Không Có Ngày Mai

Chương 1: Tìm việc làm




- con ở đây tới trưa hay về nhà

Nghe câu hỏi nó hơi suy nghỉ một chút , rồi lấy điện thoại gọi cho dì Trương ( ng giúp việc) :

- trưa, không về

“ dạ “

“ tút...tút “

- ừm ,vậy con muốn ăn gì.

- cơm ...- nó bị cắt nganh bởi ông

- khỏi nói ba con có gửi một danh sách dài cho chú rồi

Nó đứng dậy , hai người kia nhìn nhau thắc mắc

- phòng Nam , tham quan

Rồi thông thả mặc dù không biết phòng hắn ở đâu, nó bị bệnh mù đường , chẳng biết hướng nào nên ba nó mua cho cái kính

Nhắm đại một phòng , mở cửa, dập vào mắt nó là hình ảnh một đứa con trai đang cởi trần cầm khăn lau tóc, nhìn hình ảnh này rất quyến rũ nha

Wow thân hình của hắn thật là đẹp nha, mặt nó đỏ ửng, tự nhiên bước vào phòng rồi ngồi xuống mép giường

Mặt hắn càng đỏ hơn nó , tuy hắn có ăn chơi nhưng tấm thân vẫn còn trong trắng , nguời của hắn chưa ai đuợc nhìn thấy ( trừ mẹ ) a cái con nhỏ này cư nhiên haaaaaa, đơ một hồ lâu

- Aaaaaaaaaaaa- hắn hét inh trời nhưng phòng hắn cách âm

- cái con nhỏ này , nhìnmọt sách trong trắng mà lại ...lại....phòng con trai mà cô vô tự nhiên a a aa đời tui còn gì !? - hắn với lấy cái áo che thân tay kia chỉ mặt nó

4 mắt nhìn nhau

- tầm thường , ồn ào - nó phán một câu khiến hắn đơ người

- cái con nhỏ trời đánh, biến ra dùm cái đi vô đây làm gì? _ vừa nói vừa mặt áo rồi ngồi xuống cái ghế đối diện nó

- Bảo An _ nó nhăn mày rồi ngồi xịt ra vì là lần đầu tiếp xúc với con trai nên vẫn thấy sợ sợ, sao hắn lại ngồi gần như vậy quen biết gì à

- bảo an cái gì , nhà tui chĩ có vệ sĩ không có bảo an _ con nhỏ này sao cứ nói mấy lời khó hiểu ấy nhỉ , còn cái kiến nữa nó sáng đèn kìa , lạ thế, đưa mặt sát lại quan sát cái kính

Nó chịu hết nổi rồi , sao hắn lại biến thái và đần độn như thế cơ chứ

Nó giơ tay lên,mạnh bạo đẩy mặt hắn ra , đứng dậy trước mặt hắn lớn tiếng chửi:

- tui bực mình lắm rồi, bạn tưởng tui thích vào phòng bạn lắm sao, tui mở cửa đại trúng ai thì trúng , bạn làm như bạn trong trắng lắm à, tôi đây là lần đầu tiên thấy con trai đây , đừng có dùng ánh mắt biến thái đó mà nhìn tôi, tôi tên Bảo An chứ không phải con nhỏ này nhỏ kia

Tuôn một tràng , quay đít đi ra khỏi phòng , không quên đóng cửa một cái “ rầm “ như trúc giận

Hắn thì còn đang đơ , đây là đang chửi hắn sao, sao nghe lại rất ngọt ngào thế, lúc lại gần mặt nó mặt hắn đỏ tận mang tai vì hơi thở nó phả vào mặt tim còn đập rất nhanh nữa

Aaaaaaaaa

Cái con nhỏ biết thái, có cơ hội tui sẽ lấy mắt kính của cô để cô phải ôm chân cầu xin tôi chỉ đường

Lăn lộn một hồi , rồi hắn cũng mò xuống phòng khách, vì bây giờ mới có 9:30 nên chưa ăn cơm

Xuống cầu thang, ba thì chắc đi làm , mẹ thì đang ở trong bếp, còn nhỏ gia sư thì ngồi chễm chệ trên sofa như cô chủ nhìn chằm chằm vào tivi

Thấy vậy , hắn rất tự nhiên ngồi xuống kế nó, lên tiếng :

- nhỏ kia nhìn gì đấy ?!

- Bảo An , thắc mắc !?_ người ta có tên có họ mà cứ nhỏ này nhỏ kia , liếc hắn một cái

- cái gì!?

- mở chổ nào ?!

- à .._ à một tiếng rồi nhón người lấy remote bắt tivi

Tại vì là lần đầu tiên được xem tivi nên không thích ứng với cái sáng sáng đó, nó lấy tay che mặt

Hắn thì ngồi nhìn khuôn mặt biến đổi từng sắc thái của nó mà ôm bụng cuời sặc sụa

Nó vì mắc cở mà mặt đỏ chét ...

- mắc cuời chết đươc... Làm như lần đầu tiên coi tivi không bằng

Cuối cùng người này cũng thông minh ra đc một chú rồi

( còn tiếp )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.