Không Để Ý Tây Đông

Chương 14: Tài Năng Mới Xuất Hiện Chúng Tôi Là Người Có Bối Cảnh




Chiều hôm đó, tại một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Nhìn bầu trời âm u như sắp mưa vậy, nhưng mãi từ nãy tới giờ mà vẫn không thấy mưa. Trông như vậy nhưng có khi lại không mưa.

Từ Dịch Phàm mang theo một bó hoa tuyết nhược lan trắng đi đến trước ngôi mộ của Phùng Lộ Phi. Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa trước mộ cô và ngồi xuống bên cạnh mộ. Từ Dịch Phàm biết khi còn sống Phùng Lộ Phi thích tuyết nhược lan trắng nhất nên cuối tuần nào đến thăm mộ cô, anh đều mang theo hoa này đến đây. Biệt thự riêng của hai người, sau khi Phùng Lộ Phi mất Từ Dịch Phàm cũng đã đặt lại tên là Ngọc Tuyết Viên, một tên khác của hoa tuyết nhược lan. Thế nhưng Từ Dịch Phàm lại rất ít về ngôi nhà ấy, anh sợ bản thân sẽ xúc động. Vì thế mà anh chuyển đến biệt thự lớn của bố mẹ, như vậy Hạo Văn cũng có người chăm sóc, anh cũng an tâm hơn rất nhiều.

Hôm nay không phải ngày cuối tuần, chỉ mới là thứ 4 thôi nhưng mà Từ Dịch Phàm vẫn đến thăm mộ của Phùng Lộ Phi, có lẽ cũng chính là vì chuyện xảy ra sáng nay.

Nhìn bức ảnh trên bia mộ, Từ Dịch Phàm lại thở dài. Mỗi lần nhìn bức ảnh này anh chỉ có thể thở dài mà thôi. Phùng Lộ Phi quả nhiên khi cười thật sự rất đẹp, nhất là nụ cười mỉm kia. Nhưng nụ cười ấy lần nào cũng như vậy, mãi chẳng có gì thay đổi cả.

- Lộ Phi, em có biết không, hôm nay anh đã gặp phải một chuyện khiến anh gần như không thể nào giữ được bình tĩnh như thường ngày nữa. Cô gái mà anh gặp sáng nay thật sự khiến anh rất bất ngờ. Không ngờ cô ấy lại giống em đến như vậy, giống đến nỗi trong chốc lát anh cứ nghĩ là em thật sự đã quay trở về bên cạnh anh rồi...

Nói đến đây Từ Dịch Phàm bỗng bật cười, một nụ cười khó khăn và cũng có phần đau buồn.

- Nhưng mà em biết không, cô ấy giới thiệu tên cô ấy là Đàm Lệ Linh và còn nói rằng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp anh nữa. Khi nghe như vậy anh đã tự cười chính mình. Đúng, cô ấy không thể nào là em được, vốn dĩ không thể là em. Trên đời này đúng là có rất nhiều người giống nhau, Đàm Lệ Linh giống em về ngoại hình nhưng lại không giống em về tính cách.

Từ Dịch Phàm hơi mím môi, cái điệu bộ mím môi này là anh thấy được từ Phùng Lộ Phi. Trước đây anh luôn nhắc cô là đừng mím môi nhiều như vậy, sẽ rất dễ chảy máu đấy. Nhưng đến cuối cùng có nhắc nhở đến thế nào đi chăng nữa cô vẫn không chịu nghe lời anh. Không hiểu sao mấy năm nay, nhiều lúc băn khoăn suy nghĩ, anh hay mím môi như cô ngày trước. Rồi Từ Dịch Phàm lại nhìn sang bức ảnh của Phùng Lộ Phi:

- Dạo này anh đang suy nghĩ về rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện về Hạo Văn. Con thật sự rất ngoan, đôi mắt của thằng bé rất giống em đấy, một đôi mắt vô cùng đẹp. Con tuy nhiều lúc có hơi quậy một chút nhưng lại rất nghe lời. Lắm lúc anh nghĩ, nếu như có em bên cạnh thì cả nhà chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất.

Từ Dịch Phàm lấy từ trong ví ra một bức ảnh mới chụp của Hạo Văn rồi đặt trước mộ:

- Đây là bức ảnh mới chụp của Hạo Văn, em thấy không, thằng bé càng ngày càng đẹp trai hơn đấy. Anh còn nhớ ngày trước chúng ta đã từng thỏa thuận rằng sẽ sinh hai đứa con, 1 trai 1 gái. Con trai sẽ giống anh và con gái thì sẽ giống em. Nhưng em rốt cuộc mới chỉ sinh cho anh một con trai thôi.

Cảm xúc buồn bã lại trở về, mắt Từ Dịch Phàm lại đọng nước mắt, nước mắt anh như sắp rơi xuống nhưng có vẻ anh đã ngăn nó lại. Anh không muốn để Phùng Lộ Phi thấy anh khóc.

- Đến thăm em chủ nhật tuần trước, anh đã quyết định tất cả mọi chuyện rồi. Mẹ nói đúng, nếu như chỉ có một mình anh thì anh muốn sống kiểu gì cũng được, nhưng bên cạnh anh còn có Hạo Văn nữa, anh không thể để thằng bé sống thiếu thốn tình thương như vậy được. Vậy mà hôm nay, anh nghĩ là anh không thể làm được nữa rồi, cô gái tên Đàm Lệ Linh kia khiến anh không thể làm được. Lộ Phi à, nói cho anh nghe đi, anh nên làm gì?

Giọng nói tràn đầy sự buồn bã. Những lần trước đến thăm mộ Phùng Lộ Phi, anh không như vậy. Mỗi lần đến anh đều kể những chuyện vui của anh và Hạo Văn. Còn lần này...

- Anh ước gì em vẫn còn bên cạnh anh thì thật tốt. Nếu có em, anh sẽ không như thế này. Anh muốn hàng ngày được nhìn thấy em, được nghe em nói. Mỗi khi anh gặp chuyện gì rắc rối, dù có giúp được anh hay không thì em đều bên cạnh ủng hộ anh. Lộ Phi, anh vẫn luôn giữ những bức ảnh của em để tự an ủi chính mình. Nhưng mà còn có thể không? Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em. Nhưng rốt cuộc thì mọi chuyện lại như vậy...

Từ Dịch Phàm trầm mặc một hồi lâu, anh nói ra hết những gì đang suy nghĩ trong lòng.

- Anh xin lỗi.

Rồi anh đứng dậy, nói tiếp:

- Thôi, bây giờ anh phải đi rồi, không nói nhiều chuyện với em được nữa, hôm nay anh đã hứa với Hạo Văn sẽ đưa con ra ngoài ăn. Chủ nhật này anh sẽ đến đây với em.

Từ Dịch Phàm nhìn bức ảnh của Phùng Lộ Phi mỉm cười, sau đó anh đứng dậy và rời đi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.