Không Để Ý Tây Đông

Chương 41: Bất Ngờ Từ Trên Trời Rơi Xuống! Bánh Kem Tan Chảy Trên Quần Hồng Lưu Manh Manh!




Buổi trưa, Tô Mộc về nhà ăn cơm. Bởi vì trong khoảng thời gian này tương đối nhiều chuyện, cho nên hắn muốn nghỉ ngơi một chút.

Nếu như nói họp, ban Tài Chính huyện không có cách nào gom đủ số tiền lương đã khất nợ, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cho Khúc Hằng Tùng thêm bất cứ cơ hội nào. Sẽ quả quyết bắt lấy. Mà bắt như vậy, những người còn lại cũng không có cách nào ngăn trở.

Tất cả đều phải chờ tới chín rưỡi sáng ngày mai, trong hội thường ủy huyện ủy lần thứ hai mới biết được.

Nhưng ngay khi Tô Mộc đi làm việc buổi chiều, lại nghe được một việc. Trên thực tế chuyện này người trong huyện ủy đều biết. Bởi vì ngay buổi trưa, Mã Văn Tuyển chưa có về nhà, đã bị vợ tới nơi này làm ầm ĩ.

Hai người ở trong phòng làm việc la lớn, chính là không quan tâm tới bất kỳ điều gì khác. Cuối cùng nếu như không phải Mã Văn Tuyển cường thế ép vợ đi, bây giờ có khi bọn họ vẫn còn ở chỗ này làm ầm ĩ.

- Hiện tại người đâu?

Tô Mộc hỏi.

- Mã bí thư nghe nói là đi vào trong thành phố, bảo là muốn lấy báo cáo xét nghiệm từ bệnh viện thành phố. Nếu như thật sự không phải như vậy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bệnh viện huyện.

Mộ Bạch nhỏ giọng nói. Đối với Mã Văn Tuyển, hắn cũng không có bất kỳ thiện cảm nào.

- Đi lên tỉnh sao?

Tô Mộc hờ hững. Cho dù đi tới đó cũng vô dụng. Mã Văn Tuyển anh chẳng lẽ không biết tình huống của mình sao? Anh không muốn đi tới tỉnh, có thể chuyện còn bớt ầm ĩ. Nhưng như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, buổi chiều sẽ truyền tới trong thành phố. Nói vậy, mình ngược lại có thể bố cục tiếp theo.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc nhìn về phía Mộ Bạch nói:

- Dưới sự an bài, buổi chiều chúng ta đi thăm phòng công an huyện!

- Vâng!

Mộ Bạch gật đầu nói.

Tô Mộc làm như vậy, nói rõ chính là đi vào làm sân ga cho Từ Viêm. Từ Viêm hôm nay là trưởng ban công an huyện. Nhưng chỉ chức quan như vậy không có thể hoàn toàn đứng vững. Hiện tại có chuyện của Mã Văn Tuyển bạo phát ra, lại thêm mình đi qua, tin tưởng những người đó biết phải lựa chọn như thế nào.

Nhất định phải chộp phòng công an huyện vào trong tay. Đây là thời kỳ hòa bình, thân là người đứng đầu một phương nhất định phải có quyết đoán.

Tô Mộc mặc dù nói từ trước tới nay chưa từng đảm nhiệm qua chức bí thư huyện ủy, nhưng cũng biết tầm quan trọng của quyền nhân sự và quyền tài chính. Mà ở ngoài hai quyền lực này, có thể có một đội ngũ công an tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh. Bí thư huyện ủy giống như Tô Mộc có thể vẫn duy trì điểm then chốt không ngã.

Thương Thiện.

Lúc này Hầu Bách Lương không thể tham gia kiểm tra sức khỏe. Hắn vẫn ở lại trong thành phố. Chỉ có điều sau buổi trưa cơm nước xong, hắn liền bắt đầu trở về huyện Ân Huyền. Lần này đi vào tỉnh, hắn thật sự không thể ra sức. Không có cách nào. Tất cả những quan hệ cần tìm, hắn đều đã tìm. Giang Hà không có cách nào hỗ trợ. Kỷ Triết Học cũng vậy. Chu Tử Nham càng không có ý định để ý tới.

Điều này làm cho Hầu Bách Lương thật sự cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc.

Bất đắc dĩ hơn nữa, điều Hầu Bách Lương nghĩ đến nhiều hơn chính là, không có cách nào, lần này sợ rằng chỉ có thể khiến Khúc Hằng Tùng xuống đài. Nói như vậy, mới có thể đẩy chuyện này lên trên người Tô Mộc. Bằng không Tô Mộc kiên quyết sẽ không tiếp nhận cục diện rối rắm như vậy. Tô Mộc nếu như thật sự không tiếp nhận, vậy trong huyện Ân Huyền phàm là phát sinh chuyện lớn, Hầu Bách Lương thật sự đừng mong có thể ngồi vững vàng trên vị trí hiện tại.

Cho nên Khúc Hằng Tùng nhất định phải bỏ qua.

Hầu Bách Lương vẫn phải cúi đầu về phía Tô Mộc. Chỉ có như vậy, mới có thể kéo Tô Mộc vào được. Chỉ cần Tô Mộc có thể đi vào trong vũng bùn này, không lo chuyện như vậy không có cách nào giải quyết.

Cùng lắm thì, nếu không chính là dự chi tiền lương tháng sau, sau đó áp dụng biện pháp khác, tìm khoản đầu tư từ trên người của những người khác.

Ngay trong loại ý nghĩ này, Ngụy Minh vội vàng xuất hiện ở bên cạnh Hầu Bách Lương, nhỏ giọng nói:

- Huyện trưởng, trong huyện phát sinh một việc!

- Nói đi!

Hầu Bách Lương cau mày nói.

- Chuyện về Mã bí thư, là như vậy. . .

Sau khi Ngụy Minh nói ra tình hình bệnh của Mã Văn Tuyển xong, Hầu Bách Lương lập tức sửng sốt, nửa ngày không có phản ứng. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại phát sinh ra chuyện như vậy! Chẳng lẽ tất cả những điều này đều có âm mưu sao? Rất hiển nhiên không phải. Nếu thật sự âm mưu, vậy cũng quá mù quáng.

Chẳng lẽ người khác rót được bệnh AIDS lên trên người Mã Văn Tuyển sao?

Chẳng lẽ Mã Văn Tuyển anh bị u ác họ là giả sao?

Mã Văn Tuyển này thật sự là sai lầm không nhỏ của mình!

Thần sắc Hầu Bách Lương âm trầm đáng sợ. Trong đầu hắn hiện ra chính là diện mạo của Tô Mộc. Huyện Ân Huyền vốn gió êm sóng lặng. Từ khi Tô Mộc đến, ở nơi này, cảm giác bất tri bất giác nhấc lên sóng lớn. Tô Mộc giống như một người chuyên gây họa. Nơi nào hắn đi qua thật sự là khắp nơi đều có người gặp không may.

Khúc Hằng Tùng hiện tại đã sắp bị bắt. Kết quả lúc này, không ngờ Mã Văn Tuyển xuất hiện chuyện như vậy. Hầu Bách Lương không cần suy nghĩ, cũng biết chuyện của Mã Văn Tuyển không có khả năng làm giả.

Chuyện này cũng không nhất thiết phải làm giả. Nếu như chuyện này được xác định là thật, Mã Văn Tuyển nhất định sẽ bị cách chức. Cho dù kết quả tốt nhất là sớm về hưu, cũng là bị kéo lấy xuống.

Dư Thuận phản bội!

Mã Văn Tuyển bị bắt!

Hầu Bách Lương ở trong thường ủy huyện ủy nhất thời rơi xuống hai phiếu. Đây chính là hai phiếu hàng thật giá thật. Sau khi hai phiếu này bị lấy xuống, Hầu Bách Lương biết sau này địa vị của mình ở trong huyện Ân Huyền sẽ càng yếu thế.

- Tô Mộc, tất cả đều là do mày. Nếu không phải vì mày, địa vị của tao còn có thể vững chắc. Là mày, khiến tất cả biến thành như vậy. Được lắm. Mày không phải đến vì Trương Bắc Hạ sao? Tao thật ra muốn xem thử mày có bao nhiêu năng lượng. Tám trăm vạn tiền mặt, nếu mày có thể lấy ra, tao sẽ phục mày.

Hầu Bách Lương âm độc nghĩ.

Chỉ có điều sau khi suy nghĩ như vậy qua đi, Hầu Bách Lương lại nghĩ tới Mã Văn Tuyển, thật sự có cảm giác không thể nói gì. Chỉ có điều nếu như Mã Văn Tuyển chết như vậy, coi như là một chuyện tốt trong bất hạnh. Tối thiểu Mã Văn Tuyển nắm giữ bí mật của riêng mình, đều sẽ vì vậy mà chôn xuống.

- Lập tức trở về trong huyện đi!

- Vâng!

Y thuật hiện đại thật sự không thể chê. Chỉ cần muốn xác nhận một loại bệnh, nhất là loại bệnh này còn thuộc về loại bệnh đại chúng như vậy, chắc chắn sẽ không có bất kỳ khó khăn nào, cũng sẽ không làm chậm trễ thời gian. Ngay khi bệnh viện huyện này vừa bắt đầu tiến hành kiểm tra sức khỏe đối với cán bộ lãnh đạo toàn huyện, Dương Thải Họa vợ của Mã Văn Tuyển lại phát điên.

Lần này là phát điên thật rồi!

Không có cách nào không điên được. mặc dù nói quan hệ vợ chồng giữa Dương Thải Họa và Mã Văn Tuyển cũng không thật sự tốt, nhưng bình thường thỉnh thoảng vẫn sẽ tiến hành sinh hoạt vợ chồng.

Một lần gần đây, chính là sinh nhật của Dương Thải Họa. Thời điểm đó Dương Thải Họa cho rằng Mã Văn Tuyển thật sự tốt với bà, còn đưa cho bà món quà quý như vậy. Cũng chính là hơi muộn, bọn họ mây mưa vu sơn một hồi.

Ai ngờ được chính lần đó lại trúng chiêu.

Dương Thải Họa không ngờ cũng bị AIDS!

Nếu như là bệnh bình thường, Dương Thải Họa chắc sẽ không có oán hận câu nào. Nhưng đây là AIDS. Bệnh này cho tới bây giờ vẫn chưa có cách nào chữa trị được. Nếu ai mắc phải bệnh như vậy, thật sự chính là bị tuyên án tử hình.

Mà điều khiến Dương Thải Họa điên nhất chính là, bệnh AIDS này còn bị dính vào thông qua loại hình thức này. Càng khiến bà thầm cảm thấy khó có thể phát ra lửa giận.

Cho nên sau khi nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe từ bệnh viện huyện, Dương Thải Họa liền trực tiếp đi tới huyện ủy, xông vào phòng làm việc của Mã Văn Tuyển. Lúc này Mã Văn Tuyển thật sự không có ở trong phòng làm việc. Cũng không có ở trong Thương Thiện.

Bởi vì sau khi Mã Văn Tuyển ở trong thành phố làm kiểm tra sức khoẻ, đã nhanh chóng trở lại trong huyện. Lúc này hắn thật sự không thể rời khỏi huyện Ân Huyền. Chỉ cần sau khi rời khỏi, không chừng những người khác sẽ bàn luận về hắn.

Mã Văn Tuyển lúc này ở nơi nào?

Mã Văn Tuyển hiện tại đang ở trong một nhà riêng của mình. Chỗ này là mộ tiểu khu hẻo lánh ở trong thị trấn. Trước đây hắn mua, sau đó đưa cho tình nhân sử dụng. Tình nhân của hắn không phải ai khác, chính là Lương Hà người trong hệ thống chính pháp của huyện, chủ nhiệm văn phòng ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện.

Lại nói tiếp, Lương Hà thật sự quyến rũ. Dùng từ mẫu để hình dung cũng không sai. Nếu như không phải vì nguyên nhân này, cô ta làm sao có thể được Mã Văn Tuyển để mắt tới. Nếu không phải bị Mã Văn Tuyển để mắt tới, làm sao có thể từ một khoa viên nhỏ trong hương trấn bình thường, một đường lên chức cho tới vị trí bây giờ.

Chỉ có điều khiến Mã Văn Tuyển không dự đoán được chính là, ngay lúc hắn và Lương Hà ở chỗ này thảo luận chuyện mình bị AIDS, cửa lớn ở đây không ngờ bị đẩy ra.

Là thật sự bị mạnh mẽ đẩy ra!

Là ai đẩy ra?

Đương nhiên là chồng của Lương Hà, một giáo viên sơ trung tên là Triệu Kiệt. Triệu Kiệt bình thường thật sự rất hiền lành. Cho dù biết Lương Hà có khả năng ngoại tình, cũng không có can đảm đi vạch trần. Bởi vì hắn thật sự sợ, nếu như vạch trần, mặt mũi của mình sẽ mất hết, con trai cũng sẽ bị người ta xem thường.

Nhưng lần này Triệu Kiệt thật sự không có biện pháp lại dễ dàng tha thứ nữa. Bởi vì khoảng thời gian trước Triệu Kiệt đi kiểm tra sức khỏe, liền phát hiện thân thể không ổn. Lúc đó hắn còn tưởng là bệnh ngoài da. Chỉ có điều hôm nay đi lấy báo cáo, mới biết được không ngờ là AIDS.

Trong cuộc sống cá nhân của Triệu Kiệt rất có chừng mực, không thể nào mắc phải loại bệnh này. Nói vậy, nếu như thật sự nhiễm bệnh, chỉ có thể từ chỗ của Lương Hà. Cho nên Triệu Kiệt mới có thể để mắt tới Lương Hà, mãi đến khi phát hiện ra chỗ này.

Bắt kẻ trộm phải bắt quả tang, bắt gian dâm phải bắt cả đôi.

Đây là chuyện ai cũng biết. Nhưng lúc này Triệu Kiệt thật sự không suy nghĩ để ý nhiều, hay nghĩ tìm người hỗ trợ. Lúc đó hắn bị lửa giận làm choáng váng.

Nếu tôi có thể sống, dù thế nào cũng dễ nói.

Hiện tại mắc phải căn bệnh như vậy, mắt nhìn thấy sắp chết, nói như vậy phẫn nộ của Triệu Kiệt đối với Lương Hà thật sự đạt tới cực điểm. Không muốn nhịn nữa, phải hoàn toàn phát tiết bạo phát ra.

Người thành thật nếu như tức giận, lúc đó càng kinh khủng hơn.

Cho nên Triệu Kiệt liền trực tiếp mạnh mẽ phá cửa lớn ra, vọt vào, bắt gặp Mã Văn Tuyển và Lương Hà. Ở đây tranh cãi ầm ĩ, nhất thời khiến hàng xóm cũng bắt đầu sang xem náo nhiệt. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền thật sự xảy ra chuyện lớn.

Đối mặt với nhiều người chỉ trỏ như vậy, Lương Hà xấu hổ, không ngờ chạy vào trong phòng, đổ ra một đống thuốc ngủ.

Lương Hà uống hết!

Sau khi Lương Hà uống thuốc ngủ, Triệu Kiệt không biết lấy từ đâu ra sức lực, thật sự đánh nhau với Mã Văn Tuyển. Trong lúc đánh nhau, bản thân Mã Văn Tuyển là cảnh sát ở trong hệ thống công an trải qua trăm trận chiến, không ngờ đẩy Triệu Kiệt ra ngoài cửa sổ.

Triệu Kiệt bị từ tầng bốn bị đẩy xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.