Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 42: Tôi chết thay anh ấy




Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Phó Tầm thật sự có bản lĩnh làm cô nghẹn đến không trả lời được.

Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.

Dưới bóng đêm, đất cát phía đuôi xe bị đèn sau chiếu lên một mảnh đỏ bừng.

Không có ánh trăng, ánh sao cũng vô cùng ảm đạm.

Khí trời tối nay không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt.

Thời khắc thế này, cô thế mà còn có tâm tư nhàn rỗi suy nghĩ: đám du khách trong  doanh địa đóng quân dã ngoại ở Đôn Hoàng kia đoán chừng sẽ mất hứng mà về.

Ngay lúc Phó Tầm nghĩ là Khúc Nhất Huyền sẽ không trả lời vấn đề này, cô nhấp môi dưới, ngữ khí uể oải: “Tôi cảm thấy hứng thú với mọi thứ, ngoại trừ đàn ông.”

Cô cười híp mắt quay đầu nhìn Phó Tầm một chút, đuôi lông mày nhẹ nâng, có chút khiêu khích: “Tôi cảm thấy phiền phức.”

Đối với lý do này Phó Tầm còn tỏ vẻ rất có thể tiếp nhận: “Tôi đúng là hơi khiến người khác không bớt lo.”

Khúc Nhất Huyền hỏi: “Bản thân anh còn biết tự nhận xét rất chính xác, bạn gái trước nói?”

Từ Khả Khả Tây đến ngọc bội Câu Vân, đoạn đường này trong chuyện nào mà không có Phó Tầm? Còn không nhận nhiều chuyện sao!

Phó Tầm nhướng nhướng mày, không lập tức tiếp lời.

Lời này nếu như biến thành người khác hỏi, không cần nói cũng biết, là vì tìm hiểu lịch sử tình cảm của anh. Nhưng do Khúc Nhất Huyền hỏi ra…  Anh cảm thấy không mang theo bất luận hàm nghĩa gì mà khả năng chỉ là thuận miệng sẽ càng lớn hơn.

Trong kính chiếu hậu có ánh đèn của đội xe cứu viện từ phía xa thoáng qua.

Khúc Nhất Huyền tập trung lại, phán đoán địa thế.

Cruiser đã trèo lên đến giữa sườn núi cát, cô tìm một khu vực bằng phẳng có thể dừng xe lại nhẹ nhàng, điều chỉnh đèn pha trên trần xe dò đường.

Tia sáng xuyên qua núi cát hơi có vẻ u tĩnh vào ban đêm, đâm thẳng vào giữa không trung hư vô vẽ ra khung cảnh rõ ràng.

Cô so sánh với biểu hiện địa hình trên bản đồ, gãi gãi cằm, hỏi Phó Tầm: “Anh nói xem sâu trong núi Minh Sa có thể cũng giống như trong nội địa Nam Bát Tiên, có khu vực trung tâm không muốn người khác biết? Không thì sao Khương Doãn có thể chạy nhanh như vậy chứ?”

“Rất không có khả năng.” Phó Tầm tiếp nhận bản đồ trong tay cô nhìn, không để ý nói: “Bình thường cô chạy vào thành phố, không phải cũng cảm thấy ban ngày và đêm tối là hai dạng khác biệt sao?” Huống chi là hiện tại.

Ban đêm sau khi gió sa mạc bắt đầu thổi, tầm nhìn càng ngày càng kém.

Hình dạng núi cát, độ cao và hướng gió cơ hồ đều đồng lòng, rất khó bằng đặc thù bản thân của núi cát để phán đoán. Đồng thời, không phải mỗi ngọn núi cát đều có thể giống như núi Minh Sa, có suối Nguyệt Nha làm bạn tương sinh. Không có ốc đảo rõ ràng hoặc là tọa độ có thể cung cấp tham khảo, việc lựa chọn điểm tham chiếu trở nên cực kỳ trọng yếu.

Phó Tầm đột nhiên có chút hiếu kỳ nội dung huấn luyện nhập môn của đội cứu viện, anh khẽ nâng cằm, chỉ chỉ đỉnh núi núi cát gần trong gang tấc: “Đi lên xem một chút.”

Khúc Nhất Huyền một lần nữa cất bước.

Động cơ đột ngột khởi động trong tiếng nổ, lốp xe cùng mặt cát ma sát, xay nghiền, tiếng cát vung lên cùng lúc cơn gió bất chợt nổi lên, trong mơ hồ giống như đốt lên lòng hiếu chiến đầy nhiệt huyết trong xương cốt cô.

Cô đổi số, thêm chân ga, Cruiser treo ở trên sống lưng núi cát, không tiến lên mà ngược lại thụt lùi, trượt về sau mấy bước. Chờ động lực được nâng lên, đầu xe hướng về phía trước, lốp xe phía trước đào xuống cát mịn ngăn cản, một tiếng trống làm tăng tinh thần hăng hái trèo lên đỉnh.

Đỉnh núi cát không có dốc thoải, tự nhiên cũng không có nơi thích hợp để dừng xe.

Đèn pha trên trần xe do góc độ lên dốc nên bị hạn chế, không có cách nào soi sáng mặt sau núi cát. Để phòng không cẩn thận bị rơi xe, Khúc Nhất Huyền ở vị trí tới gần đỉnh núi cát liền bắt đầu chạy vòng hình cung, tận lực khống chế Cruiser vào trạng thái phát động.

Phó Tầm ngồi cạnh ghế lái, tự nhiên gánh vác chức trách quan sát. Anh phối hợp với tốc độ xe và phương hướng của Khúc Nhất Huyền, điều chỉnh phương hướng chùm sáng của đèn pha, thay cô chiếu sáng núi cát cùng u cốc nơi phương xa.

Mười phút sau, Khúc Nhất Huyền đổi số, đầu xe rơi thẳng xuống. Độ dốc gần như thẳng đứng, cô nắm chặt tay lái, Cruiser dưới tay cô giống như một con ngựa chiến, cất vó phi nước đại.

Tốc độ xe Cruiser cực nhanh, từ đỉnh núi cát mất trọng lượng trượt xuống.

** ** **

Cách đó không xa bên trên núi cát có tiểu đội cứu viện tới gần, nhân viên công tác của khu ngắm cảnh ngồi kế bên tài xế chỉ đạo nhìn về phía chiếc xe đang phi tốc trượt trên núi cát phía trước, kinh ngạc đến hồn phi phách tán: “Đây không phải là xe của đội trưởng Khúc sao?”

Người dẫn đội thuận ánh mắt của anh ta nhìn lại, biểu lộ hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc: “Đúng vậy.”

Nhân viên công tác: “… Thế này rất nguy hiểm.”

“Người khác là nguy hiểm, tiểu Khúc gia chơi đã quen.” Người dẫn đội nghiêng thân, từ trong kính chắn gió nhìn ra bên ngoài trên đỉnh núi cát, ra hiệu: “Loại đỉnh núi cát kia, cô ấy lái xe trực tiếp vượt qua đỉnh núi cát rồi đi xuống, chỉ là thao tác thông thường. Chính chúng tôi còn từng nói đùa, nói lúc tiểu Khúc gia mang khách, chỉ cần có nhu cầu thì hoàn toàn có thể ở hạng mục trò chơi phụ chơi một ván cổn đao phong cho kích thích.”

Nhân viên công tác trầm mặc mấy giây, hỏi: “Cô ấy không sợ xảy ra chuyện?”

Người dẫn đội thấy anh ta tưởng thật, cười mấy tiếng quái dị, nói: “Tôi nói đùa thôi, phàm là kiểu khách sẽ đưa ra loại yêu cầu này, đều là tự mình có hứng thú. Mà bản thân đã có hứng thú thì phần lớn sẽ tự ra tay, người nào thích ngồi ghế phụ chứ. Trong đội chúng tôi, xe của tiểu Khúc gia, không có khiếu nại, chưa từng xảy ra vấn đề an toàn.”

Nhân viên công tác ngay thẳng nói thầm: “Nhưng lúc này mất tích, không phải là khách cô ấy dẫn theo sao?”

Người dẫn đội nghe vậy, nhíu mày lại, có chút bất mãn, bắt đầu lên tiếng trách móc: “Các anh quản lý khu ngắm cảnh liền không có bất kỳ vấn đề gì? Bằng không sao có thể để cho một người sống sờ sờ như thế nói mất tích liền mất tích?”

Nhân viên công tác: “…”

Sợ ầm ĩ lên bất hoà, nhân viên công tác cười ngượng ngùng hai tiếng, hoà giải: “Anh đừng nóng vội, tôi là nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không qua đầu óc, anh chớ so đo với tôi. Hiện tại mấu chốt là tìm được người, người tìm được, mọi việc tự nhiên là có thể hỏi rõ ràng. Đến lúc đó xem như muốn truy cứu trách nhiệm, cũng có lý có cứ.”

Lời này coi như dễ nghe.

Người dẫn đội gật gật đầu, không nói thêm lời nào.

** ** **

Cruiser lao xuống núi cát, dưới quán tính, lại dọc theo hố lõm trên sa mạc trượt mấy chục mét về phía trước.

Khúc Nhất Huyền không phanh xe, thuận theo phương hướng, dựa thế chạy lên trên mảnh đất trầm giữa hai tòa núi cát. Bất chợt, xuyên qua núi cát to lớn, tiếp tục hướng về phía trước.

Trong bóng đêm, Cruiser giống như một con thuyền cô độc, lướt đi trong sa mạc uốn lượn.

Có gió đêm gào thét vọt qua, gợi lên hạt cát giống một đầu cát chảy, phát ra tiếng vang nhẹ rì rào.

Trong sa mạc không có đường cái, xe việt dã chịu hạn chế do địa hình sa mạc, tốc độ đi lại khá chậm chạp, tiến độ lục soát cứu viện cũng theo đó trì trệ không tiến.

Đến sau nửa đêm, tất cả xe do Khúc Nhất Huyền tổ chức cứu viện tiến hàng tu chỉnh tại chỗ.

Cô xuống xe, đi bộ bò lên trên núi cát gần đó, tìm kiếm vết tích ván trượt hoặc dấu chân.

Phó Tầm đồng hành cùng cô.

Núi Minh Sa ở chỗ sâu xong sa mạc, trầm tích cát chảy, theo thế gió lúc đi lúc ngừng.

Khúc Nhất Huyền đón gió, lúc leo đến giữa sườn núi, gọi lại Phó Tầm: “Trước tiên nghỉ một lát ở đây đã.”

Dứt lời, cũng không đợi Phó Tầm đáp lại, cô ngồi xuống tại chỗ, giơ lên đèn pin loạn quét bốn phía.

Phó Tầm đi trước cô hai bước, nghe vậy, quay trở lại bên người cô, vặn bình nước khoáng ra rồi đưa tới: “Uống ngụm nước.”

Khúc Nhất Huyền theo lời tiếp nhận, ừng ực ừng ực rót hai hớp, ngón tay chỉ bên cạnh người cô: “Ngồi xuống nghỉ một lát?”

Phó Tầm ngồi xuống, tiếp nhận bình nước khoáng cô đưa trở về vặn lại nắp bình.

Trong bầu trời đêm mơ hồ hé ra vài ánh trăng, bị mây đen chập trùng che đi, giống như trên màn trời treo vòng ngọc Côn Luân thượng hạng, chất ngọc xanh nhiễm màu ánh trăng, lộ ra bảo sắc vô tận.

Khúc Nhất Huyền thưởng thức ánh trăng, khí cũng thở đều đặn. Cô liếm môi một cái, môi dưới khô ráo đến chóc da, một liếm đầy miệng cát mịn.

Cô liền phi hai tiếng, cánh tay chống trên mặt cát đứng lên: “Bò cát so với leo núi còn mệt mỏi hơn nhiều.”

“Anh đã từng nghe chuyện ma rồi, biết loại cảm giác này giống cái gì không?”

Cô đạp hụt một chân, suýt nữa không đứng vững.

Phó Tầm tay mắt lanh lẹ đỡ lấy eo của cô, cau mày nói: “Nhìn đường.”

“Ừ.” Sau khi Khúc Nhất Huyền đứng vững, nhìn lại đội xe nghỉ ngơi tại chỗ dưới chân núi cát, phàn nàn: “Anh có thể nghiêm túc nghe tôi kể chuyện xưa không?”

Phó Tầm cực hưởng thụ, cong cong môi, gần như cưng chiều: “Được, cô nói đi.”

Khúc Nhất Huyền vượt qua anh tiếp tục trèo lên trên, bò mỗi một bước lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Giống như có vô số quỷ hồn nắm lấy mắt cá chân không cho anh đi, muốn kéo anh đang sống sờ sờ vào trong cát, chôn sống từ đầu đến chân.”

“Anh đi mỗi một bước, đều là đang đối nghịch với Diêm vương…” Nói đến đây, Khúc Nhất Huyền chợt nhớ tới, lúc cô gặp lại Phó Tầm trong Sa Lương, mới đầu cô không nhận ra anh, ấn tượng đầu tiên đối với anh hình như là “Diêm vương”.

Toàn thân sát khí, không giận tự uy.

Nếu là dáng dấp lại xấu xí chút nữa…

Cô cười một tiếng, quay người nhìn lại Phó Tầm: “Ở Sa Lương…”

Cô vừa mở đầu, dáng tươi cười trước đó đột nhiên cứng đờ.

Phó Tầm lần theo ánh mắt của cô nhìn lại.

Tiếng gió rì rào, có hạt cát từ trên chảy xuống dưới, ‘ông ông’ như tiếng dây đàn Không phát ra rõ ràng, từng giờ từng phút rơi xuống che giấu dấu chân chạy ngược lên lưu lại trên núi cát.

Hạt cát chảy xuống, không kỳ quái.

Hạt cát lấp mất hố cạn dấu chân lưu lại bên trong, cũng không kỳ quái.

Kỳ quái phải là, tốc độ che giấu bổ khuyết quá nhanh.

Khúc Nhất Huyền cắn đèn pin, sải bước đi vuông góc xuống sườn núi.

Mỗi một bước bước cô đi vừa vội vừa sâu, sau khi đi được mấy mét mới dừng lại, dường như đứng thẳng bất động trong chốc lát, lúc cô xoay người lại, sắc mặt âm trầm, dường như thật sự đụng phải quỷ: “Bên này cát chảy quá lớn, vết tích đi qua đã bị xóa sạch trong khoảnh khắc.”

Này có nghĩa, rất khó căn cứ vào dấu chân, vết tích ván trượt để tìm được hành tung của Khương Doãn.

Vốn cho rằng có dấu vết để lần theo, tăng thêm thời gian hoàng kim từ lúc Khương Doãn mất tích đến bắt đầu lục soát cứu viện là chuyện dư dả trước nay chưa từng có, cô căn bản không lo lắng sẽ không tìm được Khương Doãn.

Núi Minh Sa là kỳ cảnh tự nhiên, ngoại trừ núi cát tráng lệ lan rộng cùng suối Nguyệt Nha giống như kỳ tích, bản thân nó đã tự mang sắc thái truyền kỳ.

Không nói những sắc thái truyền kỳ trước kia là vì sau khi khách du lịch phát triển gia công hay là được lưu truyền từ xưa đến nay.

Nhưng cho tới giờ khắc này, cô mới tính là chân chính thấy núi Minh Sa sau khi tiễn khách, ngày thứ hai hết thảy như mới là có ý gì — thậm chí còn không cần đến ngày thứ hai, những vết tích kia ngay tại trước mắt cô, bị cát chảy san bằng từng chút từng chút một.

“Đi xuống trước.” Phó Tầm đi xuống, chỉ chỉ Cruiser dừng ở chân núi cát: “Dùng xe thử một chút.”

Hai người cấp tốc quay trở lại.

Cruiser của Khúc Nhất Huyền là lốp xe đặc chế văn bánh xe hình răng cưa rất lớn, nhưng cho dù là vết bánh xe sâu như vậy, cũng chẳng qua là “tu sửa” chậm hơn một chút so với dấu chân mà thôi.

Những hạt cát mịn kia tựa như là người bệnh bị chứng ép buộc, càng không ngừng che giấu, bổ khuyết tì vết cùng hố rỗng bên trên mặt cát.

Khúc Nhất Huyền đứng bên cạnh xe, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Phó Tầm trấn định hơn cô nhiều, anh đi quanh núi cát một vòng.

Núi cát dựa vào dương khu, âm lãnh, hơi lạnh dày đặc, trong bóng tối giống như là vách núi sâu không thấy đáy. Lâu dài đón gió, thế cát giống như bị cố định, ngoại trừ tiếng gió đìu hiu, rất ít có thể nghe được tiếng vang nhẹ do hạt cát dịch chuyển.

Phó Tầm tâm niệm vừa động, đứng thẳng người, đèn pin chiếu ánh sáng về nơi xa hơn, nhìn về phía dưới bầu trời dần dần lộ ra ánh trăng, sa mạc to lớn lại hoa lệ bao la hùng vĩ.

Cùng một thời gian.

Chuông điện thoại di động vệ tinh của Khúc Nhất Huyền vang lên, biểu hiện có điện báo.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần sau lưng ra, xa xa liếc mắt nhìn Phó Tầm, nói: “Điện thoại của Cố Yếm.”

Cô mấp máy đôi môi bởi vì thiếu nước mà có chút khô, nói: “Có thể là có tin tức về thân phận của Khương Doãn.”

Trước đó trăm phương ngàn kế muốn bắt bím tóc của Khương Doãn, lột mặt nạ của cô ta, nhìn xem cô ta ẩn giấu bí mật gì. Thật đến giờ khắc này, Khúc Nhất Huyền lại có chút lo sợ.

Đã sợ tất cả suy đoán trùng hợp từng cái, lại sợ sự thực phiền phức lại cách biệt quá xa so với suy đoán. Vô luận là lựa chọn nào, đều khiến cô luống cuống chân tay.

Cô quay lưng lại, hít sâu một hơi, tiếp lên: “Alo.”

“Cố Yếm.” Sau khi đối phương tự giới thiệu, trầm mặc mấy giây, nói: “Với tin tức cô cung cấp về thân phận của Khương Doãn, không tra ra người này.”

Trong dự liệu.

Khúc Nhất Huyền thở phào một cái, hỏi: “Khách sạn lưu lại tin tức vào ở thì sao?”

Cố Yếm dừng một chút, nói: “Kiểm tra đối chiếu sự thật. Khương Doãn hộ tịch ở Nam Giang, cô ta cũng không phải họ Khương, là họ Giang, Giang trong Giang Nguyên.”

Khúc Nhất Huyền oán thầm: Vẫn thích một đao thấy máu như thế.

Cô đưa tay, nhéo nhéo mi tâm ẩn ẩn đau, lúc lại mở miệng, thanh âm hơi câm: “Anh giúp tôi thông báo người nhà cô ta đi.”

“Được.” Đối phương đáp ứng, nói: “Tôi sẽ xuất phát bây giờ, chi viện cô.”

“Có chuyện, cô biết có thể sẽ không cao hứng.” Anh ta do dự mấy giây, châm chước nói: “Tôi đã nói chuyện điện thoại với Viên Dã, được biết tình hình gần đây của cô.”

“Có phải cô gặp phiền toái không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.