Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 52: Gặp gỡ




Hai ngày sau, Mục Thanh Thanh rốt cuộc được Lưu Tố mang đến tin tức tốt.

Hắn móc nối gặp được Cao Khôn, đồng thời hẹn gặp Cao Khôn ở ngoài cung.

Mục Thanh Thanh đã sớm chờ gặp gỡ cùng Cao Khôn ở trong gian phòng bao mà Lưu Tố đã an bài.

Nhưng vẫn dùng nón vây màu trắng che mặt.

Muộn hơn nửa canh giờ Cao Khôn mới đến. Dáng vẻ thật kiêu căng.

Khi cửa gian phòng bao mở ra, Cao Khôn đứng ở cửa, lúc nhìn thấy bên trong không phải là Lưu Tố, mà là một cô gái đội nón vây thì hắn đã cất bước định rời đi.

“Sao vậy? Lâu rồi không gặp, Cao tổng quản không chào hỏi đã muốn đi sao?” Mục Thanh Thanh thưởng thức chung trà trong tay, cừơi nói.

Cao Khôn nghe được giọng nói truyền ra bên trong phòng bao, lập tức toàn thân đều cứng lại.

Hắn chần chờ hướng về bên trong phòng bao, nhìn cô gái đội nón vây.

Hắn quá quen với giọng nói của Mục Thanh Thanh. Sở trường trước kia của Mục Thanh Thanh chính là ca hát, giọng hát thanh thoát, dịu dàng quyến rũ lòng người. Giọng nói cũng ngọt ngấy khiến người ta nghe qua là khó quên.

Nhưng đã mấy năm rồi chưa từng nghe qua giọng của nàng ta.

Hơn nữa, từ sau khi cha nuôi mang theo nàng ta rời khỏi Cao phủ thì mình đã không có gặp qua nàng ta.

Nghe cha nuôi nói, là Tuyên Thiệu bắt đi Mục Thanh Thanh. Cha nuôi nói không cần cứu người.

Hắn vốn tưởng rằng ý của cha nuôi là Mục Thanh Thanh chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.

Hôm nay lại chợt nghe thấy giọng của cố nhân mà mình cho rằng đã chết nhiều năm, Cao Khôn làm sao có thể không ngạc nhiên chứ?

Cao Khôn xoay người đi vào phòng bao.

Cửa phòng bao đóng lại sau lưng hắn.

“Cô nương đã hẹn gặp, vì sao không đối mặt với ta?” Cao Khôn ngồi xuống đối diện Mục Thanh Thanh, đánh giá dung nhan ẩn giấu bên dưới nón vây bằng lụa trắng.

“Ngươi đã đoán được ta là ai.” Mục Thanh Thanh rót chén nước cho Cao Khôn. “Đã lâu không gặp, Cao tổng quản có khoẻ không?”

“Ta có khoẻ hay không, có lẽ trước khi ngươi hẹn gặp ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Ta ngược lại đối với ngươi bây giờ hoàn toàn không biết gì cả, ngươi không phải nên đơn giản nói một chút sao? Ít nhất để cho ta biết bây giờ nên xưng hô như thế nào?” Cao Khôn nhận lấy chung trà, để ở trước mặt mình, ánh mắt vẫn dừng lại trên lụa trắng.

“Cao công công nói cũng phải.” Mục Thanh Thanh cười khẽ. “Ta là tới xin Cao tổng quản giúp một tay. Nếu không nói rõ thân phận của mình, ngược lại khiến cho Cao tổng quản nghĩ ta không có thành ý.”

Mục Thanh Thanh cách lụa trắng cũng cảm giác được ánh mắt sáng quắc bức người của Cao Khôn, ả dứt khoát giơ tay lên, lấy xuống nón vây từ trên đầu.

Lụa trắng mang theo một làn gió thơm nhàn nhạt xẹt qua trong tầm mắt hai người.

Dưới lụa trắng hé ra gương mặt càng xinh đẹp động lòng người.

Trong mắt Cao Khôn loé lên vẻ kinh diễm. “Vài năm không gặp, người càng có thể hút hồn người ta hơn trước đây.”

Mục Thanh Thanh che miệng cười khẽ. “Cao tổng quản quá khen!”

“Dung nhan xinh đẹp này cho dù nói cầu xin gì cũng khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.” Cao Khôn cũng vừa cười vừa nói.

“Cao tổng quản nhất định sẽ không cự tuyệt. Nếu như ta nhớ không lầm, Cao tổng quản so với bất cứ kẻ nào càng không hy vọng thấy Tuyên gia tốt phải không?” Mục Thanh Thanh cười hỏi.

Cao Khôn không có lên tiếng trả lời, nhấp nước trà trong chén, một lúc lâu mới thu lại ý cười. “Nói đi, hôm nay ngươi quay trở về để làm cái gì?”

“Ta và ngươi vẫn luôn là người cùng phe. Trước đây, lúc ngươi đưa Lý Hữu tới trước mặt ta, thì chúng ta đã buộc lại với nhau, không có khả năng tách ra. Nhưng mà sau đó, bởi vì An Niệm Chi mà chấm dứt, đó cũng là vấn đề của ông ta. Ta với ngươi vẫn có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ, đúng không?” Mục ThanhThanh mím đôi môi đỏ mọng, khẽ nói.

Cao Khôn nhìn ả một chút, suy nghĩ trong chốc lát. “Mấy năm nay ngươi ở Tây Hạ?”

Mục Thanh Thanh cười không có trả lời.

“Ngươi đến vì Tây Hạ?” Cao Khôn lại hỏi.

“Không.” Lần này Mục Thanh Thanh nhanh chóng lắc đầu nói. “Ta tới vì thù riêng với Tuyên gia của ta và ngươi.”

Mục Thanh Thanh nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nước trà.

“Ta đã nghe tình hình mấy năm gần đây của Tuyên gia. Bây giờ Tuyên gia lại có tư thế phục hồi, nếu mặc cho Tuyên gia tái khởi, chỉ sợ Cao tổng quản ban đêm ngủ cũng không yên đi? Ngài không cần vội vàng phản bác, nghĩ đến Tuyên Thiệu và Yên Vũ con trai con gái đầy đủ, hoà thuận hạnh phúc, ta cũng trong lòng đều gấp đến ngủ không được, chỉ ước gì có thể hiện tại nhìn thấy bọn họ bị diệt ở trước mặt ta!”

Đầu ngón tay dài nhọn của Mục Thanh Thanh được dũa đến sáng bóng, khi nói chuyện, ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ loé ra hàn ý.

“Tuyên gia không ngã thì Cao tổng quan không thể ăn ngủ không lo. Bây giờ ta cùng ngươi nhổ tận gốc cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này, thế nào?” Mục Thanh Thanh phủi phủi bụi không tồn tại trên móng tay, nói.

Cao Khôn rũ mắt, tựa như đang nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi, vừa tựa như đang suy xét đề nghị của Mục Thanh Thanh.

“Ta và ngươi bây giờ đã không phải là người cùng phe, tại sao ta phải giúp ngươi?” Cao Khôn lạnh lùng nói.

“Ha ha, Cao tổng quản, giúp ta cũng như là đang giúp bản thân ngươi đó! Tục ngữ nói, kẻ thù của kẻ thù thì là bạn bè của mình. Đây chỉ là một giao dịch có qua có lại. Hơn nữa, dựa vào quan hệ của ngài và Tây Hạ, chẳng lẽ còn sợ sau này không có lợi tốt hơn cho ngài sao?” Mục Thanh Thanh cười vô cùng hể hả.

Cao Khôn híp mắt lại. “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Mục Thanh Thanh đưa ra một ngón tay, ngón tay dài thẳng tắp.

“Năm phần? Quá mức mạo hiểm…”

“Người mạo hiểm là ta, Cao tổng quản đang lo lắng cho ta?” Mục Thanh Thanh cười nhạo. “Khi nào Cao tổng quản trở nên cẩn thận như thế?”

“Bây giờ Hoàng thượng một lòng tu đạo luyện đan, ta chỉ sợ cho dù giúp ngươi, ngươi ngay cả năm phần cũng không nắm được!” Cao Khôn không khách sáo nói.

Mục Thanh Thanh che miệng cười khẽ. “Ngươi không hiểu đàn ông. Không có mèo nào không ăn vụng, bất quá là phương pháp này không hữu dụng với vài người mà thôi. Hoàng thượng không phải là Hoàng thượng trước kia, ngươi cho rằng ta còn là Mục Thanh Thanh của trước kia sao?”

Cao Khôn không nói gì.

Gặp lại Mục Thanh Thanh lần này, giữa những cái phất tay của nàng ta càng khiến cho người ta cảm thấy khí độ khoan thai, hơn nữa sức quyến rũ hồn xiêu phách lạc cũng càng hơn dĩ vãng. Có lẽ nàng ta thật có thể làm được?

Cho dù nàng ta làm không được, mình chỉ phần lớn là tòng phạm, dù Hoàng đế có tức giận cũng không vấy đến trên người hắn. Nhưng nếu Mục Thanh Thanh làm được, vậy kế tiếp chờ chính là có thể nhìn tận mắt Tuyên gia bị diệt. Nhìn tận mắt Tuyên gia không có nơi sống yên ổn ở Lâm An.

Cao Khôn cười cười. “Được, ta giúp ngươi. Được hay không là tại bản thân ngươi.”

Mục Thanh Thanh cười tươi như hoa.

“Lão gia có hồi âm rồi!” Người làm của Tuyên gia lớn tiếng gọi với vào trong nội viện.

Tuyên phu nhân đang ở trong viện của Tuyên Thiệu chăm sóc hai đứa bé chưa đầy nửa tuổi.

Sáng sớm Yên Vũ lại nghe thấy người làm kêu gào, nhịn không được nhấc chân đi ra ngoài cửa.

Biên cươnng luôn có tin chiến thắng truyền đến, nhưng phụ thân vẫn chưa gởi thư về nhà.

Không biết là vì tránh hiềm nghi hay là thư từ tới lui bất tiện.

Thư hôm nay chính là lá thư thứ nhất từ sau khi phụ thân rời nhà.

Người làm vào sân, Tuyên phu nhân mới nghe thấy, lập tức giao cháu gái trong ngực cho bà vú, xoay người ra cửa, vừa khẩn trương vừa mừng rỡ nhận lấy lá thư từ trong tay người làm.

Yên Vũ đứng ở một bên, chỉ thấy hai tay Tuyên phu nhân hơi run rẩy vuốt ve chữ viết trên thư, nhất thời lại không phải là vội vã mở phong thư.

Nàng không tiện giục, lo lắng chờ ở bên cạnh.

“Phu nhân.” Lưu ma ma từ bên cạnh nhắc nhở một câu.

Tuyên phu nhân mới giống như giật mình tỉnh mộng, ồ một tiếng, quay mặt qua lau nước mắt, lấy thư từ trong phong thư ra.

Thư không dài, là thư Tuyên Văn Bỉnh đích thân viết, bên trong nói là ông ấy nhận được thư nhà, qua tay nhiều người, lúc tới trong tay ông ấy thì ông ấy đã ở biên cương khai chiến với Tây Hạ. Quá bận rộn quân vụ, vài lần nhấc bút hồi âm đều bị gác lại, cũng không biết lá thư này sẽ đình lại tới khi nào mới về đến nhà. Ông ấy nhất định sẽ đắc thắng trở về, không phụ sự uỷ thác của Hoàng đế, không phụ kỳ vọng của bách tính, chắc chắn đại bại quân Tây Hạ, trở về gặp cháu trai cháu gái của mình. Trì hoãn lâu như vậy, cũng không biết hai đứa cháu có tên chưa, nếu như có tên rồi cũng không sao, nếu như chưa có thì ông ấy muốn tên cháu gái là Dao Kỳ, tên cháu trai là Hàm. Cuối thư, ông ấy hết thảy đều mạnh khoẻ, trong nhà chớ lo lắng.

Tuyên phu nhân đọc thư nhiều lần.

Mãi cầm lá thư che ở ngực, giống như nghe được tiếng của tướng công căn dặn ở bên tai.

Yên Vũ đã chẳng biết lúc nào lặng lẽ lui trở về trong phòng.

Lúc này nên để cho Tuyên phu nhân một mình.

Tuyên phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ nói chuyện Tuyên Văn Bỉnh đặt tên cho hai đứa cháu, nói ông ấy ở biên cương khoẻ mạnh. Chỉ đợi Tây Hạ đầu hàng là có thể trở lại rồi.

Đương nhiên tất cả vẫn dựa vào chỉ thị của thánh thượng.

“Tuyên Dao Kỳ, Tuyên Hàm. Các con có tên rồi. Ta thấy tổ phụ vẫn là thích cháu gái nhiều hơn một chút, tên của cháu gái là ba chữ đó! Đúng hay không?” Yên Vũ đùa với em bé ở trong ngực, vừa cười vừa nói.

Tuyên Cảnh nghe nói tổ phụ viết thư về, từ thư phòng đi ra liền trực tiếp đến viện của Tuyên phu nhân, la hét muốn xem thư của tổ phụ.

Tiểu tử kia cũng nghe lời khen ngợi đầu đường cuối ngõ đối với tổ phụ của mình, càng trở nên sùng bái tổ phụ đại nhân của mình. Ngày nay, phụ thân anh minh thần võ ở trong lòng hắn cũng không bằng tổ phụ uy vũ khí phách, dũng mãnh thiện chiến.

Bây giờ Tuyên Cảnh đã vỡ lòng, vừa mới bắt đầu học Thiên tự văn. Trí nhớ của tiểu tử kia tốt, mặc dù ham chơi nhưng cũng nhớ không ít.

Ngay cả phương thuốc Linh Nhi phải thuộc lòng, tên thuốc nó cũng theo nhớ không ít.

Còn nói muốn theo Linh Nhi so cao thấp. Linh Nhi cười đồng ý với nó, nó càng chịu khó cố gắng học.

Đối với sự lặng lẽ đến của Mục Thanh Thanh, người Lâm An đắm chìm trong vui mừng thắng lợi, nên không biết.

Trong cấm cung.

Hoàng đế lại mở một lò đan dược, nhìn dược liệu để luyện chế hơn mười viên đưa vào bếp lò, cuối cùng chỉ có hai viên lớn bằng đậu nành hiện lên ánh vàng trong suốt ra lò. Trên mặt của Hoàng đế đã có ngạc nhiên mừng rỡ, vừa có tiếc rẻ.

“Thành quả là thành quả, cho dù ra lượng đan dược này quá ít!” Hoàng đế nhìn đan dược màu vàng óng ánh ở trước mặt, nói.

Huyền Cơ Tử ở bên cạnh ung dung thản nhiên.

“Chỉ có điều không thể quá tham lam, thứ tốt dĩ nhiên đều ít.” Hoàng đế ra lệnh ông ta đem ra hộp gỗ trầm hương lót thiên tằm ti thật dày, bỏ hai viên đan dược vào.

Hoàng đế đích thân cất cái hộp gỗ trầm hương bọc hai viên đan dược kia, mặt mày vui mừng.

Đan dược này luyện hơn mười lò, sử dụng vô số dược liệu quý hiếm, hôm nay rốt cuộc luyện ra được hai viên thuốc này. Nhất định mình đã hoàn thành đạo pháp, rất có lợi với đắc đạo thành tiên.

Cao Khôn đang chờ ở bên ngoài phòng luyện đan.

Nhìn thấy Hoàng đế vẻ mặt vui mừng đi ra, hắn liền biết mình thi hành được rồi.

Hoàng đế chắp tay sau đít, chậm rãi đi về phía trước.

Huyền Cơ Tử vẫn ở lại phòng luyện đan thu dọn.

Cao Khôn bước nhanh đi theo sau lưng Hoàng đế.

Mãi đến khi Hoàng đế ra khỏi sân của chỗ phòng luỵên đan, Cao Khôn mới bước nhanh một bước, tiến lên phía trước nói: “Nô tài thấy hôm nay tâm trạng của Hoàng thượng không tệ.”

Hoàng đế khẽ gật đầu. “Trẫm hôm nay thật cao hứng! Hôm nay nên đi cung nào đây?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, hôm nay không sắp xếp đi cung của ai!” Cao Khôn trả lời.

“Ồ?” Hoàng đế có chút không vui, quay đầu lại liếc nhìn Cao Khôn.

Cao Khôn lập tức nói: “Nhưng mà, Hoàng thượng, hôm nay có mỹ nhân đang tắm, sau đó sẽ đưa đến cung Thừa Càn hầu hạ, người thấy thế nào?”

Hoàng đế cười gằn một tiếng. “Ngươi biết đoán tâm tư của trẫm.”

Cao Khôn cười trộm, theo Hoàng đế chuyển hướng đến cung Thừa Càn.

Lúc Hoàng đế trở lại tẩm cung thì bên trong cung Thừa Càn đã dấy lên huân hương nhàn nhạt.

Đây là hương trợ tình. Lúc Hoàng đế tu đạo đa số không cho phép dùng hương này.

Hôm nay được kim đan, tâm tình đặc biệt tốt, hơn nữa có kim đan hộ thể, cho dù thoả thích thì có làm sao?

Hoàng đế liếc nhìn lư hương bạch hạc đạp rùa phun khói lượn lờ, không nói một từ. Nhấc chân đi về phía long sàng.

Màn giường màu vàng chói đã được buông xuống. Trong màn lờ mờ như có bóng người nằm trên giường.

“Mỹ nhân đã ở đây?” Hoàng đế nén cười, hỏi một tiếng.

Người trên giường vẫn không đáp lại.

Hoàng đế sãi bước đi đến giường, ti tẩm* đứng ở một bên giúp Hoàng đế cởi áo và thắt lưng ra.

(*ti tẩm: người hầu hạ Hoàng đế chuẩn bị ngủ)

Mỹ nhân trên giường vẫn không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi Hoàng đế chỉ toàn thân áo lót, Hoàng đế khoát tay để ti tẩm lui ra, tự mình vén màn lên, đi vào.

Mỹ nhân trên giường bỗng nhiên xoay người, nằm mặt hướng vào trong.

Chăn mỏng trên người mỹ nhân tuột xuống, lộ ra một mảng lưng trắng loáng.

Chỉ nhìn bóng lưng này, Hoàng đế đều cảm thấy thân thể mình đã nổi lên biến hoá.

“Mỹ nhân, trẫm tới đây!” Trong giọng của Hoàng đế mang theo vui vẻ.

Hai bước đi tới bên giường, đưa tay ôm mỹ nhân trên giường vào trong ngực.

Mỹ nhân nhanh chóng nhào vào trong ngực, chôn mặt ở trong ngực ông ta.

Hoàng đế bật cười. “Mỹ nhân đây là xấu hổ hay là không chờ nổi?”

“Hoàng thượng…”

Mỹ nhân trong lòng dịu dàng khẽ than thở một tiếng, một đôi tay ngọc thon dài, mềm mại không xương vuốt ve trên lồng ngực ông ta.

Hoàng đế chỉ cảm thấy một tiếng gọi khẽ này khiến xương của ông ta đều bị nhũn ra.

“Trẫm nhất định sẽ yêu nàng thật tốt…” Hoàng đế xoay người đặt mỹ nhân ở dưới thân.

Nửa thẳng người lên, lúc này mới nhìn thấy mặt của người ở dưới thân mình.

Hoàng thượng đang muốn làm động tác cởi quần trong xuống, ngạc nhiên hoảng sợ nhìn người bị mình đặt ở dưới thân, trên mặt đầy không thể tin.

“Nàng… Nàng…”

Mỹ nhân vươn cánh tay ngọc thon thon kéo cổ Hoàng thượng lại, môi mềm mại ấm áp liền dính vào.

Thân thể mềm mại không ngừng cọ xát ông ta, khiến cho ông ta không khỏi toàn thân đều nóng lên.

“Hoàng thượng, thần thiếp thật là nhớ người… Rất nhớ, rất nhớ…” Giọng của ả như mang theo ma lực.

Khiến cho trên người Hoàng đế tê dại một mảnh, cúi đầu hôn môi của ả. Hai bóng người bên trong màn vàng óng hết sức triền miên.

Ông ta luôn thích ả như thế này nhất, kêu liên tục trong tiếng vui sướng, thở gấp không ngừng.

Khiến cho ông ta giống như chỉ huy thiên quân vạn mã, cảm giác thành tựu dâng trào.

Hoàng đế bị tình dục đong đầy mắt nhìn không thấy vẻ trấn tĩnh trong mắt của người dưới thân – mặc dù thở gấp liên tục nhưng đáy mắt là một mảnh băng hàn.

Đợi đến khi Hoàng đế ngừng công kích, ả mới nhắm mắt thoả mãn than nhẹ, khẽ gối đầu lên ngực Hoàng đế. “Hoàng thượng, lâu như vậy, người có nghĩ tới thần thiếp không?”

“Nghĩ, trẫm cả ngày lẫn đêm đều nhớ tới nàng, chưa từng bao giờ quên nàng! Vị trí của nàng ở đây trong lòng trẫm không thể thay thế được!” Hoàng đế vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của ả rồi nói. “Trẫm năm đó đã hối hận, chẳng qua là chỉ giận nàng phản bội trẫm, muốn phạt cảnh cáo nàng một phen, rồi thả nàng ra khỏi lãnh cung. Nhưng không đợi được trẫm thả nàng ra, không hề ngờ rằng nàng sẽ cương liệt như vậy, một đuốc đốt lãnh cung… Nàng trốn ra được như thế nào?”

“Hoàng thượng…” Hoàng thượng còn chưa dứt lời, Mục Thanh Thanh liền vỗ nhẹ ngực Hoàng đế, khóc rống lên.

Một lúc lâu, Hoàng đế cũng không khuyên nổi nàng ta.

“Lúc trẫm vừa nhìn thấy nàng, còn tưởng rằng đây là một giấc mơ. Nàng biết không, trẫm không chỉ mơ tới nàng một lần, mơ nàng trở về, mơ tới chúng ta đã từng… Mãi đến khi chạm được thân thể nàng vẫn mềm mại ấm áp như cũ, trẫm mới biết được đây không phải là mơ. Nàng thật sự đã trở về!” Hoàng đế ôm Mục Thanh Thanh vào trong ngực thật chặt.

Mục Thanh Thanh vừa lau nước mắt vừa nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn rời khỏi người, càng chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội người! Mặc cho người có tin thần thiếp hay không, thần thiếp đều phải nói ra điều đã giấu trong lòng nhiều năm như vậy. Dù cho người muốn ban chết cho thần thiếp, thần thiếp cũng nhất định phải nói!”

“Sao trẫm ban chết cho nàng được! Trẫm luyến tiếc nàng!” Hoàng đế chặt chẽ ôm trọn ả vào trong ngực. “Nhiều năm như vậy, nàng đã đi đâu?”

Mục Thanh Thanh cố ý để nước mặt nhỏ xuống trên ngực Hoàng đế, lại gối lên khuỷu tay của Hoàng đế, giọng điệu sâu kín nói: “Xin Hoàng thượng nghe thần thiếp xong, rồi quyết định muốn hay không muốn tin thần thiếp, có thể ban chết cho thần thiếp hay không. Thần thiếp trở về lần này là mang theo lòng quyết phải chết. Vì thần thiếp không biết được trong lòng Hoàng thượng thần thiếp rốt cuộc có bao nhiêu trọng lượng.”

Hoàng đế đang muốn nói, Mục Thanh Thanh lại giơ tay lên khẽ che miệng miệng của Hoàng đế. “Xin Hoàng thượng nghe thần thiếp nói xong, rồi quyết định…”

“Năm đó, người chết cháy trong hoả hoạn không phải là thần thiếp, mà là thiếu phu nhân Tuyên gia từ trong tù tìm ra một người phụ nữ có thân hình tương tự thần thiếp. Thiếu phu nhân Tuyên gia mua chuộc người trong cung, bắt đi thần thiếp từ trong lãnh cung, rồi giao thần thiếp cho một người Tây Hạ. Sau đó thần thiếp tỉnh lại mới biết được người nọ là Đại hoàng tử Tây Hạ! Thì ra hắn đã sớm âm thầm cấu kết với Tuyên gia, hắn mơ ước thần thiếp đã lâu, còn nói… còn nói… đứa bé bị sảy ở trong bụng thần thiếp chính là con của hắn! Thần thiếp không tin, thần thiếp thật sự chưa từng gặp hắn! Sau đó hắn lại nói, vốn là Tuyên Thiệu mua chuộc người trong cung, thừa dịp Hoàng thượng không ở bên cạnh thần thiếp, làm thần thiếp hôn mê, mang ra khỏi Âm Hoa cung, bị Đại hoàng tử Tây Hạ… Ô, ô, Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết chuyện gì, nếu sớm biết rõ sự tình thì chắc chắn sẽ không khinh suất như thế! Nguyện lấy cái chết để bảo đảm thanh danh của Hoàng đế! Tuyên Thiệu cùng thiếu phu nhân Tuyên gia bắt thần thiếp ra ngoài cung, giao cho Đại hoàng tử Tây Hạ, chẳng biết đã đạt được hiệp nghị nào với Đại hoàng tử Tây Hạ. Thần thiếp lo lắng bọn họ đối với người bất lợi, cho nên lúc đó muốn trốn tới bẩm báo với Hoàng thượng. Thần thiếp mệnh tiện, chết không hết tội, nhưng nếu để người bất trung làm hại Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt không cam lòng!”

Mục Thanh Thanh thở dốc một hồi, làm như cho Hoàng đế thời gian để tiêu hoá những lời ả vừa nói.

“Nhưng hắn canh gác nghiêm mật, thần thiếp vẫn không có cơ hội chạy ra ngoài. Thần thiếp bị mang về Tây Hạ, giấu bên trong nội cung, ngẫu nhiên biết được thì ra Tuyên gia từ trước tới nay có liên hệ với Hoàng đế Tây Hạ, dường như đang mưu đồ cái gì. Hoàng đế Tây Hạ Lý Hữu ốm chết, Tân hoàng đăng cơ. Tân hoàng chẳng quan tâm đối với thần thiếp, thần thiếp mới có cơ hội trốn thoát khỏi cung. Lúc thần thiếp chạy ra khỏi cung thì nghe thấy một tin tức kinh thiên động địa, cũng chính tin tức này đã chống đỡ thần thiếp sống sót trở về. Thần thiếp nhất định phải nói việc này cho Thánh thượng, mới có thể cam tâm chịu chết!”

Hoàng đế ngạc nhiên nhìn Mục Thanh Thanh.

Không hề có chuẩn bị chút nào đối với tất cả những gì ả nói.

Mục Thanh Thanh khẽ hé đôi môi, phun ra một câu: “Thì ra Tây Hạ tiến cống Thiên triều là đã thương nghị tốt với Tuyên gia, Tuyên Văn Bỉnh dẫn binh xuất chinh cũng là mưu đồ từ lâu của bọn họ!”

Hoàng đế nhìn miệng mở ra khép lại của Mục Thanh Thanh, dường như không hiểu ý trong lời nói của ả, lại dường như hiểu nhưng nhất thời khó có thể tin.

Mục Thanh Thanh nhìn thẳng ánh mắt của Hoàng đế, gằn từng chữ: “Tuyên Văn Bỉnh liên tiếp giành thắng lợi, quân đội Tây Hạ tháo chạy, đều là kế hoạch vạch ra, chính là vì lấy tín nhiệm của Thánh thượng lần nữa!”

Thấy trong mắt Hoàng đế vẫn có hoài nghi, Mục Thanh Thanh không ngừng cố gắng nói: “Lẽ nào Hoàng thượng không hề nghĩ tới vì sao lúc trước đại quân Tây Hạ thế tiến công mãnh liệt như vậy, liên tiếp chiếm hai toà thành trì của Thiên triều ta, có thể nói thế tới hung hăng không thể đỡ. Nhưng Tuyên Văn Bỉnh vừa đi, quân đội Tây Hạ giống như liền lập tức không địch lại binh mã Thiên triều ta, liên tiếp tan tác. Chẳng lẽ Hoàng thượng không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Hoàng đế hồ nghi nhìn Mục Thanh Thanh, vung tay đẩy Mục Thanh Thanh cách khỏi ngực của mình.

“Thiên triều giành được thắng lợi là chuyện tốt, vì sao nàng ở đây yêu ngôn hoặc chúng*, đầu độc lòng người? Khích bác ly gián?” Hoàng đế nhìn Mục Thanh Thanh, lạnh lùng nói.

(*yêu ngôn hoặc chúng: tà thuyết mê hoặc lòng người)

Mục Thanh Thanh bình tĩnh nhìn Hoàng đế, mãi đến lúc thấy đầu chân mày Hoàng đế nhíu lên thì ả mới chợt nhếch miệng cười khẽ. “Thì ra Hoàng thượng không tin ta… Ta liều chết trốn tới từ Tây Hạ, nhiều lần trải qua ngàn hiểm nguy, tới Lâm An, muối mặt đi cầu người ta, vừa mới đến bên cạnh Hoàng thượng, nói cho Hoàng thượng những gì ta biết… Không ngờ, thì ra ta phí sức hao tâm tổn trí, suy nghĩ vì Hoàng thượng, suy nghĩ vì đại nghiệp của Thiên triều… Lại bị Hoàng thượng ngài ngờ vực, ngài không tin…”

Mục Thanh Thanh liên tục cười lạnh. “Là ta nhìn lầm ngài!”

Nói xong, ả kéo qua áo lụa mỏng khoác lên người, cất bước xuống giường. “Không sao, ngài có tin ta hay không cũng không sao cả. Ta đã nói xong tất cả điều ta muốn nói, bây giờ ngay cả tín nhiệm của ngài cũng không có, ta không luyến tiếc sống nữa, vậy thì từ biệt với Thánh thượng đi… Mong Thánh thượng hết thảy mạnh khoẻ, mong giang sơn của Thánh thượng truyền thừa* thiên thu vạn đại!”

(*truyền thừa: truyền và kế thừa)

Nói xong, Mục Thanh Thanh bỗng sãi bước chạy, cắm đầu về phía cột đá trong điện.

“Nàng làm cái gì thế?!” Hoàng đế kinh sợ.

“Người đâu! Ngăn nàng ấy lại!”

Hoàng đế hét lớn một tiếng, lập tức có thái giám từ bên ngoài cửa điện vọt vào.

Chỉ thấy bóng đen loé lên, thân thể chỉ lụa mỏng của Mục Thanh Thanh đã bị người ôm eo. Bóng đen kia kêu lên một tiếng đau đớn, liền lùi lại hai bước đụng vào trên cột đá, khó khăn lắm mới ngăn lại Mục Thanh Thanh.

Hoàng đế thấy vậy, mặt giận dữ. “Ngay cả Cao Khôn võ công cao cường cũng suýt nữa ngăn không được nàng, nàng thật muốn chết ở trước mặt trẫm sao?”

Mục Thanh Thanh nửa nằm trong lòng Cao Khôn, không nâng mặt lên, cũng không trả lời.

“Qua đây!” Hoàng đế lại nói một tiếng.

Mục Thanh Thanh không nhúc nhích.

Sắc mặt Cao Khôn hơi khó xử. “Hoàng thượng? Người xem…”

“Trẫm nói… Qua đây!” Hoàng đế quát lớn một tiếng.

Cao Khôn liền vội vàng đẩy Mục Thanh Thanh từ trong ngực mình ra.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thanh Thanh tất cả đều là nước mắt.

Đứng bên cạnh cột đá, vừa thê lương lại bất lực nhìn Hoàng đế. “Cứu ta làm cái gì? Vì sao không để cho ta chết đi… Mấy năm nay ta chịu khổ, Hoàng thượng ngài hoàn toàn không nghĩ tới, ngài không biết… Ta vì trở về, vì đem những điều mình biết nói cho Thánh thượng nên mới chống đỡ một hơi thở, khiến bản thân mình sống sót… Nếu không phải… Ta đã sớm chết rồi, đâu còn cơ hội có thể chết ở trước mặt của Hoàng thượng ngài? Hôm nay… tâm nguyện ta đã xong, còn sống làm gì?”

Hoàng đế giơ tay lên vẫy vẫy với Cao Khôn.

Cao Khôn liền vội vàng khom người lui ra ngoài.

“Nàng qua đây, trẫm có lời nói với nàng.” Hoàng đế nhìn Mục Thanh Thanh, tận lực khiến cho giọng của mình có vẻ bình tĩnh.

Mục Thanh Thanh ủ rũ chậm rãi đến gần Hoàng đế.

Hoàng đế giơ tay lên túm ả vào ngực mình, tay kia nhẹ vỗ về mặt ả, nói: “Trẫm làm sao cam lòng, làm sao cam lòng để nàng chết… Trẫm không phải là không tin nàng, nhưng việc này cũng có thể là người Tây Hạ cố ý để nàng đến thám thính, cố ý thả nàng ra khỏi hoàng cung, cố ý để nàng đem tin tức này nói cho trẫm…”

Mục Thanh Thanh ngẩng mặt lên từ trong lòng Hoàng đế, nhìn Hoàng đế, nói: “Hoàng thượng nghi ngờ thần thiếp bị người ta lợi dụng?”

Hoàng đế không trả lời, nhưng vẻ mặt của ông ta hiển nhiên là ngầm công nhận.

Mục Thanh Thanh hơi nhíu mày, không ngờ vài năm không gặp, Hoàng đế không dễ bị lừa giống như trước đây.

Ả khẽ rũ mắt xuống. “Loại chuyện đại sự của triều đình này thần thiếp không hiểu, có phải là lợi dụng hay không, thần thiếp cũng không phán đoán được. Tuỳ Thánh thượng cân nhắc quyết định là được rồi. Nhưng mà Hoàng thượng, trước đây lúc thần thiếp ở lãnh cung, chính là Tuyên thiếu phu nhân bắt thần thiếp đi, rồi bán thần thiếp cho Đại hoàng tử Tây Hạ đã mơ ước thần thiếp từ lâu… Chuyện như vầy chẳng lẽ còn có giả sao?”

Mục Thanh Thanh nói xong, liền ô ô cười khóc lên. Tiếng khóc mang theo ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ, tủi thân đến cực điểm.

Hoàng đế khẽ vỗ về lưng Mục Thanh Thanh. “Đừng khóc, đừng khóc… Trẫm biết nàng chịu uất ức! Chờ khi Tuyên Văn Bỉnh chiến thắng trở về, trẫm nhất định cho nàng một câu trả lời hợp lý. Nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tuyên gia!”

Mục Thanh Thanh mang một đôi mắt khóc đến đỏ bừng, nhìn Hoàng đế, nói: “Tuyên Văn Bỉnh chiến thắng trở về? Vậy nếu như thần thiếp nói đều là thật, Tuyên Văn Bỉnh gom góp đầy đủ quân lương, liên hợp với binh mã Tây Hạ, bỗng nhiên phản chiến đánh ngược lại Thiên triều ta thì sao? Khi nào mới có thể là ngày hắn chiến thắng trở về?”

Lời này của Mục Thanh Thanh nói khiến trong lòng Hoàng đế cả kinh.

Dù sao Mục Thanh Thanh, một người sống sờ sờ ngồi ở trước mặt mình đây.

Điều này nói rõ chuyện lãnh cung năm đó đã có kỳ quặc.

Lúc đó Tuyên gia vẫn là sủng thần ở trước mặt ông ta, hơn nữa đúng là không lâu sau khi lãnh cung xảy ra hoả hoạn, Đại hoàng tử Tây Hạ liền cùng Thái tử ký kết minh ước hữu hảo.

Tây Hạ luôn mắt cao hơn đầu tại sao lại chủ động cùng Thiên triều ký kết minh ước hữu hảo? Hơn nữa còn bằng lòng nộp tiền tuế đến Thiên triều? Đây không phải là gián tiếp xưng thần với Thiên triều sao?

Tây Hạ ngạo mạn làm sao có thể nhịn xuống được một hơi như thế?

Ánh mắt của Hoàng đế lại rơi ở trên người Mục Thanh Thanh, trong đầu suy đi nghĩ lại từng câu ả đã nói.

Ngày hôm sau trong triều đình, Hoàng đế ngồi trên long ỷ, ra lệnh đại thần lập tức tiến cử tướng quân dũng mãnh thiện chiến, cũng hạ chiếu thư triệu hồi Tuyên Văn Bỉnh đang ở biên cương chống lại Tây Hạ.

Các đại thần nhất thời đều ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao Hoàng đế lại vào lúc Tuyên Văn Bỉnh liên tiếp có tin thắng trận truyền đến thì hạ mệnh lệnh như vậy.

Không ít đại thần đều quỳ xuống khẩn cầu Hoàng đế nghĩ lại.

“Hoàng thượng, Tuyên đại tướng quân liên tiếp có tin chiến thắng truyền đến, hai quân còn đang giằng co, lúc này thật sự không phải là lúc triệu hồi Tuyên đại tướng quân ạ!”

“Đúng vậy, Hoàng thượng, nói không chừng, không bao lâu nữa Tuyên đại tướng quân đã có thể đánh cho quân lính Tây Hạ tan rã, không dám tiếp tục khiêu khích uy nghiêm của Thiên triều ta! Lúc này chính là thời điểm tốt rèn sắt khi còn nóng, không thể…”

“Xin Hoàng thượng nghĩ lại!”

Tiếng khuyên lơn từng đợt vượt lên từng đợt.

Hoàng đế nhìn đại thần quỳ bên dưới, híp mắt nói: “Các ngươi nói, trẫm dĩ nhiên đều nghĩ tới, cho nên mới bảo các ngươi tiến cử đại tướng khác. Nghĩ đến Thiên triều ta nước lớn mênh mông, lẽ nào ngoài Tuyên Văn Bỉnh ra, ngay cả một người biết đánh nhau cũng không có sao?”

Có đại thần còn muốn khuyên nữa.

Có một đại thần vẫn không quỳ xuống cầu xin nhìn về phía Cao Khôn, thấy Cao Khôn cho hắn ánh mắt, liền lập tức tiến lên một bước, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng triệu hồi Tuyên đại tướng quân thật sự là hành động thánh minh! Thần cũng ngẫu nhiên lấy được thư tín lén lút qua lại của Tuyên gia cùng Tây Hạ. Người Tuyên gia ghi hận Hoàng thượng bỗng nhiên giáng chức, đã sớm gắn liền với Tây Hạ, mưu đồ giang sơn Thiên triều ta! Thư tín ở đây, xin Hoàng thượng xem qua!”

Lời của đại thần kia vừa nói ra, triều đình đều kinh hãi.

Cao Khôn từ bên cạnh Hoàng đế bước nhanh xuống, tiếp nhận lá thư trong tay đại thần kia, hai tay dâng lên trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế liền cầm lấy thư từ trong tay Cao Khôn, xem lướt qua, càng xem càng nổi giận, càng xem sắc mặt càng xấu.

Bỗng nhiên thấy Hoàng đế giận dữ vỗ long ỷ. “Thảo chỉ, bao vây Tuyên gia, không cho phép tất cả gia quyến Tuyên gia ra khỏi phủ! Cho đòi Tuyên Văn Bỉnh hồi kinh!”

Các đại thần quỳ trên kim điện đều không biết nội dung trên lá thư viết gì, nhưng vẻ giận dữ của Hoàng đế mọi người thấy rõ ràng, lúc này đã không có ai còn dám khuyên.

Chớ không khuyên được, lại khiến mình mắc vào.

Trên mặt Cao Khôn lộ ra vẻ cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Vốn ý của Hoàng đế là bảo Hoàng thành ty bao vây Tuyên gia, nhưng Cao Khôn biết Hoàng thành ty bây giờ ở trong tay Lộ Nam Phi. Lộ Nam Phi và Tuyên Thiệu quan hệ, chỉ sợ Hoàng thành ti không giữ nổi Tuyên gia.

Hắn trực tiếp ra lệnh nha môn xuất binh, bao vây Tuyên gia, trong ba tầng ngoài ba tầng, kín không kẽ hở, ngay cả ruồi cũng vào được nhưng không ra được.

Hoàng đế lén nói với Cao Khôn, một khi Tuyên Văn Bỉnh vào kinh thì lập tức bắt người lại. Toàn bộ Tuyên gia lưu đày ngoài hai ngàn dặm, trọn đời không được hồi kinh, con cháu đời sau cũng không được bước vào Lâm An nửa bước.

Trong lòng Cao Khôn cực kỳ đắc ý. Tuyên Văn Bỉnh hồi kinh? Cần gì đợi Tuyên Văn Bỉnh hồi kinh? Chỉ an bài người ở nửa đường khiến cho ông ta đời này đều không có mạng bước vào Lâm An nửa bước!

Toàn gia lưu đày? Chẳng phải quá hời cho Tuyên Thiệu? Hắn cũng không nhân từ giống như Hoàng đế!

Lúc Tuyên gia bị bao vây, Tuyên Thiệu cũng mới nhận được tin tức trong cung.

“Bên cạnh Hoàng đế có kẻ gian làm loạn.” Ngón tay thon dài của Tuyên Thiệu vuốt ve mép chén, nói.

Yên Vũ ở bên cạnh bỏ quần áo của trẻ con ở trong tay xuống, nhìn hắn một cái. “Bây giờ nên làm cái gì? Chờ cha trở về?”

Tuyên Thiệu khẽ ngẩng đầu. “Chờ, chẳng khác nào ngồi chờ chết. Chỉ sợ nếu chờ không, sẽ đợi không được cha trở về!”

Yên Vũ chợt giật mình, không khỏi đứng dậy. “Lời này của tướng công có ý gì? Đợi không được cha trở về?”

Tuyên Thiệu để chén trà trong tay xuống. “Đã có kẻ gian bên cạnh Hoàng đế ám toán Tuyên gia. Nàng nghĩ hắn sẽ cho cha, cho Tuyên gia một con đường sống sao? Nếu như là ta, ta sẽ không. Cho nên, nếu cha thật sự quay về vào lúc này, chỉ sợ là không đến được Lâm An.”

Yên Vũ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng tai hướng ra ngoài lắng nghe, một lúc lâu, sắc mặt nàng hơi tái nhợt. “Bao vây bên ngoài Tuyên gia không dưới ngàn người, ngay cả trong ngoài ngõ hẻm, ngay cả trên đường phố tiếp giáp cũng đều có quan binh trú đóng. Bây giờ tướng công có cách gì có thể khiến cho Tuyên gia thoát khốn?”

Tuyên Thiệu hơi nhíu mày, than nhẹ một tiếng. “Hoàng thượng cuối cùng vẫn không tin Tuyên gia.”

“Có lẽ là Cao Khôn mượn danh nghĩa của Hoàng thượng?” Yên Vũ thấy mắt hắn lộ ra mất mát, không khỏi tiến lên an ủi.

Tuyên gia đối với Hoàng đế trung thành và tận tâm. Năm đó Tuyên Thiệu càng thiếu chút nữa vì cứu Hoàng đế mà tuổi còn nhỏ đã mất mạng. Hôm nay ngược lại được kết quả như thế, Tuyên Văn Bỉnh còn đang ở tiền tuyến vì Hoàng đế, vì Thiên triều mà cúc cung tận tuỵ. Trong nháy mắt, Hoàng đế nói trở mặt liền trở mặt, trong lòng Tuyên Thiệu khó có thể tưởng tượng được.

Yên Vũ đưa tay khẽ đặt trên vai Tuyên Thiệu. “Tướng công đừng buồn, đã là kẻ gian làm loạn thì diệt trừ kẻ gian là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.