Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 17




Bây giờ nghĩ lại, Hoàng Ngân Thiên cực kỳ day dứt, chỉ có nước hận mình không thể quay trở về quá khứ để sửa đổi lỗi lầm. Nhưng đáng tiếc, cuộc đời không thể xảy ra điều kỳ diệu như thế, nếu như vậy thì thế gian này sẽ loạn đến mức nào? Con người vốn là một chủng loài hết sức ích kỷ, nếu mà nắm được, điều khiển được thời gian thì trái đất này đã không biết bị đảo lộn, bị trì hoãn biết bao nhiêu lần.

Nghĩ đến đây, thù hận trong lòng Hoàng Ngân Thiên ngày càng bùng phát, không cách nào có thể ngăn cản được. Hoàng Nhuận Huân, kiếp này là do ta ngu ngốc, mới gây ra cớ sự này. Nhưng nếu có kiếp sau, nếu ta may mắn gặp lại ngươi, hoặc do ngươi xui xẻo đụng phải ta, ta thề chính tay ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong.

Lan nhi đã bị đánh đến nỗi bất tỉnh, tình trạng thập tử nhất sinh*, cả người toàn máu me, bị vứt trong một góc xó xỉnh tối. Hoàng Ngân Thiên rất muốn chạy lại, nhưng không hiểu sao dưới chân cô như có một thứ lực vô hình kiềm hãm, khiến cho cô không cách nào lay động thân hình, cũng như không cách nào di chuyển được. ( Một phần sống một phần chết: ý của cụm từ này là chỉ tình trạng hết sức nguy kịch.)

''Đáng chết, con mẹ nó, thứ gì thế này...''

''Im lặng, nữ quỷ này, làm ta điếc hết cả tai.'' Cái gì gọi là vô duyên? Cái này chính là vô duyên, Hoàng Ngân Thiên chưa nói hết câu đã bị một đạo âm thanh the thé chặn giọng.

Sửng sốt quay đầu nhìn sang bên cạnh. Hoàng Ngân Thiên chỉ thấy một tên trâu không ra trâu, ngựa không ra ngựa, quỷ không ra quỷ, nói chính xác hơn là một tên có khuôn mặt đầu trâu mặt ngựa đứng ở một góc xó xỉnh, tay cầm một vật dài dài trông như là roi đứng nhàn nhã xem kịch vui. Nếu không lầm thì vẫn như trong truyện hay các bộ phim truyền hình đi, sau khi chết đi, hẳn tên ''đầu trâu mặt ngựa'' kia chính là sứ giả địa ngục, xuống dắt âm hồn người chết đến nơi đặt chân đầu tiên, đó chính là âm phủ.

''Ngươi là ai?'' Có thể đoán ra được phần nào, nhưng Hoàng Ngân Thiên vẫn cứ hỏi cho chắc ăn.

''Sứ giả địa ngục.'' Đúng như theo dự đoán của cô.

''Đến đây làm gì?''

''Ngươi chết rồi, hồn không thể luẩn quẩn mãi trên nhân gian thế này được, ta dắt ngươi xuống địa ngục báo danh.''

''Ta không cần ngươi dắt đi.'' Cô lớn như thế này rồi, để tên ''đầu trâu mặt ngựa'' dắt mắt dắt mũi, nếu để người ngoài biết được, không phải là người ta sẽ cười cho vào mặt sao?

''Đi, dẫn ta xuống gặp diêm vương, ta cũng đang có chuyện muốn nói với hắn.'' Hoàng Ngân Thiên trầm mặc trong giây lát, lại nghiến răng nói một câu. Tốt, là cô đang có chuyện muốn nhờ vả đại boss của địa ngục đây.

Nhà kho hoang tàn ẩm mốc, nhiệt độ không đến nỗi quá nóng, nhưng lúc này, ngay cả một sứ giả địa ngục da thịt tựa như sắt thép, lại cảm thấy lạnh gáy, có một thứ gì đó gọi là thẩm thấu đến tận xương. Trong lòng thầm than, địa ngục của tôi ơi! Hơn nghìn năm là sứ giả địa ngục, đi dẫn dắt oan hồn, là lần đầu, là lần đầu tiên hắn gặp phải nữ quỷ có khí tức kinh người, khó xơi như thế này. Hắn nhớ năm xưa, khi mình đăng ký thi tuyển dưới địa ngục thái độ còn hưng phấn lắm, nhưng lúc này đây, khi gặp phải tình trạng như vậy, thì con mẹ nó, hắn chỉ muốn, chỉ muốn... Làm đơn xin nghỉ việc!

''Không phải là đến dẫn đường sao? Có đưa ta đi không?'' Lúc này, không hiểu như thế nào mà Hoàng Ngân Thiên đã và đang di chuyển được. Trong lòng một mảng liền trầm mặc, phút chốc đã xuất hiện đứng ngay trước mặt sứ giả. Giỏi lắm, thử hỏi lúc nãy làm sao nàng không di chuyển được, thì ra là do tên này dở trò.

''Đi, đi.'' Hắn lắp bắp, nào dám chần chừ.

Chỉ thấy trong không gian, một khoảng như hố đen vũ trụ từ từ hiện lên, bao quanh người Hoàng Ngân Thiên và sứ giả địa ngục. Lát đó, khoảng không đó biến mất, mang theo hai người rời đi.

Lại nói đến Lan nhi, đang nằm co ro một góc, khuôn mặt thanh tú nay đã bị bụi đất, máu me lấm lem che đi làm người ta không nhìn rõ dung mạo ban đầu. Hơi thở cô ngày càng yếu đi, khóe miệng thầm thủ thỉ một câu, ''Tiểu thư, người đừng rời bỏ Lan nhi.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.