm giác ngăn cách không nói ra được.

Phụ nữ quá kiên cường, lớn tuổi còn muốn gả cho người xuất sắc, vào tầm tuổi đó cũng đã bị xếp vào hàng ngũ khó lấy chồng rồi.

Cho dù lúc đó có một vài đối tượng, trong số những người đàn ông này, cũng không có người nào được, nói thật dễ nghe là vì tình yêu, nhưng trên thực tế thì chỉ vì tiền của bà.

Thẩm Nguyệt Hoa không thiếu tiền, bản thân hiện tại có đến vài tỷ, cho dù bị bệnh nặng, nhưng cũng có người trước người sau hầu hạ.

Nhưng Thẩm Nguyệt Hoa lấy thân phận là một người phụ nữ, lúc đầu trên người không có đồng nào, cho đến bây giờ giá trị trên người là vô số, nên ở phương diện nhìn người chính là rất có năng lực, tự nhiên cũng có thể thấy rõ mục đích của những người này, đơn thuần chỉ là vì tiền mà thôi.

Ngay cả anh hai và chị dâu của bà, cũng tới phòng bệnh lấy lòng bà, nói bóng nói gió.

Thẩm Nguyệt Hoa kiêng dè mọi người đều là anh chị em ruột, sau khi bản thân phát triển khá lên, cũng sẽ nâng đỡ cho anh em trong nhà.

Nhưng những người này đều là kẻ bất tài vô dụng, ngoại trừ Thẩm Thế Minh người em sinh đôi của bà, mấy người khác chỉ toàn hết ăn lại nằm, chờ đĩa bánh trên trời rơi xuống.

Thẩm Nguyệt Hoa biết mình không còn nhiều thời gian, nên cũng không muốn nhìn những người thân thích chướng mắt này, liền sai người đuổi đi hết.

Hiện tại bệnh của bà không trị được nữa, nằm trong bệnh viện chỉ là chịu đựng tiêu tiền qua ngày thôi, lúc hấp hối nhớ lại bản thân mình khi còn sống, Thẩm Nguyệt Hoa không thấy có lỗi với chính mình, bởi vì bà đã đem sự nghiệp đạt được trình độ cao nhất.

Nhưng, dù sao bà vẫn nhớ tới cuộc sống vài năm ở Trương gia thôn, nghĩ đến đứa nhỏ không duyên phận kia, còn có người đàn ông đã ép bà đám cưới, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Năm đó bà cố chấp phá thai để bị thương thân mình, sau khi đi bệnh viện kiểm tra, mới biết được đời này không còn cơ hội sanh con làm mẹ được nữa.

Biết được tin dữ, trong lòng bà có bao nhiêu là hối hận, khóc đến ngây ngốc trong một thời gian rất dài, cuối cùng chính là Thẩm Thế Minh khuyên nhủ thật lâu, mới từ từ nghĩ thông suốt.

Người ở bên cạnh đều hiểu, nên chưa bao giờ nhắc tới đứa nhỏ trước mặt bà, dần dà lâu ngày, dường như chính mình cũng quên mất.

Không nghĩ tới bây giờ lại nhớ tới, bà thở dài một hơi, nằm trên giường.

Đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe được tiếng động huyên náo truyền đến từ bên ngoài, bà theo bản năng chau mày nhìn ra ngoài cửa, thấy có một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu, mặt mũi đàng hoàng, ánh mắt sắc bén, đẩy cửa phòng ra bước tới.

Thẩm Nguyệt Hoa không biết rốt cuộc người này là ai, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc trong trẻo của người nọ, trong lòng thấy có vài phần thiện cảm, liền nhấn núi điều khiển trên giường, để nâng mình lên, mở miệng lễ phép nói: “Xin chào.”

Người đàn ông hơi sửng sốt, nghiêm túc đánh giá biểu tình trên mặt của Thẩm Nguyệt Hoa, lập tức tự cười giễu, tiến lên vài bước nói: “Thẩm Tổng, xin chào, tôi là Trương Kiến Bân, tôi đến đây là muốn gặp mặt nói chuyện với bà một chút, bà đang đầu tư hạng mục ở Trương gia thôn...”

Ông ta nói năng đâu ra đấy, nhưng Thẩm Nguyệt Hoa không có kiên nhẫn để nghe, chỉ nói: “Tôi đầu tư toàn bộ gia sản trong việc xây dựng Trương gia thôn của các người, chỉ là tôi không có con cái. Ông cũng không cần phải nói thêm, có chuyện thì cứ đi tìm thư ký của tôi, nếu như không có chuyện khác, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Thẩm Nguyệt Hoa mở miệng khéo léo đuổi khách, bây giờ bà thật sự không có tâm tư lo đến việc này.

Mà người đàn ông, cũng chính là Trương Kiến Bân nghe vậy, ánh mắt ảm đạm xuống, há miệng thở dốc, vốn là muốn nói cái gì nhưng lại ép xuống, chỉ nói: “Cám ơn sự rộng rãi của bà, thân thể của bà không khỏe, không nên làm việc quá vất vả. Bà hãy thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi cho tốt, bà còn trẻ, tương lai...”

Ông nói lấp ba lắp bắp, câu nói lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra là thật lòng và hết sức nghiêm túc, trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa nóng lên, trên môi nở nụ cười.

Bà quả thật không già, hiện tại cũng đã hơn năm mươi tuổi, bình thường được chăm sóc kỹ càng, nên nhìn giống như chỉ mới bốn mươi, vả lại mặt mũi còn rất nhu hòa, cười lên như vậy, nhìn càng thấy trẻ tuổi.

Nhưng nói đến cùng thì thân thể đã bị tổn hại, lúc còn trẻ bà vì chỉ lo kiếm tiền, không yêu quý bản thân, già đi mới phát hiện ra không bình thường, nhưng lúc này cũng đã muộn.

Bà kinh doanh nhiều năm quen biết bao người, nhìn ra được người đàn ông này đi đứng tác phong hào phóng thỏa đáng, còn có hơi thở đứng đắn sắc bén của người quân nhân, bà biết người đàn ông trước mắt này là thật tâm cảm kích bà, mới có thể nói ra những lời thật lòng như vậy, cho nên bà cũng chấp nhận tấm lòng của ông ta.

Giờ phút này, bà thành thật gật đầu đáp lại, người đàn ông này mới ý thức tới bản thân đã vượt quá khuôn phép, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, thân người càng đứng ưỡn thẳng hơn.

Thẩm Nguyệt Hoa thấy thế, tâm tình khó được trở nên tốt hơn, nhưng cơ thể đã suy yếu, trong chốc lát liền thấy mệt mỏi, trong tiếng nói liên miên lải nhải của người đàn ông kia, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Mà giấc ngủ này, cũng không có tỉnh lại.

Lễ tang của Thẩm Nguyệt Hoa, đều dựa theo ước nguyện trong di chúc, công ty của bà giao cho người em trai sinh đôi của mình Thẩm Thế Minh quản lý, còn tài sản cá nhân của bà toàn bộ đầu tư cho Trương gia thôn.

Ở trong lễ tang, có rất nhiều người đến đưa tiễn bà.

Thẩm Nguyệt Hoa làm việc được người trong giới đánh giá thái độ vô cùng tốt, cũng có rất nhiều bạn bè hợp tác cùng nhau, bà làm người luôn chú ý đến thành tín, tính tình còn dịu dàng, cho dù là quyết sách cũng sẽ giữ lại ba phần tình cảm cho người khác.

Làm người cẩn thận, mới được một nhân duyên tốt đẹp.

Nhưng, trong số những người nói trên, không bao gồm các anh chị của bà, bọn họ không hài lòng với số tài sản được chia cho, lại có thể làm náo loạn trong lễ tang của bà, cuối cùng bị Thẩm Thế Minh với gương mặt tối sầm đuổi toàn bộ ra ngoài.

Giữa tiếng chuông tang, Trương Kiến Bân mặc một thân âu phục màu đen, biểu tình trên mặt mang theo vài phần đau thương.

Vẻ mặt ông không hề thay đổi, nhìn ảnh chụp trên mộ bia, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật ban đầu là tôi đã sai rồi, tôi không nên ép bà đám cưới, lại càng không nên vì muốn giữ bà lại, khiến cho bà mang thai đứa nhỏ.”

“Thực xin lỗi!”

Người phụ nữ trong hình, mặc quần dài trắng, vẻ mặt tươi cười dịu dàng.

Kiếp này có quá nhiều tiếc nuối và những điều không biết, bởi vậy mới có trùng sinh, cố gắng bù lại thua thiệt ở đời trước.

Mùa xuân đầu năm 1977, đêm khuya, trong tân phòng nghèo nàn ở Trương gia thôn, cô gái mồ hôi đầy mặt nằm ở trên giường, lại mở mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.