Không Có Người Như Anh

Chương 44: Cô thề – sau này đánh chết cũng không ngồi xe phó tầm!




Ngụy Diên rất bận, có thể nói, từ khi hắn làm thuê cho ông chủ Vũ, ông chủ Vũ cùng với cả nhà của ổng, đúng là “ủy quyền” đến cùng, hắn nắm giữ quyền lợi tự chủ điều động một tỷ tài chính của công ty, không cần hỏi qua ông chủ Vũ, bắt đầu từ lúc nhận lệnh đến lúc thực hiện, hắn chưa từng có lúc nhàn rỗi.

Chỉ là, ngày hôm nay tại tầng cao nhất tập đoàn Đông Bắc Hổ, trong phòng làm việc của tổng tài, hắn từ chối ba cái hội nghị, chỉ vì dành ra thời gian nhàn rỗi để đón tiếp một người, nói chính xác, người này, là ông chủ của hắn.

Ông chủ Vũ chà xát bàn tay, cười hì hì kề sát vào Ngụy Diên: “Cái đó, chính là đến xem cậu, với lại nói chuyện với cậu một chút.”

“Ông chủ, tiền lương của tôi đều là anh trả, chỉ cần anh không sợ làm lỡ công việc.” Lúc hắn bận đến mức sắp vắt chân lên cổ, ông chủ của hắn chạy tới nói muốn tìm hắn tán gẫu? Nếu bạn là Ngụy Diên thì bạn cũng sẽ bốc hỏa đúng không.

“Không phải, cái đó, chính là tìm cậu có chút việc.” Ông chủ Vũ dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế để nhìn Ngụy Diên.

“Vậy là chuyện gì hả?” Ngụy Diên nhịn xuống cơn xúc động muốn phun lửa vào ông chủ Vũ, cười đặc biệt hàm súc dò hỏi.

“Tui quen biết một người, nhưng thấy y rất mới lạ. Cảm thấy y cái gì cũng tốt chỗ nào cũng tốt, toàn thân đều tốt. Sau đó tim liền đập nhanh, tới bệnh viện xem, bác sĩ nói không có bệnh.” Vẻ mặt ông chủ Vũ ngu xuẩn, ánh mắt giống như ngớ ngẩn: “Cậu nói xem, tui đây là bị sao vậy?”

Chủ yếu nhất là, buổi tối hắn nằm mơ cũng mơ tới kỹ thuật viên Hứa….

“Ông chủ, anh yêu rồi.” Ngụy Diên vẫn như cũ tươi cười nhã nhặn, một thân dáng vẻ tinh anh, đẳng cấp cao bao nhiêu thì khỏi nói.

“Đừng đùa được không?” Nét mặt già nua của ông chủ Vũ nóng lên, vịt chết còn mạnh miệng phản bác: “Đều là cái gì chứ! Còn yêu nữa? Yêu cái gì mà yêu.”

“Ông chủ, anh yêu rồi.” Ngụy Diên không tức giận cũng không phản bác, vẫn là câu nói kia, rất chăm chú nhìn ông chủ Vũ.

“Thật sự?” Trong lòng ông chủ Vũ thình thịch nhảy không ngừng.

“Ông chủ, bởi vì anh tin tưởng tôi, mới có thể tới hỏi tôi, đáp án của tôi chính là cái này.”

“Tui chỉ cảm thấy năng lực của cậu như vậy, có chuyện liền tới tìm cậu, nhất định có thể giải quyết.” Trong lòng ông chủ Vũ nghĩ như thế nào, hắn liền nói như thế đó.

Ngụy Diên cười vô cùng vui vẻ: “Cám ơn sự khẳng định của ông chủ đối với tôi.”

Cho dù loại này nhất định là coi hắn thành cố vấn tình yêu…

Thế nhưng sau đó ông chủ Vũ liền như bị sét đánh ngốc ở nơi đó, hắn đột nhiên nhớ tới, có vẻ như kỹ thuật viên Hứa…

Y, y, y…

Cái kia ai, ai…

“Ông chủ, bà chủ là dạng gì vậy? Có thể tiết lộ với tôi một chút không?” Ngụy Diên tuy rằng một bộ dáng vẻ cao nhân, nhưng mà ước số nhiều chuyện trong nội tâm lại hết sức phong phú, lại nói, làm việc dưới tay ông chủ Vũ hơn hai năm, ông chủ này không có bất kỳ đam mê bất lương nào, có thể nói, cả nhà này đều là người vô cùng chất phác, cũng bởi vì cái dạng này, lúc đầu nhóm của bọn họ đúng là muốn đi con đường “phu nhân ngoại giao”, kết quả rất không lý tưởng. �

Dựa trên tiền lệ chủ tịch phu nhân, cho dù sau mấy lần xem mắt của ông chủ, bỏ qua con đường “phu nhân ngoại giao” kia, thế nhưng không có nghĩa là bọn họ không chú ý chuyện này, dù sao thì bọn họ cũng không muốn ông chủ tùy tiện tìm một nữ nhân góp đủ số, trở thành vợ ông chủ của bọn họ.

“A?” Ông chủ Vũ một bộ dáng vẻ hồn bay lên mây.

Thôi!

Ngụy Diên quyết định không hỏi.

Dù sao thì cũng có một ngày ông chủ sẽ tự mình khai ra thôi.

Ông chủ Vũ đi ra từ phòng làm việc của Ngụy Diên, xuống tới bãi đậu xe ở tầng hầm, khởi động xe mình mới vừa cất bước, điện thoại của Ngụy Diên liền đuổi tới: “Ông chủ, chuyện của tập đoàn Cương Kiến anh còn chưa có nói với tôi nữa!”

Ông chủ Vũ: “…!”

Hắn quên.

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.