Không Để Ý Tây Đông

Chương 7: Gieo gió gặt bão! Tư thế dừng xe này có vẻ lạ nha!




Edit: Ly Vũ

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Hoa Thiên Tầm vẻ mặt bất khả tư nghị, không nghĩ tới Vũ Nhi thê nhưng có được kỳ ngộ, khó trách gần đây nội lực nàng tiển triển rất thần tốc, trong một thời gian ngắn như thế mà từ nội lực cấp hai đạt đến nội lực cấp năm. Hoa Thanh Phong kích động túm cánh tay Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ngươi nói là sự thật, ngươi ở trong Hắc Sâm Lâm đã bái sư phụ, khó trách lần trước ngươi không có xảy ra chuyện gì cả.”

Hoa Kinh Vũ cười cười nhìn Hoa Thanh Phong: “Thật có lỗi, Thanh Phong, lần trước không có nói cho các ngươi.”

“Không có việc gì không có việc gì, ngươi hiện tại nói cho ta biết cũng giống nhau,” Tiểu Vũ Nhi có thể đem chuyện như vậy nói cho nàng, chứng minh nàng coi mình là thân nhân tốt nhất, trong lòng nàng rất cao hứng, làm sao có thể trách cứ.

Hoa Kinh Vũ vui mừng Hoa Thanh Phong không có trách nàng, lại mở miệng: “Sư phụ của ta còn nói ta chính là Tiên Thiên Linh Mạch chi thể.”

“Tiên Thiên Linh Mạch chi thể, đây lại là thứ gì thế?” Đối với Tiên Thiên Linh Mạch chi thể, Hoa Thiên Tầm cùng Hoa Thanh Phong thật đúng là chưa bao giờ nghe qua, Hoa Kinh Vũ cười giải thích: “Tiên Thiên Linh Mạch chi thể là nói người cực kỳ có thiên phú, công lực tu luyện đặc biệt nhanh chóng hơn nữa rất đơn giản, tựa như ăn cơm uống nước bình thường, trước kia cơ thể của ta bị tắc nghẽn không thông, cho nên luyện công tốc độ cực chậm, may mắn sư phụ đã dùng thuốc tẩy cân phạt tủy thay ta sơ thông kinh mạch, cho nên công lực gần đây của ta mới có thể tăng thần tốc như vậy.”

Hoa Kinh Vũ nói xong, Hoa Thiên Tầm cùng Hoa Thanh Phong hai người cuối cùng đã rõ vì sao công lực nha đầu kia lại tăng nhanh như vậy, nguyên lai đúng là Tiên Thiên Linh Mạch chi thể, thật sự là quá tốt.

“Lúc này đây ta tiến vào Hắc Sâm Lâm là vì muốn luyện công, bởi vì giữa núi rừng mới không có ai quấy phá, mặt khác trên người sư tỷ của ta đang mang Tiên Thiên chi độc, ta đã đáp ứng sư phụ phối chế giải dược cho nàng, vừa vặn giải dược vừa xong, cho nên ta tính đưa vào cho nàng.”

Hoa Kinh Vũ nói liền mạch lạc, Hoa Thiên Tầm ngược lại không nói gì, Tiểu Vũ Nhi có duyên như vậy, hắn cao hứng còn không kịp, như thế nào lại ngăn cản nàng, Hoa Thiên Tầm dặn dò Hoa Kinh Vũ một tiếng: “Chuyện này đừng tiết lộ ra ngoài, trừ bỏ ba người chúng ta, ai cũng không được nói, miễn cho sư phụ ngươi rước lấy phiền toái không cần thiết, cũng để tránh người gây rắc rối cho ngươi, trước mắt trong triều tuy rằng gió yên sóng lặng, nhưng sóng ngầm cũng đã biến hoá khó lường.”

Bao nhiêu người nhìn chằm chằm Thái tử, biểu hiền gần nhất của hắn lại gây thất vọng tràn trề, cho nên sóng ngầm chỉ sợ bắt đầu khởi động.

“Ừ, ta biết,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, nàng sở dĩ nói cho Hoa Thiên Tầm cùng Hoa Thanh Phong, chính là đem hai người bọn họ trở thành người thân cận của mình nhất, mới có thể nói cho bọn họ, người khác nàng căn bản sẽ không nói.

Thanh âm Hoa Thanh Phong cũng vang lên: “Vũ Nhi, nếu không ta cùng ngươi tiến vào Hắc Sâm Lâm đi.”

Tiểu Vũ Nhi một mình tiến vào Hắc Sâm Lâm nàng vẫn lo lắng, để cho người khác cùng nàng đi vào, các nàng cũng không yên tâm.

Hoa Kinh Vũ nghĩ nghĩ cự tuyệt, bởi vì sư phụ mất trí nhớ, không thích cùng ngoại nhân có quá nhiều tiếp xúc, cho nên nàng không thể tự chủ trương, tránh cho người mất hứng, Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thanh Phong: “Không cần, ta một mình vào thôi, sư phụ nàng mất trí nhớ, không thích cùng người khác tiếp xúc, nếu ta dẫn ngươi đi vào, làm nàng mất hứng ngược lại không tốt.”

“Đến lúc đó ta tự mình đưa ngươi tiến vào Hắc Sâm Lâm, chuyện này đừng cho bất luận kẻ nào biết.”

Hoa Thiên Tầm mở miệng, Hoa Kinh Vũ đồng ý, ba người nói chuyện đến đêm khuya, Hoa Thiên Tầm cùng Hoa Thanh Phong đứng dậy, khuyên nhủ Hoa Kinh Vũ nghỉ ngơi sớm một chút, hiện tại nàng tuy không có gì đáng ngại, nhưng chủ yếu phải nghỉ ngơi nhiều mới được, Hoa Thanh Phong nói ngày hôm sau sẽ đến đây chiếu cố Vũ Nhi, rồi dẫn tiểu nha đầu ly khai.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Thiên Tầm trở lại thăm Hoa Kinh Vũ, thấy thần sắc nàng so với lúc trước tốt hơn nhiều, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dẫn người đi ra ngoài, vừa lúc gặp Hoa Thanh Phong đến đây, liền dặn dò Hoa Thanh Phong cùng Ôn Nhu hai người hảo hảo chiếu cố Hoa Kinh Vũ.

Hoa Thiên Tầm vừa ra ngoài không xa, liền nghe có người kiều mỵ kêu lên: “Tầm ca ca, ngươi tới xem Vũ Nhi sao?”

Tiểu Chiêu ôm Tiểu Bạch đi đến, vừa lúc thấy được Hoa Thiên Tầm rời đi, cho nên lưu luyến chào hỏi, Hoa Thiên Tầm gật đầu một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam tử thanh tú không cao lắm bên người Tiểu Chiêu, không khỏi dừng cước bộ hỏi: “Ai vậy?”

Tiểu Chiêu nhìn Khương Duy bên cạnh, sợ Hoa Thiên Tầm hiểu lầm, lập tức mở miệng: “Tầm ca ca, chúng ta là bằng hữu ở học viện, cùng ta cũng không có quan hệ gì đâu.”

Khương Duy vừa nghe nàng giải thích, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn Tiểu Chiêu, bất mãn kháng nghị: “Tiểu Chiêu, ngươi lời này là ý gì, cái gì cùng ngươi không có quan hệ gì.”

Hắn nói xong liền ôm vai Tiểu Chiêu, tỏ vẻ thân tình hết sức, Tiểu Chiêu nhảy dựng hơn ba thước, chỉ vào hắn, hung hăng khiển trách: “Cách xa ta một chút, ta từ đầu đến chân đều là của Tầm ca ca, người khác đừng mơ tưởng động một chút.”

Lời này phát ra, khoé miệng hai nam nhân đồng thời hung hăng co rút, Hoa Thiên Tầm vẻ mặt không nói gì, còn Khương Duy lại là vẻ mặt kinh hãi, Tiểu Chiêu muội tử à, ngươi lại đổi mục tiêu rồi, khó trách gần đây học viện Ngọc Hoàng đều nhìn không thấy thân ảnh của ngươi, khó trách ngươi kiên trì muốn đến Hoa gia, nguyên lai gần quan được ban lộc a, ngươi này cũng quá không được rồi.

Hoa Thiên Tầm lười cùng hai người tiếp tục dây dưa, hắn chỉ nhìn Tiểu Chiêu nói: “Vị đồng học này tới nơi này làm gì?”

Hắn cũng không rõ ràng quan hệ giữa Khương Duy cùng Hoa Kinh Vũ, cho nên mới hỏi như thế. Tiểu Chiêu lập tức nói: “Khương Duy cùng Vũ Nhi là bằng hữu, hắn nghe nói Vũ Nhi bị thương, cho nên lại đây thăm Vũ Nhi.”

“Ách, vậy các ngươi vào đi thôi, tuy nhiên Vũ Nhi chủ yếu vẫn phải nghỉ ngơi.”

“Dạ, Tầm ca ca, chúng ta sẽ không quấy rầy Vũ Nhi nghỉ ngơi,” Tiểu Chiêu nhu tình mật ý nói, sau đó lại nhìn Hoa Thiên Tầm gật đầu đi ra ngoài, không kiềm lòng chạy nhanh truy vấn: “Tầm ca ca, ngươi đây là đi chỗ nào?”

“Ta còn có việc, không cùng các ngươi được.”

“Được, Tầm ca ca, vậy ngươi đi đi,” Tiểu Chiêu muội tử vẻ mặt thâm tình đưa tiễn, si ngốc nhìn Hoa Thiên Tầm đi xa, tựa như nhìn tình lang đang rời xa, Khương Duy đứng xem một bên tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất, dùng sức đẩy Tiểu Chiêu một phen: “Tốt lắm, tốt lắm, người ta đi rồi, ngươi đừng có nhìn nữa, có mệt hay không vậy.”

Hắn nói xong lại một phen quàng vai Tiểu Chiêu, hướng phòng Hoa Kinh Vũ đi đến, vừa đi vừa nói: “Tiểu Chiêu, ngươi nói ngươi lần này có thể kiên trì bao lâu đây?”’

“Cái gì kiên trì bao lâu?”‘

“Thích một người đó, ta nhớ rõ ngươi lần đầu tiên thích là Lưu Mộ Bạch, đại khái là nửa tháng, sau đó chuyển phương hướng, thích đến Hách Liên hoàng tử, lúc này đây được lâu một chút, đại khái hơn một tháng đi, nay lại thay đổi, biến thành thích Hoa thiếu tướng quân, không biết lúc này thời gian được bao lâu đây.”

Tiểu Chiêu vừa nghe Khương Duy nói xong, không khỏi nổi trận lôi đình, nâng tay đánh Khương Duy một cái, tức giận hung hăng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý hay sao, bọn họ không thích ta, ta cũng không thể quấn quít lấy bọn họ đi, cho nên ta nguyện ý thả bọn họ rời đi, chúc bọn họ hạnh phúc, sao có vấn đề gì không?”

“Vậy lần này ngươi xác định Hoa thiếu tướng quân thích ngươi?” Khương Duy liếc Tiểu Chiêu một cái, nói thật ra, hắn vừa rồi nhìn tình huống một chút, vị Hoa thiếu tướng quân tựa hồ coi Tiểu Chiêu như nữ tử bình thường, không hề thích nàng nha, nam nhân xem nam nhân, liếc mắt một cái là hiểu được ngay, đối với nữ nhân mình âu yếm hay nữ nhân bình thường, ánh mắt kia tuyệt đối không đồng dạng như vậy.

“Tầm ca ca tự nhiên là thích ta,” Tiểu Chiêu vừa nhắc đến Hoa Thiên Tầm, liền có chút ngọt ngào, Khương Duy bên cạnh xem đến buồn nôn, thật sự không đành lòng đả kích mộng nữ nhân này, hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng.

Tiểu Bạch vốn đang an vị trong lòng Tiểu Chiêu, lúc này lao thẳng vào phòng khiến cho Ôn Nhu nhảy dựng, chỉ có Hoa Kinh Vũ thích ứng được ngay, duỗi tay ôm lấy Tiểu Bạch, đừng nhìn Tiểu Bạch dùng lực lao đến mạnh mẽ, nhưng khi hạ xuống lực đạo vẫn biết kềm chế cực tốt, cho nên rơi xuống dưới, vững vàng dừng trong ngực Hoa Kinh Vũ, một chút cũng không làm cho nàng phí sức.

Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Tiểu Chiêu cùng Khương Duy từ phía ngoài đi vào: “Khương Duy, sao ngươi lại tới đây?”

Khương Duy cười nói: “Ngươi bị thương, làm bằng hữu như ta có thể không đến xem sao? Ngươi cũng quá không có suy nghĩ, nghe nói tên kia Hách Liên Hiên đều biết tin, ta lại đến bây giờ mới biết được, ngươi có còn coi ta là bằng hữu hay không.”

Tiểu Chiêu lập tức trừng mắt liếc Khương Duy một cái: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, Vũ Nhi trọng thương như vậy, bây giờ còn chưa có tốt đâu, ngươi phát bực cái gì, ngươi đến thăm người ta, hay là đến đây càu nhàu.”

Khương Duy ngạo nghễ nhìn Tiểu Chiêu: “Ngươi như thế nào bảo hộ nàng như vậy, ách, ta đã biết, đây là yêu ai yêu cả đường đi phải không, ta nói không quá đâu.”

Hắn nói xong lại nhìn Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi không sao chứ, nhìn qua tựa hồ vẫn không tốt lắm đâu.”

“Ừ, còn được, hiện tại dùng xong thuốc không có gì đáng ngại, ít nhất là không chết được.”

Nàng mở miệng, Khương Duy trực tiếp phi phi phi hai tiếng: “Được được nói cái gì không chết không sống, ngươi mệnh thọ trăm tuồi, không, mệnh thọ thiên tuế mới đúng.”

Khương Duy nói một câu, Hoa Kinh Vũ cười rộ lên: “Ta đây bất quá thành yêu quái sao.”

“Ai dám nói ngươi yêu quái, Tiểu Vũ Nhi là tiên tử,” Khương Duy đùa giỡn như vậy, trong phòng mọi người đều nở nụ cười, hắn vừa thấy mọi người đều cười rộ lên, lập tức thuận bước tiến lên trên, hất mái tóc dài, kiêu ngạo hỏi: “Các vị, hôm nay ta có soái không, có phải hay không soái ngây người.”

Cái này làm mọi người ngây ngẩn, sau đó tất cả đều nở nụ cười, kẻ dở hơi này, ngay cả Tiểu Bạch cũng nhếch miệng cười, kẻ này hóa ra so với nó còn dễ thương hơn.

Trong phòng mọi người cao hứng nói chuyện, bất quá một lát sau tình thần Hoa Kinh Vũ đã có chút không chống đỡ nổi, Hoa Thanh Phong vẫn chú ý nàng, xem nàng mệt mỏi, liền cười nhìn Khương Duy: “Khương Duy, cám ơn ngươi tới xem Vũ Nhi, nàng hiện tại không sai biệt lắm nên nghỉ ngơi.”

“Ừ, vậy ta về trước đây, chờ thân thể Vũ Nhi tốt lên, ta lại đến thăm nàng.”

Khương Duy đứng dậy hướng Hoa Kinh Vũ nói lời từ biệt, sau đó nhìn Tiểu Chiêu hỏi: “Ngươi có trở về học viện hay không, hay là vẫn ở nơi này, ta đương nhiên biết ngươi muốn ở lại, không phải chỗ của ngươi, vẫn là có chút không tiện.”

Hắn thực không muốn làm cho Tiểu Chiêu thương tâm, cho nên chỉ cảm khái một phen.

Ý tử của Khương Duy Tiểu Chiêu nghe được tự nhiên hiểu, nàng nghĩ nghĩ rồi quyết định cùng Khương Duy trở về Ngọc Hoàng thư viện, lưu lại Hoa gia cũng không phải giải pháp tốt, huống chi Tàm ca ca vẫn luôn có việc, Vũ Nhi lại bị thương, không thể nói nhiều lời, chỉ nên nghỉ ngơi, nàng một mình ở Hoa gia không phải thực nhàm chán sao, vậy dứt khoát trở về thư viện thôi.

“Ta trở về thôi, ta còn muốn tranh thủ thời gian luyện công, qua vài tháng liền đến Ngọc Hoàng thư viện tuyển chọn, ta nhất định cố gắng lọt vào mười người đứng đầu, bằng không thật sự là rất mất mặt.”

Tiểu Chiêu nói xong lại nhìn Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ngươi cũng nhanh khôi phục cho tốt đi, đến lúc đó cùng nhau tham gia học viện tuyển chọn, mười người đứng đầu có thể tham gia tranh đấu võ khôi, võ khôi chi tranh là cơ hội tốt lắm không phải đùa, trừ bỏ có mấy người của đại thư viện ra, còn có rất nhiều cao thủ dân gian.”

Hoa Kinh Vũ không nói gì, chỉ gật gật đầu, thi đấu tuyển chọn sao? Nàng chắc chắn sẽ tham gia, nếu không thì như thế nào thuận lợi tham gia võ khôi để đoạt danh quán quân đây, chỉ có đoạt được danh quán quân, nàng mới xin hoàng đế hạ chỉ phế bỏ hôn sự này, lúc này nàng chỉ muốn hủy hôn, nhất quyết không gả. Nam Cung Nguyên Huy, ta muốn làm cho người trong thiên hạ đều biết, Thái tử ngươ ở trong mắt ta không đáng một xu, tặng cho ta ta cũng không cần, không phải ngươi huỷ hôn mà là chính ta huỷ hôn.

Hoa Kinh Vũ hung hăng nghĩ, cừu hận giữa nàng và Nam Cung Nguyên Huy thật sự quá lớn, nếu không đập tan dung mạo nam nhân này, nàng thật sự khó có thể nuốt xuống, đợi cho năng lực nàng trở nên mạnh mẽ, nàng chẳng những hủy hôn, còn muốn hủy diệt Nam Cung Nguyên Huy cùng thân phận Đông Cung Thái tử của hắn, làm cho này nam nhân nếm thử tư vị từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Khương Duy cùng Tiểu Chiêu hai người cáo từ ly khai, Hoa Kinh Vũ ăn một chút này nọ lại nghỉ ngơi.

Bất quá nàng vừa ngủ không bao lâu, các vị tiểu thư tam phòng Hoa phủ liền ước hẹn lại đây thăm nàng, bất quá đều bị Hoa Thanh Phong chặn ngoài cửa.

Đám người Hoa Lạc Y tuy rằng tức giận, cũng không dám đắc tội Hoa Thanh Phong, càng không dám mạnh mẽ kinh động Hoa Kinh Vũ, gần đây trên người Hoa Kinh Vũ phát sinh rất nhiều chuyện, đều làm lòng người bất an, ai cũng không chiếm được tốt lành trên người nữ nhân này, liền nói đến Nhị tỷ tỷ đi, vốn là tiểu thư tam phòng được sủng ái nhất, ai ngờ đến một ngày bị người đánh cho một trận đại bản, đại bản vừa đánh xong, Nhị tỷ tỷ lập tức bị đánh đến chết đi sống lại, bây giờ còn nằm bẹp ở trên giường chưa động đậy được.

Sỡ dĩ hôm nay cái các nàng lại đây, là do Nhị tỷ tỷ đã phân phó, nàng muốn nhìn một chút Hoa Kinh Vũ tiện nhân này đã chết hay chưa, hiện tại thế nào rồi? Đáng tiếc đám người Hoa Lạc Y không cách nào nhìn được Hoa Kinh Vũ, chỉ phải dẫn người đi trở về.

Ba ngày kế tiếp, Hoa Kinh Vũ yên lặng tĩnh dưỡng trong Khinh Vũ Các, ai cũng không để ý đến.

Hoa Thanh Phong bồi bên cạnh cực kỳ chiếu cố thân thể nàng, hơn nữa còn có tiểu nha hoàn Ôn Nhu, Hoa Kinh Vũ ngược lại một chút uỷ khuất cũng không có, suốt ba ngày đều cố gắng tĩnh dưỡng rất nhanh, một phần là do Dược lão đã kê ra dược thiện cực tốt, mặt khác nàng lại dùng qua Lục Mạch Thần Thảo, đay chính là thứ tốt nhất, cho nên mới có thể khôi phục nhanh như vậy.

Ba ngày tĩnh dưỡng, Hách Liên Hiên có đến thăm Hoa Kinh Vũ một lần, bồi nàng nửa ngày.

Nam Cung Cẩn không có xuất hiện, nhưng thật ra Nam Cung Vãn Nhi muội muội hắn đã tới một lần, đại biểu Nam Cung Cẩn đến thăm Hoa Kinh Vũ, đồng thời trong cung Hoàng hậu nương nương cũng phái đại thái giám Ninh Toàn của Túy Giai Cung tự mình đưa tới rất nhiều thuốc bổ, cũng mang đến khẩu dụ của Hoàng hậu, ra lệnh Hoa Kinh Vũ tĩnh dưỡng cho tốt, nếu có cần cái gì, có thể phái người tiến cung nói bà, bà lập tức cho người đem tới phủ.

Nói thật ra, Hoàng hậu đối với nàng rất tốt, đáng tiếc Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cùng nàng không tốt, nếu không phải vì Nam Cung Nguyên Huy, quan hệ giữa nàng và Hoàng hậu sẽ không quá kém, nhưng có Nam Cung Nguyên Huy trung gian làm liên luỵ, các nàng sớm muộn sẽ phải quyết liệt với nhau. Nhưng là trước mắt Hoàng hậu vẫn luôn quan tâm nàng, khi nghe nói nàng bị trọng thương, lập tức phái thủ tịch ngự y Dược lão trong cung tiến đến Hoa phủ vì nàng chẩn trị, nếu không phải Dược lão xuất hiện, cũng không có người biết trong tay Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên có một gốc Lục Mạch Thần Thảo, do đó cái mệnh này của nàng, thậm chí toàn bộ kinh mạch của nàng, toàn bộ đều nợ Hoàng Hậu nương nương một lần, nếu là ngày sau Hoàng hậu nương nương cần cái gì, nàng tất nhiên nhớ một mảnh ân nghĩa này.

Hoa Kinh Vũ thản nhiên nghĩ, chính là không ngờ một ngày này tới nhanh như vậy.

Buổi tối hôm nay, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong ngồi ngay ngắn ở dưới đèn vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện: “Thanh Phong, cơ thể của ta đã tốt lắm, ta quyết định đi Hắc Sâm Lâm, trước khi đi, ta còn muốn nghĩ biện pháp thay ngươi phối chế một quả tẩy kinh phạt tủy viên, đến lúc đó ngươi có thể luyện nội kình.”

Hoa Thanh Phong nghe xong nhất thời có chút kinh ngạc, cao hứng nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ: “Thật vậy chăng, Vũ Nhi.”

Hoa Kinh Vũ gật đầu, nhìn Hoa Thanh Phong: “Lần trước ta sai Nhan Băng đưa Thanh Long kiếm cho ngươi, ngươi dùng có thuận tay hay không?”

“Ừ, ta hiện tại dùng Thanh Long kiếm đặc biệt bắt đầu khởi sắc, thanh kiếm này tuyệt đối là một danh kiếm, nếu ta có thể luyện nội lực, về sau không dám nhận là cao thủ, nhưng khẳng định sẽ không kém.” Hoa Thanh Phong thập phần mong chờ cảnh giới đó, mà cho tới nay chỉ có thể nhìn người khác tu luyện nội lực, vô luận nàng làm như thế nào cũng không luyện được, nàng buồn bực muốn chết, sau lại chỉ chuyên tâm tập kiếm kĩ, hiện tại nghe Vũ Nhi nói nàng có thể luyện nội lực, nàng cao hứng tới mức nào chứ, nếu nàng luyện ra nội lực, rồi kết hợp với kiếm kĩ, về sau nàng nhất định sẽ là một kiếm khách lợi hại.

Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thanh Phong kích động, cười nói: “Sẽ có một ngày như vậy, Thanh Phong, sáng ngày mai ta sẽ gọi ca ca đưa ta đi sơn mạch Hắc Sâm Lâm,”

“Đi đường cẩn thận chút,” Hoa Thanh Phong dặn dò Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ gật đầu đáp ứng, bất quá Thiên Tầm ca hôm nay không có xuất hiện, nàng muốn cùng hắn nói chuyện này a.

Dĩ vãng mỗi ngày Thiên Tầm ca đều đến Khinh Vũ Các thăm nàng, cho nên Hoa Kinh Vũ cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì? Hoa Kinh Vũ không khỏi lo lắng, hiện tại nàng đã xem Hoa Thiên Tầm là ca ca của mình, tự nhiên sẽ thay hắn lo lắng: “Thiên Tầm ca hôm nay không có xuất hiện, có thể hay không xảy ra chuyện gì rồi?”‘

Hoa Kinh Vũ lo lắng mở miệng, gọi Ôn Nhu bên ngoài tiến vào: “Ôn Nhu, đại thiếu gia hôm nay cũng không ở quý phủ sao?”

Lúc trước nàng cho Ôn Nhu đi tìm hiểu một chút, nghe nói ca ca một ngày này cũng không ở quý phủ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng sợ hắn gặp phải chuyện gì rồi.

“Đúng vậy, tiểu thư, đại thiếu gia hôm nay cả ngày đều không có hồi phủ, nghe nói sáng sớm liền tiến cung.”

“Tiến cung?” Hoa Kinh Vũ sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy bất an, đứng lên đi ra bên ngoài nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn ngoài viện vài thân ảnh đi đến, một đường nhắm thẳng chính sảnh Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhấc chân đi ra đón, Hoa Thanh Phong đuổi kịp nàng, Ôn Nhu cũng theo sát các nàng đi ra.

Mấy người đi vào Khinh Vũ Các, cầm đầu đúng là Hoa Thiên Tầm, Hoa Thiên Tầm vừa thấy Hoa Kinh Vũ xuất hiện, sắc mặt lãnh liệt mới ôn hoà một chút, kéo tay Hoa Kinh Vũ hướng trong phòng: “Muội chạy đến làm cái gì? Thân mình vừa vặn….”

“Ta không sao,” Hoa Kinh Vũ cười nói, vừa ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoa Thiên Tầm có chút u ám, đồng thời quanh thân bao phủ hàn ý lạnh lẽo, tựa hồ đã xảy đại sự gì, Hoa Kinh Vũ không khỏi quan tâm truy vấn: “Thiên Tầm ca, phát sinh chuyện gì?”

Hoa Thiên Tầm liếc nhìn Hoa Kinh Vũ, trầm giọng nói: “Hoàng hậu đã xảy ra chuyện.”

Hoa Kinh Vũ khóe mắt nhấp nháy, nghĩ chính mình nghe lầm, lại nhìn Hoa Thiên Tầm, thấy thần sắc hắn càng lạnh lẽo, quanh thân âm ngao, xem ra vừa rồi nàng không có nghe sai, Hoàng hậu thật sự đã xảy ra chuyện? Nghe đến thế, Hoa Kinh Vũ cực kỳ lo lắng, gấp gáp nhìn phía Hoa Thiên Tầm: “Hoàng hậu xảy ra chuyện gì?”

“Sáng hôm nay, cung nữ trong Túy Giai Cung phát hiện Hoàng hậu bất tỉnh nhân sự, không khỏi quá sợ hãi, lập tức tuyên ngự y, đáng tiếc không ai biết được Hoàng Hậu đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng Hoàng thượng lệnh cho Dược lão tự mình kiểm tra, Dược lão nói Hoàng hậu bị người hạ độc, nhưng Dược lão cũng không thể tra ra Hoàng hậu trúng độc gì, cho nên Hoàng hậu bà ta chỉ sợ mệnh không còn lâu nữa.”

Hoa Thiên Tầm nghĩ đến lão hoàng đế thương tâm, tâm tình vô cùng trầm trọng, nếu là Hoàng hậu gặp chuyện không may, chỉ sợ triều đình sẽ bị loại bỏ một đám người, nhưng mà lúc này tuyệt đối không phải thời điểm loại bỏ ai hết, Hoàng thượng lại đang thương tâm quá độ, chỉ sợ không nghĩ nhiều được như vậy.

“Hoàng hậu thế nhưng trúng độc? Người nào dám đối với Hoàng hậu hạ độc, còn có Dược lão thân nổi danh là thủ phụ ngự y, thế nhưng tra không được Hoàng hậu trúng độc gì sao?”

“Nghe Dược lão nói, Hoàng hậu sở dĩ trúng độc, trong đó mấy thứ hắn điều tra ra, nhưng vẫn có một thứ hắn tra đi tra lại vẫn không ra, một đêm này đi qua, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương…”

Hoa Thiên Tầm nói không ra lời, Hoa Kinh Vũ kinh hãi không thôi, một lời tắc nghẽn trong cổ họng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thiên Tầm, trầm giọng nói: “Thiên Tầm ca, mang ta tiến cung đi.”

“Tiến cung,” Hoa Thiên Tầm kinh ngạc, nhìn Hoa Kinh Vũ, hoài nghi mình nghe lầm, Hoa Kinh Vũ dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, mang ta tiến cung, ta thiếu Hoàng hậu một lần, lúc này đây ta đem nhân tình này trả cho nàng, về sau không nợ nần gì hết,” Ngày sau các nàng chỉ sợ trở thành đối thủ, nàng sẽ không lại thủ hạ lưu tình.

“Chỉ là?”

Hoa Thiên Tầm muốn nói, ngay cả Dược lão đều thúc thủ vô sách, muội muội thật sự có thể điều tra ra sao? Hắn tưởng tượng không được chuyện như vậy.

Hoa Kinh Vũ thản nhiên nói: “Ca ca đã quên, sư phụ của ta là cao thủ dùng độc, ta điều tra ra là phúc của Hoàng hậu, nếu tra không được, cũng là mệnh của Hoàng hậu, không phải sao? Bây giờ còn có biện pháp khác sao?”

Hoa Thiên Tầm nghĩ nghĩ rồi đồng ý, nếu Vũ Nhi thật sự có thể tra ra độc của Hoàng hậu, đó chính là chuyện may mắn của hoàng thất, cũng là mệnh của Hoàng hậu chưa đáng tuyệt, nếu tra không được, đó là vận mệnh của Hoàng hậu đã như vậy, nghĩ đến đây, hắn lập tức lôi kéo Hoa Kinh Vũ: “Chúng ta còn chờ cái gì, lập tức tiến cung đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.