Không Để Ý Tây Đông

Chương 1: Giám Đốc Công Ty Lừa Đảo - Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm




Edit: Cửu Trùng Cát

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

“Thái tử phi?” Ánh mắt Nam Cung Nguyên Huy đăm chiêu, nghĩ tới trước kia chính mình cùng Hoa Như Yên đã xảy ra chuyện như vậy, để nàng làm Thái tử phi, đừng nói đến mẫu hậu không đồng ý, mà ngay cả hắn cũng không thể đồng ý để một nữ nhân như vậy lên làm Thái tử phi, nhưng mà, ánh mắt Nam Cung Nguyên Huy tối lại, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thực ra ta cũng đã từng nghĩ lập Yên Nhi lên làm Thái Tử phi, nhưng mẫu hậu ta.”

Nam Cung Nguyên Huy bộ dạng thật đau đầu.

“Trọng điểm là Điện hạ muốn lập ai lên làm Thái tử phi, nếu Điện hạ một lòng muốn lập Yên Nhi lên làm Thái Tử phi, bổn tọa thân là sư phụ của nàng, đương nhiên sẽ giúp nàng. Nếu điện hạ không muốn lập nàng lên làm Thái tử phi, như thế thì bổn toạ sẽ lập tức đưa nàng về sư môn, trọn đời không thể nhìn mặt điện hạ.” Tử Hạ Môn chủ mặt không đổi sắc nói, Hoa Như Yên vừa nghe lời bà nói, liền khóc đến lê hoa đái vũ.

“Điện hạ, chàng bảo trọng, từ nay về sau Yên Nhi không thể bên chàng sớm tối.”

“Không, Bản cung sẽ không để cho một mình nàng lẻ loi hiu quạnh chờ đợi trong sơn môn.” Nam Cung Nguyên Huy nói xong liền nhìn Tử Hà Môn chủ: “Không biết Tử Hà Môn chủ tính toán trợ giúp Bổn cung như thế nào?”

Ánh mắt Tử Hà Môn chủ chợt lóe lên sát khí âm u, thản nhiên nói: “Giết chết Hoa Kinh Vũ.”

“Giết chết nàng sao.” Ánh mắt Nam Cung Nguyên Huy u ám, có chút đăm chiêu, khóe môi vẽ ra một tia lãnh ý nhợt nhạt, ánh mắt biến đổi, nhất thời cũng không nói gì, giết chết Hoa Kinh Vũ ư? Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh của Hoa Kinh Vũ lúc trước, hắn dường như cũng không muốn giết Hoa Kinh Vũ, thực ra hắn mơ hồ cảm thấy Hoa Kinh Vũ mới là người xứng đáng với vị trí Thái tử phi.

Nam Cung Nguyên Huy chần chờ, Hoa Như Yên liền khóc lớn: “Sư phụ, đừng giết đại tỷ con không cần làm Thái Tử phi, con không cần vị trí Thái Tử Phi.”

Tử Hà Môn chủ vẻ mặt từ ái thương tiếc nhìn ái đồ: “Yên Nhi, con là người rất thiện lương, tuy rằng tỷ muội con thâm tình, nhưng nếu không giết Hoa Kinh Vũ, con chỉ có thể về Vân Hà Cung cùng vi sư.”

Trong mắt Tử Hà môn chủ hiện lên quang mang kỳ dị, thực ra nếu muốn giết Hoa Kinh Vũ, bà cũng có thể tự ra tay được, nhưng Hoa Kinh Vũ sau lưng ngoại trừ có Hoa Gia, còn có hoàng thất Yến Vân Quốc, tuy Vân Hà Cung trên giang hồ là môn phái đứng đầu, nhưng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ xung đột với hoàng thất, cho nên mới cần mượn tay Thái tử để tiêu diệt Hoa Kinh Vũ, hơn nữa mượn tay Nam Cung Nguyên Huy để tiêu diệt Hoa Kinh Vũ cũng có chỗ tốt, nếu chuyện Thái tử một lòng muốn giết Hoa Kinh Vũ bị đồn ra ngoài, thì Hoa Kinh Vũ cũng chỉ là cái tượng đất, sẽ không gả cho Nam Cung Nguyên Huy, lúc đó người được lợi chỉ có Yên Nhi, nàng có thể thuận lợi được gả cho Nam Cung Nguyên Huy.

Tử Hà Môn chủ nhìn Nam Cung Nguyên Huy, phát hiện ra nam nhân này có chút chần chờ, liền quyết liệt nói: “Thái tử điện hạ, nếu người muốn lấy đồ nhi của thần làm vợ, lúc này bổn toạ cũng chỉ có câu này, về sau Vân Hà Cung cùng Thái tử sẽ cùng tiến cùng lui.”

Một câu cùng tiến cùng lui, khiến cho ánh mắt Nam Cung Nguyên Huy loé sáng lên, khoé miệng hắn giật giật, chậm rãi mở miệng: “Tử Hà Môn chủ tính làm thế nào?”

Tử Hà Môn chủ nghe Nam Cung Nguyên Huy nói vậy, ôn hoà không ít, trên mặt lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn về phía Hoa Như Yên. Trên mặt Hoa Như Yên cũng lộ vẻ vui mừng, ba người ngồi ở chính sảnh phủ Thái tử, bắt đầu bàn chuyện loại bỏ Hoa Kinh Vũ.

Cho đến tận nửa đêm, Tử Hà Môn Chủ cùng Hoa Như Yên mới lặng lẽ rời khỏi phủ Thái tử, trở về Hoa phủ.

Trong thư phòng phủ Thái tử, vài tên mưu sĩ đang ở trong thư phòng nhìn về Thái tử điện hạ, giờ phút này Nam Cung Nguyên Huy hoàn toàn quét bỏ hình tượng vô năng lúc trước, ánh mắt thâm trầm cơ trí, cử chỉ tao nhã mà tôn quý, một cỗ khí thế không giận mà uy bao phủ cả người hắn, đồng dạng là một người như trước, nhưng bởi vì phong vận bất đồng mà hoàn toàn thay đổi hình tượng.

“Điện hạ, thật sự muốn giết Thái tử phi sao?”

Một gã mưu sĩ trong đó mở miệng, trước kia bọn họ nhất trí cho rằng Thái tử có thể phế bỏ Thái tử phi, nhưng với biểu hiện của Thái tử phi gần đây, đủ để chứng minh nàng hoàn toàn xứng đáng với vị trí Đông Cung thái tử phi.

Nam Cung Nguyên Huy nắm chặt bàn tay, lông mày nhếch lên, đôi mắt u ám: “Nhanh thôi Ninh Vương và Lỗ Vương sẽ có hành động, Bổn cung không thể ngay lúc này gây thêm phiền toái.”

“Chẳng lẽ chuyện phế bỏ Thái tử phi có thể nào?” Một mưu sư khác hỏi, những mưu sĩ này đều là người Thái tử che dấu bên mình, có việc sẽ bày mưu tính kế, nếu không có chuyện gì thì sẽ ở trong phủ Thái Tử làm một hạ che dấu tai mắt người ngoài, chuyện này người ngoài không ai biết.

“Người hoàng tộc ai cũng vậy, trước phải chịu khổ tâm chí, sau thể xác. Thái tử phi chính là Thái tử phi của một nước, tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu, cũng cần vượt qua khổ ải này, cho nên những thứ này nàng đều phải trải qua, nếu nàng có thể thuận lợi vượt qua nguy hiểm lần này, cũng chứng minh được nàng có mệnh là Thái tử phi, bản cung sẽ loại trừ Ninh Vương, Lỗ Vương sau đó sẽ nhanh chóng cưới nàng vào phủ Đông cung Thái tử.”

“Rõ, Điện hạ.” Mấy mưu sĩ đồng thời lên tiếng, cũng không nói gì thêm, thư phòng khôi phục tĩnh lặng.

Ngày thứ hai, Hoa Kinh Vũ sau khi rời giường liền chuẩn bị vài thứ đến Ngọc Hoàng luyện công, đại trận sau núi chẳng những có thể trợ giúp nàng luyện công, hơn nữa tương đối im lặng, không có người nào quấy rầy.

“Tiểu thư, Thái tử điện hạ tới.”

Hoa Kinh Vũ vừa nghe đến Nam Cung Nguyên Huy tới, sắc mặt lạnh xuống, nhíu mi hừ lạnh: “Hắn tới làm gì?”

Một thân ảnh cao lớn ngoài cửa đi đến, ung dung đẹp đẽ đứng thẳng trong sãnh đường, sắc mặt ôn nhu, lời Hoa Kinh Vũ nói đương nhiên hắn đã nghe thấy, nhưng cũng không tức giận, chỉ trầm ổn nói: “Hoa Kinh Vũ, Bản cung phụng mệnh mẫu hậu tới đây tìm ngươi.”

“Hoàng hậu nương nương có lệnh?” Hoa Kinh Vũ nâng cao mi, tuy rằng nàng rất tức giận Nam Cung Nguyên Huy, nhưng đây là mệnh lệnh của Hoàng hậu, nàng cũng không thể trực tiếp coi thường, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Nguyên Huy, thản nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương cho ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì?”

Hoa Kinh Vũ sắc mặt thản nhiên nhìn Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy ôn nhu cười nói: “Không lâu nữa chúng ta sẽ thành hôn, mẫu hậu muốn ta dọn dẹp Đông Cung Thái Tử phủ một chút, trang trí cho đẹp, mẫu hậu muốn Bản cung hỏi ý kiến của ngươi, cho nên Bản cung tới đây mời ngươi qua phủ Thái Tử một chuyến, xem nơi nào nàng không thích, để người có tay nghề giỏi sửa chữa một phen.”

Hoa Kinh Vũ nghe Nam Cung Nguyên Huy nói, liền trực tiếp từ chối: “Chuyện này để Thái Tử quyết là được rồi, ta không có ý kiến gì.”

Đợi đến khi cuộc thi võ chấm dứt, nàng sẽ giải trừ hôn sự cùng Nam Cung Nguyên Huy, cho nên phủ Thái Tử kia dù tốt xấu cũng không có quan hệ với nàng, Nam Cung Nguyên Huy vừa nghe Hoa Kinh Vũ đáp, ánh mắt u ám, nhưng rất nhanh khôi phục ôn hoà nói: “Hoa Kinh Vũ, mặc kệ như thế nào, ngươi tốt xấu cũng qua đó xem một chút, nếu ngươi không đi, mẫu hậu sẽ trách cứ ta, sẽ cho rằng ta không coi ngươi ra gì.”

Thái tử điện hạ vẻ mặt buồn rầu, đáng tiếc vẻ mặt này trong mắt Hoa Kinh Vũ, chẳng những không đồng tình, mà còn có trực giác tự hắn chuốc phiền phức, Hoa Kinh Vũ nhìn Nam Cung Nguyên Huy, thản nhiên nói: “Hôm nay ta muốn tới Ngọc Hoàng, không rảnh tới Đông Cung Thái Tử phủ, người tự trở về đi.”

Nàng nói xong liền cùng Nhan Băng đi ra ngoài, một đường rời khỏi Khinh Vũ Các, chuẩn bị tới Ngọc Hoàng thư viện, Nam Cung Nguyên Huy cũng không nóng nẩy, một tấc cũng không rời đi theo sau Hoa Kinh Vũ, vừa đi vừa nói: “Ngươi đã nói không đi, ta đây sẽ cùng ngươi đi học viện Ngọc Hoàng, đợi ngươi rảnh rỗi lại đi phủ Thái tử một chuyến.”

Vừa nghe hắn nói sẽ đến Ngọc Hoàng cùng mình, Hoa Kinh Vũ kinh sợ, dừng bước nhìn Nam Cung Nguyên Huy: “Thái tử điện hạ, ngươi không cần phải nói chơi, người theo ta đến học viện Ngọc Hoàng làm gì?”

“Đi cùng ngươi.” Nam Cung Nguyên Huy nghiêm túc nói, Hoa Kinh Vũ âm trầm theo dõi hắn, sau đó lạnh nhạt đáp: “Nam Cung Nguyên Huy, ngươi định làm trò gì, vì sao cứ muốn ta tới phủ Đông Cung Thái Tử, ta không tin lời ngươi nói, nói đi, ngươi đến tột cùng muốn ta làm cái gì.”

Hoa Kinh Vũ hoài nghi nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyên Huy, đột nhiên Nam Cung Nguyên Huy con ngươi u lãnh, thản nhiên mở miệng: “Ngươi đã nói không tới phủ Đông Cung Thái Tử, vậy thì thôi không đi nữa, ta cùng ngươi tới Học viện Ngọc Hoàng trước.”

Nam Cung Nguyên Huy nghiêm túc, sau đó trầm giọng nói: “Tối qua mẫu hậu triệu ta vào cung, dặn ta phải hoà hảo khi ở cùng ngươi, bằng không sáng sớm ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.”

Nam Cung Nguyên Huy rốt cục có chút không kiên nhẫn, tức giận nói.

Hoa Kinh Vũ hơi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyên Huy, nàng có thể khẳng định trong phủ Đông Cung Thái Tử, chẳng nhẽ nam nhân này đã kính kế hại nàng, nàng vẫn biết hắn muốn hãm hại nàng, nhưng hắn thật sự dám ở phủ Đông Cung Thái Tử mà ra tay sao? Nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ không tới phủ Đông Cung Thái Tử.

“Nam Cung Nguyên Huy, ta sẽ không tới phủ Thái tử, còn nữa, đừng có bám theo ta, nếu không đừng trách ta vô tình.” Hoa Kinh Vũ lạnh lùng cảnh cáo, nàng không phải sợ tử cục trong phủ Thái tử, mà nàng thật sự không quan tâm chuyện phiền lòng này, hiện tại nàng quan tâm nhất việc luyện công, những việc khác, hết thảy nàng không bận tâm.

Nam Cung Nguyên Huy nghe Hoa Kinh Vũ nói vậy, nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của nàng, thật sự nàng nhất quyết không đến phủ Thái tử, nếu thế thì kế hoạch đầu tiên của bọn họ sẽ tan tành.

Đành thực hiện kế hoạch thứ hai, Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, đưa Nhan Băng rời khỏi phủ, ngoài cửa có vài y vệ, là thủ hạ của Hoa Thiên Tầm, vừa thấy Hoa Kinh Vũ đi ra, liền cung kính: “Thỉnh an đại tiểu thư.”

Hoa Kinh Vũ gật đầu, sau đó hỏi: “Ca ca ta đâu?”

“Sáng sớm hôm nay, thiếu tướng quân được Hoàng thượng triệu vào cung nghị sự, hiện tại cũng không có trong phủ.”

“Ừ, ta muốn tới Ngọc Hoàng thư viện, các ngươi cùng đi với ta, mặt khác mang thêm ít thủ hạ.” Trước mặt nàng cũng không dám làm bừa, hôm nay Nam Cung Nguyên Huy vừa hát vừa diễn, có chút cổ quái, chắc chắn là không có ý tốt, cho nên nàng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

“Tuân lệnh, đại tiểu thư.” Bốn năm thân vệ khom người lĩnh mệnh, thủ vệ đứng đầu triệu tập một vài thủ vệ khác đi theo, bọn họ chậm rãi rời khỏi Hoa phủ đến Ngọc Hoàng thư viện.

Ở chỗ tối phía sau, Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt hắc ám, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.

Xe ngựa Hoa phủ cùng hơn mười thủ vệ chậm rãi rời khỏ Hiêu kinh, theo đường chính đi đến Ngọc Hoàng thư viện, xe đi được ba bốm mươi dặm, hướng trên thiên đạo đi, đi tiếp hai mươi dặm, đó là địa phương của Ngọc Hoàng thư viện.

Trong rừng giậm, gió núi thổi qua, trong rừng ẩn chứa khí lưu lạnh lẽo.

Trong xe ngựa Hoa Kinh Vũ vốn đang nói chuyện cùng Nhan Băng, trong lòng Tiểu Bạch có chút bất an, loài Cửu U Linh Hồ vốn mẫn cảm hơn người thường rất nhiều, nguy hiểm vừa xuất hiện, nó nhất định sẽ cảm giác trước tiên, cho nên liền kêu lên vài tiếng, tỏ vẻ nguy hiểm.

Nguy hiểm, sắc mặt Hoa Kinh Vũ nhanh chóng thay đổi, vén rèm nhìn ra bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn Nhan Băng: “Tiểu Bạch, ngươi lập tức đến Ngọc Hoàng thư viện đi tìm Hách Liên Hiên, gọi hắn tới giúp chúng ta.”

Không, Tiểu Vũ Nhi, ta không muốn rời đi. Ta phải bảo vệ ngươi, Tiểu Bạch không chịu đi dựa vào trong lòng Hoa Kinh Vũ, sắc mặt nàng trầm xuống, cố chấp nói: “Nếu những người này tới giết ta, tất nhiên là phái rất nhiều cao thủ, ngươi ở lại chưa chắc sẽ cứu được chúng ta, cho nên vẫn là nhanh đi tìm Hách Liên Hiên, nếu muốn cứu ta, hãy dùng tốc độ nhanh nhất tìm hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.