Không Để Ý Tây Đông

Chương 79




Tống Tiểu Hoa đối mặt với Lục Tử Kỳ không hoảng chút nào, nàng ngẩn đầu nhìn hắn chằm chằm, nàng quyết không nghe theo lời của hắn nói: “ Bây giờ bắt đầu sĩ diện nói cái gì mà đạo lí của Lục gia không Lục gia gì đó với ta rồi hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải là ta… Ta có sinh mệnh cứng rắn không thì khi ngươi trở lại đã nhặt xác của ta rồi. Dù sao ta đây có sinh mệnh này là do ông trời hồ đồ cho không, nếu có người hỏi ngươi, d/đ"l;q"d ngươi coi như Lục gia này có vợ chết rồi, từ nay về sau ta nói cái gì hay làm cái gì đều không liên gì đến Lục gia các ngươi, nếu không được thì cùng lắm liền ly hôn...... Liền bỏ ta là được rồi, chẳng lẽ xa ngươi, ta liền không sống nổi. Nói tóm lại, ngày hôm nay, ta dùng chính tiền của ta, mua cho mình đồ tốt, ngươi có ý kiến gì không.!”

Tống Tiểu Hoa kêu la xong, nàng cũng lười phản ứng lại hắn, nàng xoay người liền muốn đẩy cửa vào phòng, nàng giật mình đầu tiên là sợ đến choáng váng, lúc này nàng phản ứng lại thì ra là bị Lục Lăng nhào tới ôm bắp đùi của mình: “Mẫu thân người tức giận sao, người không cần Lăng Nhi sao?”

Tâm trạng Tống Tiểu Hoa bây giờ tràn đầy hỏa khí khi nàng nghe tiếng khóc nức nở của bé Củ Cải thì cơn giận của nàng lập tức tiêu mất năm sáu phần, Tống Tiểu Hoa cúi đầu xuống đối diện với Lục Lăng nàng nhìn thấy hai hàng nước mắt của bé Củ Cải, nhất thời trong lòng mềm nhũn, Tống Tiểu Hoa không tự kìm lòng được ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Lục Lăng: “Mẫu Thân cũng không phải là giận con, Lăng Nhi ngoan, Lăng Nhi không khóc, nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ!”

Tống Tiểu Hoa thấy Lục Lăng cái hiểu cái không, khụt khà khụt khịt gật đầu một cái, nàng ngẩng đầu hung hăng liếc Lục Tử Kỳ một cái, sau đó nàng dùng giọng điệu mềm mại dụ dỗ bé Củ Cải nói: “Tóm lại ta đồng ý với Lăng Nhi, tuyệt đối sẽ cần Lăng Nhi, có được hay không. Cho dù muốn đi, ta sẽ mang Lăng Nhi theo cùng, chúng ta cũng không thèm để ý tới người cha thối tha cổ hủ đó nữa!”

Tống Tiểu Hoa nói xong đứng lên, d/đ/l;q"d kéo tay Lục Lăng liền hầm hừ vào phòng, chính mình mới vừa công bố muốn dẫn Lục Lăng đi, mình hiện tại bây giờ đang sinh sống tại thế giới này, nhưng thật ra Lục Lăng là tiểu con riêng của mình, hơn nữa tiểu con riêng này đi ba bước lại nhìn cha ruột mình một lần......

Lục Tử Kỳ ở bên trong viện đứng lặng yên, hồi lâu, hắn khẽ lắc đầu một cái, mỉm cười chua chát.

Nói cho cùng, luôn là mình bạc đãi nàng, hắn biết trong lòng nàng oán hận mình nên mới nói như vậy, vậy mà, lời nói kịch liệt của nàng ngày hôm nay làm hắn không kịp dự đoán.

Bỏ vợ, chuyện nghiêm trọng như vậy mà nàng có thể tùy tiện nói ra miệng được sao, nàng vẫn còn là trẻ con, chắc nàng không hiểu trong câu nói của mình có bao nhiêu lợi hại đâu hay là...... Hắn thật đối với chuyện lần này không để ý. Làm sao có thể chứ, chẳng lẽ đời này nàng không quan tâm đến danh tiết của mình hay sao, cho nên nàng vẫn là tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, giận dỗi mà thôi......

Nàng dùng tiền của mình? Thế nhưng hắn lại khiến thê tử vừa vào cửa của mình lại sử dụng của hồi môn, hắn làm phu quân đúng là thất bại cực độ. Chỉ là, nếu như nàng cần đặt mua thứ gì, vì sao không cùng hắn nói rõ chứ?......

Ai, chắc là hắn không đủ chu toàn, lại quên chuẩn bị những vật thường dùng trong nhà, mà lại không có người giúp hắn mua những vật dụng đó, thật đúng là sơ hở chồng chất mà......

Thôi thôi, chuyện kế tiếp hắn phải tự xử lý thôi.

Lúc xoay người, Lục Tử Kỳ khẽ liếc mắt nhìn về cửa phòng đang đóng chặt, khóe môi không khỏi có một chút bất đắc dĩ.

Tiểu thê tử này tính khí thật đúng là rất lớn, chẳng lẽ mình không cẩn thận cưới một người đàn bà đanh đá hay sao?

Mới vừa rồi nàng còn muốn mang Lăng Nhi theo cùng, Lăng Nhi trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng. Chỉ là, thế nhưng hắn cá là nàng lúc rời đi sẽ không lưu luyến”Vị phu quân xấu xa không có tình ý” này chút nào cả.

Chung đụng không tới nửa ngày liền tranh cãi ầm ĩ vì một cái thùng tắm, tân hôn này đúng là cuộc sống muôn màu muôn vẻ mà, năm đó thê tử đã chết của hắn rất hòa hợp với hắn, bây giờ thì hoàn toàn bất đồng rồi......

Mà lúc này trong phòng, Tống Tiểu Hoa dẫn Lục Lăng tiến vào phòng, nàng múc nước từ thùng tắm lớn bỏ vào thùng gỗ nhỏ, Tống Tiểu Hoa chờ một chút liền xách thùng gỗ nhỏ đi ra ngoài đổ nước sẵn tiện nàng vận động luôn.

Tống Tiểu Hoa đem bi phẫn hóa thành khí lực, nàng dùng tư thế cúng thất tuần(cúng 49 ngày cho người chết ấy) hướng lên trời, sau đó nàng rốt cuộc hoàn toàn bình tĩnh lại.

Thành thật mà nói, nếu suy nghĩ kỹ lại một chút hắn nói như vậy cũng không sai, hắn đúng là thanh quan nha, hơn nữa hắn rõ ràng rất được dân chúng yêu mến, kính trọng vì hắn là một đại thanh quan, chả trách hắn có mấy phần nghiêm khắc, kỷ luật, trong mắt hắn sẽ không tha cho hạt cát ‘ đạo đức không trong sạch ’như nàng.

Mà lúc đó, hắn chỉ cần nói với nàng, nàng sẽ cố gắng nghe hắn mà không nổi giận, tạm thời cứ vậy đi, nàng bây giờ rất giận hắn, việc đó cũng không phải là không thể hòa giải. Nhưng vì sao hắn phải làm bộ mặt tự cao tự đại chứ. Cứ để cho hắn thõa mãn tính tự cao đáng ghét đó đi,tác phong tư tưởng của hắn thật quái lạ.

Trước mặc hắn nàng nói những lời hung ác, Tống Tiểu Hoa cũng hiểu rất rõ ràng, thời đại này làm sao có thể nói ly hôn thì liền ly hôn được, hơn nữa quan trọng nhất là, nếu như thật nàng phải rời khỏi đây, thì với thời đại này rất nguy hiểm với nàng, nếu có tình huống gì xảy ra, nàng liền sống không nổi nữa.

Cho nên, nàng phải mau sớm quen thuộc hoàn cảnh ở đây, như vậy nàng mới có thể sống yên ổn được ở thời đại này, đây chính là số mệnh của nàng nha, Tống Tiểu Hoa cũng không thật tâm là muốn ly hôn, bây giờ nàng phải đề phòng trước để tránh gặp phải tai họa, thật đúng là ‘ nam nhân đáng tin, heo mẹ biết leo cây ’......

Chỉ là, không biết Lục Tử Kỳ bị nàng nói như vậy chắc hắn bây giờ đang điên cuồng hét lên, không biết bây giờ hắn biến thành dạng gì rồi.

Dù sao đây là thời đại ‘ trọng nam khinh nữ ’mà, hắn là người đứng đầu ở địa phương này, lời hắn nói một là một không ai có thể thay đổi được.

Xúc động chính là ma quỷ nha, hắn một chút liền nổi tính tình nóng nảy, ngàn vạn lần hắn phải sửa tính tình này lại thôi, nàng sẽ không để chính mình bị thiệt thòi, bây giờ Tống Tiểu Hoa muốn khóc cũng đã không kịp nữa rồi. Hết cách rồi, ai bảo Tống Triều này không hiện đại chứ, đúng là con gái ở thời đại này không được tự do thoải mái mà......

Còn nữa, nếu lần tới có tranh cãi ngay lúc đó nhất định nàng phải tránh Lục Lăng, nếu không, sẽ lưu lại ám ảnh cho tâm hồn đứa bé.

Thật đáng thương cho đứa bé, vừa bị mình hầm hừ kéo vào phòng, nàng nhìn Lục Lăng vẫn là một bộ dạng thận trọng khéo léo, chắc hẳn là bị giật mình rồi, chắc là rất sợ lần nữa mất đi mẫu thân......

Suy nghĩ tới đây, Tống Tiểu Hoa cảm thấy vừa áy náy vừa đau lòng.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái nha, từ trước đến giờ nàng không thích tiểu hài tử, sao bây giờ nàng lại đối với Lục Lăng lại để ý. Tống Tiểu Hoa cười cười đưa tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Lăng: “Lăng Nhi, con có mệt hay không?”

“Không mệt.” Lục Lăng vụng về liếc nhìn trộm xem sắc mặt của nàng.

Tống Tiểu Hoa thấy Lục Lăng làm động tác như vậy không khỏi bật cười: “Tiểu quỷ linh tinh, mẫu thân không tức giận đâu, chúng ta cùng nhau mang nước ra ngoài đổ sạch có được không?”

Lục Lăng trợn to hai mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Mẫu thân thật không có tức giận sao?”

“Mẫu thân chưa bao giờ nói dối.”

Tống Tiểu Hoa giống như đã từng vô số lần nói như vậy, lúc nói câu này bộ mặt nghiêm trang, trang trọng không chút nào nói lắp, chỉ là lần này.

Mà lần này, rốt cuộc cũng không có ai vạch trần câu nói của nàng: “Câu này chính là nói láo!”......

Tính toán một chút nàng không muốn phải rời đi, nếu đã đến rồi thì nên ở lại,với lại tháng ngày sau này nàng vẫn sinh sống tại thời đại này không phải như vậy sao.

Tống Tiểu Hoa vuốt vuốt lỗ mũi có chút ê ẩm của mình, nàng làm như tên trộm giảm thấp giọng nói của mình xuống: “Lăng Nhi, con đi ra bên ngoài xem một chút, cha con còn ở đó hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục lập tức suy sụp: “Mẫu thân vẫn còn giận cha hả ~”

“Không không không...... Mẫu thân chỉ..... Lăng Nhi, đây là mẫu thân chỉ muốn xem cha con thế nào rồi thôi mà.” Tống Tiểu Hoa mặt không đỏ tim không đập bắt đầu lừa dối đứa bé: “Nếu như cãi nhau, vậy sẽ phải ít nhất là hai canh giờ...... Hai canh giờ đó mẫu thân không thể gặp mặt cha của con, cũng không thể nói chuyện được. Bằng không...... Sẽ bị phạt uống thuốc một ngày một đêm hết sức khổ lắm đấy!”

“À?!” Lục Lăng vừa nghe trừng phạt như thế thì sợ, nhất thời nghiêm túc lại, rồi chạy đi quanh một vòng, rồi sau đó chạy trở lại, thở hồng hộc báo cáo: “Phụ thân không có ở đây, phụ thân đi ra ngoài rồi.”

Tống Tiểu Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mới vừa tranh cãi xong, hắn trêu chọc nàng, vậy thì nàng sẽ làm mặt lạnh với hắn, tránh gặp mặt nhau rồi sinh chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.