Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 20




''Đến nơi?'' Hoàng Ngân Thiên cất giọng lạnh lùng. Nét tươi cười trên khuôn mặt vừa nãy cũng đã biến mất, thay vào đó là một sự nghiêm nghị khó tả. Đây không phải là lúc đùa, Hoàng Ngân Thiên không biết được người bên trong có gây khó dễ gì cho cô hay không, vì vậy cô phải hết sức thận trọng.

Lão quỷ nhân bên cạnh không nói gì, Hoàng Ngân Thiên thấy ông ta đi vào tòa nhà trắng, hành vi này cũng là thay lời muốn nói, trả lời cho câu hỏi của cô. Vì vậy cô cũng không ngại mình bị ''bắt cóc'', không một chút hồ nghi theo ông ta.

Vào trong, Hoàng Ngân Thiên cẩn thận quan sát xung quanh. Cô không thấy có gì đáng lo ngại mà chỉ thấy kì lạ ở chỗ, đó là tại sao đây là nơi ở của Diêm Vương mà lại không thấy có bóng dáng của một quỷ hầu nào. Cô đi theo ông ta đến giờ cũng đã khoảng tầm mười lăm phút, vậy mà ngay cả một con kiến, một tiếng động cũng không thấy. Nếu nơi đây không phải trông sạch sẽ và trang trọng thì chính cô cũng tưởng lầm rằng đây là tòa nhà bị bỏ hoang.

Thực ra Hoàng Ngân Thiên cũng không biết một điều rằng, tuy âm phủ gần như rất giống với thế giới loài người nhưng cũng như các thế giới khác, nó có một số quy tắc ngầm nhất định mà chỉ có những người sống ở đây mới hiểu. Không phải là tòa nhà này không có ai mà là do Hoàng Ngân Thiên không nhìn thấy họ. Ở xung quanh đang có rất nhiều quỷ hầu đứng cúi chào Diêm Vương, họ nhìn thấy Hoàng Ngân Thiên nhưng cô lại không hay biết gì về sự tồn tại của họ. Đây là thuật tàng hình, được áp dụng rất nghiêm ngặt trong địa giới của âm phủ. Nếu như không cần thiết, bạn sẽ không được hiện hình ra. Nếu phạm luật, tất nhiên cũng sẽ có một thứ luật hà khắc để xử phạt bạn.

Lúc nãy Hoàng Ngân Thiên nhìn thấy sứ giả địa ngục, nhìn thấy một đội quân tinh nhuệ, nhìn thấy lão quỷ nhân, rồi lại nhìn thấy những người đang chào hàng trên phố là do họ không dùng thứ ảo thuật này. Tất nhiên đây là trong trường hợp cần thiết rồi, bằng không họ lại xóa đi ảo thuật để làm gì. Quy định của các địa giới là rất nghiêm ngặt, xử phạt công minh, tất nhiên là nếu không trong trường hợp cần thiết thì không ai hiện ra để mình bị phạt cả. Còn nếu Hoàng Ngân Thiên muốn nhìn thấy họ thì cô phải chính thức là người của âm phủ đã, bằng không thì dù cô có quen biết với Diêm Vương thì cũng đừng có hòng.

''Nơi này không có người?'' Hoàng Ngân Thiên nhướn mày. Cô hỏi câu này không phải vì cô tò mò, mà vì cô thấy thật sự có điều gì đó không ổn. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, càng đông người cô lại càng thấy an tâm.

''Có, nhưng ngươi không nhìn thấy họ.'' Lão quỷ nhân trầm giọng trả lời. Hoàng Ngân Thiên cũng không thắc mắc gì thêm bởi ngay lập tức cô đã tin lời ông ta. Đừng nhìn vào hoàn cảnh này mà nghĩ cô là trẻ con dễ dụ. Cô có suy nghĩ, có lập trường riêng để đưa ra phán đoán của mình. Trong trường hợp này lão quỷ nhân không có lý do gì để nói dối cô cả, vì nếu muốn hại cô thì ngay khi đặt chân vào đây không lâu ông ta đã ra tay từ đời nào rồi, việc gì phải đợi đến tận bây giờ.

Ai nói người âm phủ không cầu kỳ chứ. Cả tòa nhà này thiết kế cũng khá là ngoằn ngoèo và rộng lớn. Hoàng Ngân Thiên không biết là mình đã đi bao lâu, cô chỉ biết là nơi này to kinh khủng và khi mình đi bộ đến mỏi nhừ cả chân thì lão quỷ nhân mới dừng trước một căn phòng.

Diêm Vương mở cửa đi vào trong, Hoàng Ngân Thiên cũng theo vào. Đến giờ phút này ông ta tin là nữ quỷ bên cạnh cũng đã đoán ra thân phận của ông ta rồi. Bởi trong này không có ai, cũng không ai dám to gan đến nỗi tùy tiện xông vào phòng của Diêm Vương khi ông ta vắng mặt. Vậy thì chỉ còn có một khả năng thôi, lão quỷ nhân chính là Diêm Vương, người thông minh như Hoàng Ngân Thiên hẳn là đã nhận ra điều này.

''Ông lừa tôi?'' Hoàng Ngân Thiên cất giọng u ám, đáy mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào lão quỷ nhân. Đáng chết, cô bị một lão già lừa.

''Ai bảo ngươi không hỏi. Lại đây, đừng nhiều lời.'' Diêm Vương lườm Hoàng Ngân Thiên một cái sắc lẹm. Đây không phải là lỗi của ông ta, sự thật là nữ quỷ kia kiệm lời quá mức, đến một câu cũng không hỏi.

Nghe Diêm Vương nói vậy, giờ khắc này Hoàng Ngân Thiên rất muốn băm vằm ông ta ra trăm mảnh. Nhưng rất tiếc là cô không có đủ bản lĩnh để làm chuyện đó, vì vậy bèn thở dài nghe theo lời ông ta đi đến trước bàn làm việc.

Một xấp sổ sách được ném xuống trước mặt Hoàng Ngân Thiên. Cô nhíu mày nghi hoặc, ''Sổ sách, ông muốn tôi làm gì?''

''Kiểm tra sổ sách, tạm thời là như thế đã. Công việc của ngươi là kiểm tra lại xem số người chết trong một năm trở lại đây có chính xác không. Đây là quyển mà các sứ giả đã ghi lại khi đi đón hồn, đây là quyển sổ sinh tử ghi rõ tên, ngày, tháng, năm sinh, giờ sinh, giờ tử của người trần. Ngươi cứ dựa vào hai quyển này mà hoàn thành công việc trong thời gian sớm nhất có thể.'' Diêm Vương giải thích, tạm thời ông ta chưa biết nên giao nhiệm vụ gì cho Hoàng Ngân Thiên. Nhưng lại nhìn ra tài năng và muốn giữ cô ở lại để trọng dụng, vì vậy trong thời gian ông ta tìm được một công việc phù hợp với khả năng của cô thì nên cho cô làm công việc đơn giản này trước đã. Vừa vặn người kiểm kê trước đây đã xin nghỉ việc, vị trí này tạm thời thiếu một chân, nữ quỷ bên cạnh làm là thích hợp nhất. Cái này trên trần gọi là gì nhỉ? À, là thời gian thử việc.

''Ông đang đùa giỡn tôi?'' Sắc mặt Hoàng Ngân Thiên tối sầm. Tưởng chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra là cái mớ tào lao như thế này. Rốt cuộc Diêm Vương có mục đích gì, cô không có thời gian để chơi với ông ta. Cô nhớ năm đó đã từng xem phim, một ngày dưới âm phủ bằng một năm trên trần. Tính thời gian cô ở đây là đã gần hết một ngày. Nếu như trên phim nói đúng thì Lan nhi trên đó có khả năng kéo dài mạng sống cho đến tận bây giờ không.

Kiểm tra sổ sách, số người chết trong một năm trở lại đây. Đột nhiên Hoàng Ngân Thiên nhớ ra mấy từ quan trọng này. Đúng vậy, muốn xem Lan nhi còn sống hay đã chết không phải là chuyện khó khăn gì, không phải là có lời giải ngay trước mắt hay sao. Như tìm thấy một tia ánh sáng nhỏ nhoi trong màn đêm tăm tối, Hoàng Ngân Thiên vội vã cầm ngay lấy mấy tập sổ sách trên bàn. Cô ngồi vào chỗ bên cạnh Diêm Vương chăm chú giở từng tờ lần tìm thông tin.

Thái độ của Hoàng Ngân Thiên khiến Diêm Vương hết sức bất ngờ, ông ta không ngờ nữ quỷ này lại dễ dàng chấp nhận một công việc như thế. Đang định mở mồm tán thưởng thì đột nhiên Hoàng Ngân Thiên giận dữ hét lên, tiếng nói cô tràn đầy phẫn nộ:

''Mẹ kiếp, các ông làm ăn kiểu gì đấy hả?'' Dứt lời hai quyển sổ sách từ đâu lao tới, phi thẳng lên bàn Diêm Vương.

''Nhìn, ông nhìn cho kĩ đi. Làm cho tôi sống lại mau.'' Hoàng Ngân Thiên gầm lên giận dữ. Âm phủ thối nát, đám người dưới này lại càng thối nát hơn. Vừa rồi cô nhìn vào sổ sách, thấy tên mình trong quyển sổ do sứ giả đảm nhiệm. Giờ, tháng, năm, ngày mất đúng là đã được ghi lại rõ ràng, cô không có gì nghi ngại. Nhưng khi lật đến quyển sổ sinh tử thì thông tin lại không khớp như vậy. Cô nghi hoặc kiểm tra kĩ lại mấy lần nữa, kết quả phát hiện mình bị chết oan, bị bắt nhầm hồn với một người cùng tên khác họ. Người chết phải là Nguyễn Ngân Thiên chứ không phải là Hoàng Ngân Thiên cô.

Bảo sao Hoàng Ngân Thiên thấy mọi chuyện thực không ổn cho lắm. Lúc cô đâm đầu vào cột, cô chưa có ý định tự tử nên đã canh độ mạnh nhẹ rất chuẩn xác, đảm bảo không có chết được. Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự tính của cô, cô đã chính thức tự kết liễu đời mình. Hóa ra không phải là do cô tính toán sai lầm mà là do đám người dưới này làm việc bất cẩn.

Diêm Vương nhìn hai hàng chữ trong hai quyển sổ khác nhau đập thẳng vào mắt, ông ta tái mặt. Đây không phải là chuyện đùa, bắt nhầm hồn, làm cho người sống chết oan, đây không phải là tội nhẹ. Tuy ông ta không phải là người gây ra chuyện nhưng chung quy kết cục tội lỗi vẫn sẽ đổ hết lên đầu ông ta, vì ông ta không kiểm tra, không quản lý nhân viên dưới trướng của mình cho thật nghiêm ngặt mới gây ra bất cẩn này. Tuy ông ta là Diêm Vương, nhưng vẫn thua Ngọc Hoàng, hình phạt mà Thiên đình ban xuống ông ta không ôm cho nổi. Nếu nữ quỷ bên cạnh dứt khoát kiện cáo, tội chết ban xuống đúng là dễ như trở bàn tay, không cách nào có thể ngăn cản được

''Làm cho tôi sống lại mau. Bằng không ông không chết với Ngọc Hoàng thì cũng đừng mong toàn mạng dưới tay tôi.'' Hoàng Ngân Thiên căm phẫn trừng mắt nhìn Diêm Vương, cô nhất định phải trở về.

Diêm Vương đau khổ bất đắc dĩ nhìn Hoàng Ngân Thiên, mở lời, ''Ngươi biết một ngày dưới âm phủ bằng một năm trên mặt đất. Ngươi đã chết được gần một năm, thi thể đã được an táng, còn chưa kể là đã phân hủy. Ngươi bảo ta cho ngươi về kiểu gì đây?''

''Mặc kệ ông dùng cách nào. Tóm lại là làm cho tôi sống trở về, trách nhiệm của ông tôi sẽ không truy cứu.''

''Ta thực sự lực bất tòng tâm, chi bằng ngươi hãy ở lại dưới này, âm phủ không có gì là không tốt cả. Ở đây ngươi cũng sẽ không phải làm gì, chỉ sống một cuộc sống ung dung tự tại.'' Đến nước này rồi Diêm Vương cũng hoàn toàn quên mất ý định của mình ban đầu. Gì mà tìm công việc phù hợp với năng lực, tích cực trọng dụng nhân tài chứ. E là chưa thực hiện được hai điều đó thì ông ta đã bị Thiên Lôi đánh chết từ đời tám hoánh nào rồi.

''Đừng vọng tưởng.'' Hoàng Ngân Thiên đánh tan hy vọng nhỏ nhoi của Diêm Vương, gương mặt xinh đẹp của cô gần như bị vẻ tức giận lấn át. Bỏ qua tất cả sự hận thù để sống một cuộc sống bình yên, cô không phải là bồ tát, cũng chưa bao giờ có ý định phổ độ chúng sinh.

Mặt Diêm Vương méo xệch, ông ta tay run run lật xem quyển số sinh tử, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn phải còn biện pháp. Khắc sau Diêm Vương đột nhiên kêu lên, ''A!'' Ông ta nhìn Hoàng Ngân Thiên mừng rỡ, ''Ngươi muốn sống lại?''

''Hỏi thừa.'' Người cai quản âm phủ mà đầu óc lại ngu si thế này, từ nãy đến giờ lời cô nói với ông ta như nước đổ lá khoai.

''Thế này đi, ta cho ngươi đầu thai vào một thời không khác. Người này có bộ dáng, có tính cách, có tên giống y hệt ngươi, cùng lắm là chỉ khác họ, gia thế lại hiển hách chỉ có hơn chứ không có kém. Thế nào, ngươi xem có bằng lòng không?'' Câu cuối rốt cuộc là câu nghi vấn nhưng ý định lại rõ ràng buộc Hoàng Ngân Thiên phải làm theo. Dứt lời Diêm Vương khoát tay một cái, Hoàng Ngân Thiên còn chưa hiểu cái mô tê gì thì người cô đã nhẹ bẫng, cả người bị bay lên trên không trung .

''Ông...'' Hoàng Ngân Thiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng cả người đã bị luồng ánh sáng trắng bao trùm. Tiếp đó cô bị cuốn vào trong, cả người và đầu óc cứ xoay mòng mòng. Cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy giọng nói của Diêm Vương vang lên bên tai mình, ''Vì ta có chút áy náy nên ngươi yên tâm, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà thật đặc biệt khi ngươi đầu thai qua kiếp đó. Quà gì thì ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, đến lúc đó ngươi không cần phải cảm ơn ta đâu.'' Mẹ kiếp, Diêm Vương điên à, bảo cô cảm ơn? Đừng có mơ, cô hận ông ta còn không kịp nữa là.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.