Không Có Người Như Anh

Chương 35: “cô cùng tất cả nhưng gì cô quan tâm đều có liên quan tới tôi còn quan trọng hơn tôi”




Lan Châu

Thủ phủ tức thành Lan Châu, chính là một tòa cổ thành ngàn năm, theo sự phát triển, bốn phía cổ thành vẽ một vòng tròn vành đai xanh, mà ngoại vi vành đai xanh lại dựng lên nhà cao tầng, phảng phất như một Lan Châu hiện đại ôm lấy một Lan Châu thời cổ.

Ngoại vi hiện đại nội thành cổ đại, thành đội quân danh dự kết hợp hoàn mỹ giữa hiện đại và cổ điển nổi tiếng quốc tế, cái này cũng nhờ hoàng đế Long Hoa lúc đó vẫn còn là Hoàng thái tử tự tay quy hoạch, cũng là cái quy hoạch này mở ra con đường nhân sinh được quốc tế ca tụng là “Đế vương màu xanh”.

Cổ thành Lan Châu tự thành một phong cách màu sắc thản nhiên, mà ngoại vi lại nối với quốc tế, là châu phủ đầu tiên của nước Đông Hoa phái nghiên cứu sinh do nhà nước cung cấp chi phí ra nước ngoài học tập, mà nhóm người kia sau khi trở lại, tân thành Lan Châu cấp tốc phát triển, thành thành thị cấp một tiếng tăm truyền bá cả trong và ngoài nước hiện giờ.

Công ty của Trương Lam Hà mở tại tân thành Lan Châu, cao ốc thương mại VT tòa nhà B tầng năm mươi, số nhà 250*….

*250 = nhị bách ngũ: đây là tiếng lóng Trung Quốc, nghĩa là đồ ngốc, tên ngốc.

“Anh không thể đổi một chút à?” Hứa Tư Văn thật không thể tin được, kim cương vương lão ngũ nổi danh nhất khóa bọn họ, bên trong lại là một đồ ngốc.

“Không thể!” Trương Lam Hà chết sống không làm: “Đây là tầng cao nhất! Biểu thị chúng ta có thể phát triển tốt nhất!”

“Không cần đoán trước anh cũng đã là công ty tốt nhất rồi.” Hứa Tư Văn tư thế ngồi ưu nhã hỏi ông chủ kiêm đối tác kiêm cổ đông kiêm bạn học kiêm… của y. Dù sao thì ngoại trừ việc hai người đều là thuần 0 không thể kiêm người yêu, còn lại phỏng chừng đều có thể.

“Đúng vậy đúng vậy, hai ta hợp tài mà!” Trương Lam Hà là sự tồn tại mâu thuẫn, hắn là tinh anh nhận giáo dục thương nghiệp cao cấp, nhưng cố tình lại vô cùng mê tín, cả ngày xem chu dịch, ngay cả mua lịch treo tường cũng phải là cái loại có ghi ngày kỵ ngày hạp vân vân tùm lum một đống thứ, nếu không có hắn không cần.

“Tìm em tới đây làm gì?” Hứa Tư Văn biết không nói rõ ràng với hắn được, chủ động dời đề tài.

“Có việc không tốt cần em đi một chuyến.” Trước khi Hứa Tư Văn mở miệng Trương Lam Hà liền đánh gãy lời y trước: “Trước tiên em hãy nghe anh nói hết.”

“Anh nói đi.” Hứa Tư Văn nhìn hắn, đã không còn ý cười.

“Gần đây kéo được một đơn hàng lớn em biết chưa?”

“Biết rồi, chương trình còn là em biên soạn mà, làm sao vậy?”

“Bên kia yêu cầu phái kỹ thuật viên qua đó.” Trương Lam Hà khoát tay chặn lại: “Em biết đó, trong công ty chúng ta muốn nói kỹ thuật viên tốt nhất, ngoại trừ bộ trưởng bộ kỹ thuật là em thì không còn ai khác, hơn nữa bộ phần mềm kia cũng là em khai thác, tự nhiên càng hiểu nó, cho nên anh muốn em đến thành phố Đông Bắc tỉnh Ninh Đông Châu làm chỉ đạo kỹ thuật, giúp khách hàng quen thuộc hết thảy chương trình trong phần mềm.”

Hứa Tư Văn không nói lời nào, chỉ nhìn Trương Lam Hà.

Đôi mắt lộ ra lãnh đạm phảng phất như có thể nhìn thấu ngụy trang của tất cả mọi người, nhìn đến Trương Lam Hà ứa ra mồ hôi lạnh.

“Nói, lời, thật!”

“Được rồi!” Trương Lam Hà chột dạ bị ba chữ của học đệ làm cho đầu hàng: “Anh nghe nói, Trang Sĩ Nhân đã trở lại.”

“Hả?” Ngón tay Hứa Tư Văn giật giật, thế nhưng đè nén rất tốt cái loại oán hận cần phải bạo phát triệt để mới có thể trị tận gốc kia. �

“Hắn ta còn dẫn theo vợ chưa cưới, nghe nói rất có thế lực, không phải anh sợ hắn, anh là sợ em dưới cơn kích động… Em hiểu mà?”

“Ừm.” Gật đầu, Hứa Tư Văn tự nhiên hiểu ý Trương Lam Hà, vị học trưởng này của y là sợ y nhất thời không nhịn được xông lên đánh người.

“Vậy lần này đi hay không đi?” Học đệ cái gì cũng tốt, chỉ là y quá thông minh, ngược lại bị người ta bắt được nhược điểm, ai, bận tâm thiệt!

“Đi.” Hứa Tư Văn nói xong liền đứng lên: “Bây giờ em đi về thu dọn đồ đạc, sáng mai tới lấy lịch trình.”

“Được, em mang theo ít thuốc dạ dày, anh đã nói với đối phương rồi, hết thảy tiêu dùng đối phương đều chịu, em chỉ cần xách mình qua là được.” Sao lại có loại ảo giác như bán con gái vậy cà?

Trương Lam Hà lắc lắc đầu, đây là ảo giác!

“Em biết rồi.” Hứa Tư Văn cũng không quay đầu lại đi mất.

Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.