Không Đôi Cánh Và Đẹp (Wingless and Beautiful)

Chương 9: Bữa cơm ngọt ngào 1




Nó nhìn xuống lớp, 1 đôi mắt sắc lạnh ma mị khiến lớp kh ai dám hé 1 lời. Bỗng …

– Để e cô

Tiếng hắn vang lên, nó chợt giật mình. Mang danh là lớp trưởng nhưng quậy nhất nhì trong trường, thêm cái tính trẻ con của hắn khiến bao nhiêu đứa trong trường chết mê chết mệt.

– V e muốn phạt bạn cái gì v Trường

– Dạ để e nhéo má nó đi cô ( 1 nụ cười thật nham hiểm của hắn làm nó chợt rợn cả da gà)

– V lớp đồng ý với đề nghị của trường kh?

– Đồng ý!!!!!!!

Cả lớp đồng ý, ít khi được coi lớp phó kỷ luật bị phạt mà ( cái lớp khốn nạn =)))! Hắn bước lên, đứng song song với nó, 4 mắt nhìn nhau, màu xanh dịu đang và màu tím buồn! Hắn đưa tay lên, chợt!

– Á Á á, buông buông buông!!!!!

Hắn nắm chặt 2 má nó và kéo ra khiến nó la làng!

– Kh buông làm gì nhau

Hắn cười lăn lộn, cả lớp cũng v.

– này thi kh buông!

Nó đưa tay lên bấu vào tay hắn, hắn vẫn kh buông ( dai đấy). Bỗng cô đứng lên và

– Trường, BỎ RA!

Hắn bỏ ra nhìn cô r lại quay qua nhìn nó. Hắn đi xuống chỗ ngồi, nó dường như buông lơi. Hắn nghe lời cô đến thế à, nó cười 1 cách mệt mỏi

– Như, lần sau chú ý nha em.

– Vâng ạ, em xin lỗi

Đi về chỗ ngồi, lấy gương ra và xem, hai má của nó đỏ hết cả ra!

– Có sao kh?

– Kh!

Nó trả lời 1 cách ngắn gọn r lại nhìn qua hắn và cô đang ngồi nói chuyện vui vẻ

– Hạnh phúc nhỉ?

Nó suy nghĩ và cười nhạt, nó quen với cái cảnh này r. Ra chơi, nó và Nhân xuống căn tin. Lý do là sáng nó đi học trễ và kh kịp ăn sáng. Mua được 1 ly mì, đang cầm thì

– Á ……

Tiếng hét của nó khiến cả căn tin quay lại, có người cố ý đụng phải nó và nó làm đổ cả ly mì vào người ướt cả áo đồng phục. Hắn từ sân banh kế bên, nghe tiếng hét của nó và chạy lại.

– Ơ, xin lỗi Như nha. Thư đang nói chuyện với bạn nên kh để ý

Là Thư, hot gỉrl của trường. Luôn kiếm chuyện với nó, chính nó cung kh hiểu được lý do đó. Cái áo đồng phục thì ướt nhẹp, thấm cả áo trong, nó xấu hổ ngồi xụp xuống.

– Đi lẹ coi, còn ngồi đó

Là hắn, hắn lấy cái áo khoác của mình để che đi nó. Nó nhìn lên, khuôn mặt của hắn biểu hiện lo lắng. Nó hạnh phúc khi được hắn quan tâm đến v

– Là a Trường kìa, sao lại đi giúp con đó v

– Ôi trời ôi, oppa của tui:((

– ….,

Bao nhiêu tiếng xì xào phát lên, hắn hét lên:

– Đi lẹ coi con ngốc này!

Nó đứng lên, lấy cái áo khoác che mặt lại và đi lên phòng y tế, áo hắn có 1 cái mùi hương thật lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.