Không Để Ý Tây Đông

Chương 46: Giám Đốc Phi Thường Bạo Lực! Sao Lại Hung Dữ Vậy Chứ!




Mộ Dung Thiên Hiên vỗ vỗ bờ hai của hắn, an ủi: “Làm sao có thể vô dụng được! Có lẽ thân thể đệ muội quá yếu đuối, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Đúng vậy, Thần vương không cần quá lo lắng, Thần vương phi là người cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tốt đẹp.” Từ lần trước ở chỗ Đức phi gặp Lý Linh Lan, nàng rất có hảo cảm đối với nữ tử tâm địa thiện lương này, hiện tại càng lộ ra sự hâm mộ, không biết là hâm mộ vì nàng ấy thay phu quân chắn kiếm hay hâm mộ nàng ấy được Thần vương không rời không bỏ dốc lòng chăm sóc, nhìn bộ dáng này của Thần vương, có lẽ từ lúc nàng ấy bị thương đều một tấc không rời.

Đưa mắt nhìn phu quân của mình tâm tư kín đáo mang theo mấy phần xa cách, tuy rất kính trọng nhưng chưa bao giờ dịu dàng săn sóc. Có lẽ mỗi người đều có số mạng của chính mình, nàng không hối hận, chỉ là hâm mộ Lý Linh Lan có thể lấy được trái tim của Thần vương, bạc đầu không rời.

Có bọn họ an ủi, Mộ Dung Thiên Thần có chút an tâm. Nhưng Mộ Dung Thiên Hiên không bị nhiều ràng buộc nên hết sức lý trí. Hắn lạnh nhạt nhìn Lý Chung Lương ở bên cạnh: “Chẳng lẽ thủ vệ phủ Thừa tướng lại kém như vậy, thích khách có thể quang minh chính đại đi vào sao?” Dựa vào quan hệ Thái tử và ông ta rất khó để không nói có người cố ý bày ra.

Lý Chung Lương bị hắn nhìn lạnh cả người. Nếu biết kết quả như vậy có chết hắn cũng không để nữ nhi này về nhà lại mặt, không cần rước tai ương vào người. Huống hồ cho dù có ngu cũng biết loại chuyện ám sát này càng vứt sạch càng tốt, nếu hắn biết làm sao còn ở trong phủ mình động thủ.

“Hiên vương gia anh minh, cựu thần là văn thần thì sao có thủ vệ hoàn mỹ được, chỉ có thể làm trông cửa mà thôi, làm sao có thể ngăn cản đám thích khách được huấn luyện nghiêm chỉnh.” Lý Chung Lương ngừng lại, nhìn Hiên vương gia không tức giận mới nói tiếp.

“Lan nhi là nữ nhi của cựu thần, chuyện phát sinh đến mức này cựu thần cũng cảm thấy đau lòng.” Nói xong còn không quên bày ra bộ dáng đau lòng, cho dù ai nhìn thấy cũng nghĩ là phụ tử tình thâm, làm cho người khác không đành lòng nói gì.

Mộ Dung Thiên Hiên không tin hắn nói, lão hồ ly này tung hoành trên quan trường mấy chục năm lời hắn nói có bao nhiêu là thật. Hắn cũng biết hắn ta không ngốc đến nỗi tự động thủ ở trong phủ của mình.

“Xảy ra chuyện như vậy Bổn vương rất lo lắng an nguy sau này của phủ Thừa tướng. Như vậy đi, Bổn vương phân phó một lượng thị vệ võ công cao cường từ trong phủ, không chỉ để gác cửa còn có thể phòng thích khách.”

Mộ Dung Thiên Hiên còn cố ý nhấn mạnh từ thích khách, Lý Chung Lương nghe xong thầm kêu không tốt, thì ra hắn có quyết định như vậy. Hỏi nguyên nhân là giả, nghĩ muốn an bài người ở phủ Thừa tướng mới là thật, nhưng mỗi lời nói của Mộ Dung Thiên Hiên đều có lý, câu nào cũng vì hắn mà suy nghĩ, hắn không thể cự tuyệt chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Mộ Dung Thiên Thần ở bên cạnh chỉ nhìn chằm chằm trên giường, đối với chuyện của bọn họ không thèm để ý, hiện tại trong lòng hắn chỉ có Vương phi của hắn, chỉ hy vọng nàng mau tỉnh dậy mà không cầu gì khác.

Mộ Dung Thiên Hiên nhìn Lý Chung Lương dễ dàng đáp ứng, thỏa mãn gật đầu. Hiện tại người đệ đệ này của hắn một lòng một dạ đặt lên người Vương phi, hắn chỉ có thể tự mình xử lý chuyện này giúp hắn (Mộ Dung Thiên Thần). Như nghĩ tới điều gì liền hỏi Mộ Dung Thiên Thần: “Đệ định để cho nàng ấy ở lại Phủ thừa tướng dưỡng thương hay có tính toán khác?”

“Vốn nghĩ hồi phủ nhưng Thái y nói Lan nhi không nên chịu xóc nảy, chỉ có thể ở đây dưỡng thương. Đệ đã phái người bảo vệ ở bên ngoài rồi.” Nghe xong, Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, dù cho nhiều thị vệ hơn nữa thì cũng không an toàn bằng vương phủ của hắn. Nhưng Thần vương phủ cách nơi này một quãng đường xa.

“Không bằng đến Vương phủ của ta dưỡng thương, khoảng cách cũng không xa sẽ không sợ xóc nảy.” Mộ Dung Thiên Hiên nhìn Mộ Dung Thiên Thần vẫn không ngừng nhìn về phía giường, lên tiếng hỏi.

Mộ Dung Thiên Thần nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Cũng được, Hồ thái y, ngươi thấy thế nào?”

Thấy Hồ thái y gật đầu, Mộ Dung Thiên Hiên bắt đầu để mọi người thu thập này nọ chuẩn bị lên xe ngựa, để cho bọn họ theo mình hồi phủ.

Lý Chung Lương thấy Hồ thái y gật đầu nên thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc có thể tiễn hắn đi, sau này không cần lo lắng đề phòng mạng sống nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.