Không Để Ý Tây Đông

Chương 18: Chủ Nhà Đừng Nói Xạo Chắc Chắn Là Nhà Ngươi Không “Dựng” Được




Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần lùi lại, Bất Tử Trường Sinh Công trong người bộc phát, hấp thu sạch sẽ huyết khí do chìa khóa thứ bảy tạo ra, trong người Bạch Tiểu Thuần nổ mạnh, huyết khí tản ra khắp chung quanh.

Sau lưng hắn, hư ảnh Cửu Tôn Man Quỷ biến ảo, gào lên, Man Quỷ thứ mười nhanh chóng ngưng tụ, sức mạnh cuồng bạo làm Bạch Tiểu Thuần lắc lư.

Huyết sắc hoang mạc, tổng cộng có bảy chìa khoá, bây giờ sáu cái đã bị Bạch Tiểu Thuần hấp thu, hắn thậm chí còn cảm nhận được từ phương xa, cái chìa khóa đầu tiên đang chấn động.

Hình như bảy chìa khóa nhập vào chung một chỗ mới là một cái chỉnh thể.

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, vội vàng lùi nhanh.

Tống Chân phẫn nộ không thể tả, mặt mày dữ tợn, hóa thành một làn cầu vồng, bay thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, tay phải bấm nim pháp quyết, một thanh huyết kiếm to tướng xuất hiện sau lưng, hắn chộp lấy chuôi kém, chém thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Một kích đầy giận dữ này đã tập trung tất cả tu vi Trúc Cơ Đại viên mãn của hắn, khiến thanh đại kiếm không ngừng to ra, dài tới chừng mười trượng, một kiếm chém xuống, hư vô cũng vặn vẹo, những tiếng nổ ầm vang như tiếng sấm, khắp trời đất chỉ còn nhìn thấy đường kiếm quang hình vòng cung chém thẳng tới Bạch Tiểu Thuần.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần run rẩy, không kịp nghĩ gì, hai tay đều bấm pháp quyết, huy động tu vi toàn thân tu vi, Hóa Tinh Linh Hải tầng ba chấn động, hòa với Bất Tử Trường Sinh Công, sinh ra một tia Bất Tử Huyết thật sự!

Bất Tử Huyết vừa xuất hiện, lập tức mở rộng, hóa thành một thanh huyết kiếm to lớn, hai tay Bạch Tiểu Thuần nắm chuôi kiếm, chém vào kiếm khí kia.

Oanh oanh oanh!

Những tiếng nổ mạnh rung trời, Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, người bị hất lùi lại, Tống Chân cũng bị chấn động toàn thân, khí huyết trong người cuộn trào, đang định đuổi theo, thì Bạch Tiểu Thuần đã giơ tay phải, chỉ vào Tống Chân một cái.

Ngự Nhân Đại Pháp!

Trong thời khắc nguy hiểm, Bạch Tiểu Thuần vẫn không dùng thuật pháp của Linh Khê Tông, Ngự Nhân Đại Pháp này là hắn tự nghĩ ra, dù vẫn còn chưa hoàn thiện, nhưng vẫn đủ làm Tống Chân phải khựng lại, quần áo vỡ toang!

Quần áo nát bươm theo gió thổi đi, cả người mát rượi...

Tống Chân ngây người, ngơ ngác nhìn xuống, gào lên thê lương, tiếng gào vang vọng cả nửa huyết sắc hoang mạc.

"Dạ Táng, ta giết ngươi!!" Tống Chân nhanh chóng thay quần áo khác, cả người run rẩy, mắt đầy điên cuồng, đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng, Huyết Tử thí luyện đã hoàn thành thay đổi, mọi người bây giờ đều xỉa tầm mắt vào hắn.

"Canh giờ cuối cùng, chỉ cần sống qua canh giờ này là ổn!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, nhanh chân mà chạy, bỗng hắn hít sâu, hắn cảm nhận được cái chìa khóa đầu tiên đang bay nhanh về phía mình.

"Ta không muốn a..." Bạch Tiểu Thuần run lên, hồi trước hắn mất bao nhiêu vất vả mới đẩy được mọi người đi chỗ khác, bây giờ sau lưng Tống Chân còn đang đuổi giết, cái chìa khóa đầu tiên lại chạy trở về, rõ là gây họa, dẫn sát ý của tất cả mọi người về chỗ hắn.

"Ngươi đi đi, đừng tới đây..." Bạch Tiểu Thuần ứa nước mắt, dù có hấp thu vào giúp Bất Tử Kim Cương quyển vận chuyển nhanh hơn, nhưng hắn không hề muốn mang cái mạng nhỏ của mình ra đánh bạc, nghĩ tới cảnh ai cũng muốn giết mình, Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhanh chóng đổi hướng, muốn chạy khỏi cái chìa khóa đầu tiên kia thật xa.

Nhưng hắn vừa đổi hướng, chìa khóa đầu tiên lại tăng tốc cực nhanh, Bạch Tiểu Thuần còn như nghe thấy tiếng bay rít trong không khí của nó.

"Đừng tới đây a..." Bạch Tiểu Thuần chạy như điên, chỉ chừng một nén nhang, hắn đã nhìn thấy phía trước có một cột sáng đỏ đang bay vèo vèo về phía hắn.

Là chìa khóa màu máu.

"Không!!" Bạch Tiểu Thuần bi thương.

Chính là cái chìa khóa đầu tiên, sau lưng nó là hơn mười hộ pháp của cả hai phe, đang đuổi theo!

Chìa khóa này vốn là một hộ pháp của Huyết Mai đã lấy được, nhưng bị kế của Bạch Tiểu Thuần khiến mọi người ào vào tranh đoạt, chỉ trong mấy canh giờ, đã qua tay tới mấy người.

Người cuối cùng tóm được nó là Tống Khuyết, Tống Khuyết đang định cầm nó chạy đi, không ngờ chìa khóa lại truyền ra một lực mạnh, bay vọt khỏi tay Tống Khuyết, rồi tự nhanh chóng bay đi.

Hộ pháp hai phe thấy thế đều kinh hãi, không kịp nghĩ gì thêm, vội vàng đuổi theo.

Cả bọn cũng đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy Tống Chân đang sôi tiết đuổi theo sau lưng Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn thấy chìa khóa tăng tốc bay vọt tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, trong chớp mắt đã tới chui vào trong mi tâm của Bạch Tiểu Thuần.

"Dạ Táng!!" mắt Tống Khuyết đỏ rực, gào lên.

"Dạ Táng, đừng..."

"Chết tiệt, Dạ Táng, ngươi ngươi ngươi..."

Các hộ pháp đều muốn phát điên, cả hai phe đều đỏ cả mắt, đầy sát khí ào tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần run run, khóc không ra nước mắt.

Tống Quân Uyển và Huyết Mai cũng cảm thấy mọi việc quá hoang đường. Hai người đều nhìn thấy chìa khóa cuối cùng chui vào người Bạch Tiểu Thuần, cả hai ngơ ngẩn, không đấu nữa, vội vàng chạy về phía Bạch Tiểu Thuần.

"Đây không phải Huyết Tử thí luyện, đây là giết ta thí luyện a..." Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, nghiến răng bỏ chạy, sau lưng là một đám người đuổi theo, ai cũng muốn điên hơn hắn.

Một hi vọng cuối cùng đã chui vào người Bạch Tiểu Thuần ngay trước mắt họ, huyết sắc hoang mạc không còn cái chìa khóa nào nữa...

Các hộ pháp, theo nguyên tắc, sẽ không ai được truyền tống vào trong Huyết Sắc Cổ Lộ, nhưng cái này còn chưa phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là... đội ngũ của cả hai phe như thế là đều đã thất bại!

Khi canh giờ thứ bảy đi qua, họ không biết mình có bị xóa tên hay không...

Mà kẻ gây ra mọi chuyện... chính là Bạch Tiểu Thuần!

Mọi người đều hận Bạch Tiểu Thuần, hận tới mức không từ nào tả nổi, đếnmức muốn trước khi mình bị xóa tên, phải tự tay diệt Bạch Tiểu Thuần.

Giờ khắc này, tông môn, tương lai, trách nhiệm gì gì đều bị vứt sạch, sát ý không chút do dự bộc p hát, những tu sĩ có trọng bảo đều toàn lực thi triển trọng bảo, thuật pháp đủ màu sắc kinh thiên động địa điên cuồng đập vào Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần như thỏ bị đạp phải đuôi, nhảy lên nhảy xuống, toàn lực mà chạy vô cùng thuần thục, khiến người đuổi theo có cảm giác Dạ Táng này hình như đã rất quen với việc bị đuổi giết, mỗi lần tăng tốc, ngoặt hướng đều vừa đúng lúc tránh thoát công kích, thậm chí còn lợi dụng được sự trùng kích lẫn nhau của các thần thông giúp tốc độ của hắn tăng nhanh hơn.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái, đương nhiên hắn quen, vì từ hồi ở Linh Khê Tông đã luôn gặp sự cố, luôn phải bỏ chạy, lúc đầu chạy chưa lưu loát, nhưng tới giờ đã trở thành quá quen, khả năng chạy trốn khi bị nhiều người đuổi giết đã trở thành bản năng...

Trong người hắn, Bất Tử Trường Sinh Công vận chuyển, toàn lực hấp thu huyết khí của chìa khóa cuối cùng, trên đầu hắn, hình ảnh Man Quỷ thứ mười ngưng tụ tốc độ càng lúc càng nhanh, hình ảnh đã hiện ra srõ ràng.

Khí tức của hắn tăng lên thấy rõ, sau nửa nén hương, Bạch Tiểu Thuần bỗng dừng lại, trong người vọng ra tiếng sấm!

Man Quỷ thứ mười đã hoàn toàn thành hình hoàn chỉnh!

Mười Man Quỷ gào lên, chồng lên nhau...

"Thập Quỷ Thiên Yêu Thân!" mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, một luồng khí thế kinh Thiên động Địa từ trên người hắn ầm ầm bùng ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.