Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 7: Cuộc gặp gỡ vô tình tại khách sạn




Nghe Đường Phong nói, Lôi Tẩu gật đầu:

- Theo lời Phong lão đệ nói đi.

Vừa nói hắn vừa bước nhanh đi trước mở đường.

Trước khi đi vào toà kiến trúc này, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên thì cảm nhận được toà kiến trúc này chiếm diện tích cũng không nhỏ, linh khí phát ra từ bên trong đó còn có thêm một chút sát khí. Toà kiến trúc này là một toà lầu bốn tầng, trên cánh cửa tầng thứu nhất có một tấm bảng đen kịt, trên đó có ba chữ màu vàng to: "Thần Binh Lâu".

Đường Phong khẽ cười một tiếng, đặt cái tên Thần Binh Lâu này nghe cũng oách lắm, thần binh trong thiên hạ cũng chỉ có mười kiện mà thôi, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu trước đó vài ngày vừa xuất thế, cũng được xem là một kiện thần binh, thêm nó vào cũng chỉ có mười một kiện mà thôi, mà cái toà lầu này lại dám xưng là Thần Binh Lâu, hiển nhiên là có chút cuồng vọng tự đại rồi.

Chỗ này là nơi cất giấu binh khí của Hôi Y Bảo hèn gì lại có sát khí.

Lôi Tẩu đi đằng trước, một cước đạp bay đại môn Thần binh lâu rồi đứng lại chờ Đường Phong đi tới cùng vào. Đường Phong đem ánh mắt thu hồi, bước nhanh vào trong.

Sau khi vào trong, Đường Phong liền cảm thấy vô số luồng sát cơ đập vào mặt, khiến hắn nổi hết cả da gà.

Phóng mắt nhìn lại, trong tầng thứ nhất này bày đủ loại vũ khí, đao thương côn bổng cung búa kiếm giáo ... mọi thứ đều có. Những vũ khí này đều được phân loại để trên giá ngay ngắn trật tự không chút nào lộn xộn, mặc dù đã trải qua không ít tuế nguyệt nhưng chúng vẫn bóng sáng như mới.

- Nhiều vũ khí như vậy?

Lôi Tẩu líu cả lưỡi, nhưng khi hắn cầm thử một thanh kiếm lên thì liền nhếch môi bẻ gãy thanh kiếm thành hai đoạn, nói:

- Tất cả đều chỉ là sắt vụn, không chút giá trị!

Đối với hắn thì đống vũ khí này quả thật là không đáng một xu, tuy chúng được bảo tồn trải qua nhiều năm tháng như vậy mà vẫn hoàn hảo không bị rỉ sét nhưng tóm lại cũng chỉ là những thứ binh khí bình thường mà thôi.

Đừng nói là Lôi Tẩu, ngay cả Đường Phong cũng chướng mắt với chúng.

Đường Phong vốn định đem cả đống vũ khí này mang về Thiên Tú, dù sao hắn cũng có Mị Ảnh không gian, chỉ cần ném tất cả vào là xong, bất quá hiện giờ chưa cần lo đến chúng.

Thiên Tú lần trước đã cướp sạch Nhất Đao Môn thu được vô số binh khí, tạm thời không thiếu mấy thứ này. Dù sao Bạch Đế Cảnh hôm nay cũng đã là của Đường Phong, cứ để ở đây sau này tới lấy cũng được.

- Lên lầu hai xem sao.

Đường Phong đi trước tìm cầu thang đi lên lầu hai.

Lên đến tầng hai, Đường Phong phát hiện tầng này phải nhỏ hơn tầng một một nửa, hơn nữa vũ khí cũng không nhiều, đại khái chỉ khoảng mấy trăm kiện, nhìn qua cũng rất thưa thớt không có chen chúc như tầng một.

Bất quá, sát khí tụ tập ở tầng hai này hơn xa so với tầng thứ nhất.

Đường Phong tiện tay cầm một thanh khảm đao cảm ứng một chút:

- Cương binh?

Lại cầm một thanh kiếm khác lên xem, vẫn là Cương binh.

Lại cầm một cái dao găm, vẫn là Cương binh.

Cả tầng hai hai này cất chứa toàn là vũ khí cấp Cương binh!

- Phế liệu, vô dụng!

Lôi Tẩu lại chẳng thèm ngó tới, phán một câu.

Đường Phong lại thiếu chút nữa cười lớn, lần thăm dò này quả là đại thu hoạch. Nếu chỉ là một hai kiện Cương binh còn không có gì đáng để kinh hỉ.

Cả Lý Đường đế quốc vô luận là tiểu tông mong hay đại tông môn, mặc kệ thực lực địa vị thế nào thì trong tông môn cũng sẽ có vài món Cương binh. Có thể nói thực lực đã đạt tới Thiên giai, binh khí bình thường đã không còn chịu được uy lực một kích của họ, duy chỉ có Cương binh trở lên mới có thể để họ sử dụng mà không hư hao gì.

Mà ở Lý Đường đế quốc, có tông môn nào có được mấy trăm kiện Cương binh? Không có, ngay cả Bạch Đế Thành cũng không có được.

Rèn Cương binh không chỉ cần tài liệu quý trọng mà còn cần tay nghề thợ rèn cao thâm.

Hai người có tu vi ngang nhau, thực lực ngang nhau thì ưu thế của một thanh vũ khí tốt lại rất lớn. Đống Cương binh này nếu như lấy về trang bị cho Thiên Tú thì thực lực của Thiên Tú hẳn sẽ tăng lên một bước lớn.

Mấy trăm kiện cương binh bày trước mặt, dù là Đường Phong mấy năm nay quen nhìn sóng to gió lớn cũng không khỏi động lòng. Cái tông môn Hôi Y Bảo này quả là giàu có, hay là tất cả tông môn ngày xưa đều có nội tình hùng hậu thế này?

Bất quá những chuyện này hiện giờ không cần Đường Phong phải lưu ý, hắn chỉ lo gọi Lôi Tẩu đến hỗ trợ, đem toàn bộ vũ khí ở tầng thứ hai này nhét vào Mị Ảnh không gian.

- Đi, đi lên lầu ba.

Đường Phong hào hứng dạt dào, trong lòng rất kích động, hắn có suy đoán, cả cái Thần binh lâu này có bốn tầng, tầng thứ nhất để vũ khí bình thường, mà tầng thứ hai đặt toàn là Cương binh, nếu theo chiều hướng này suy ra thì tầng thứ ba đặt hẳn là Thiên binh, còn tầng thứ tư ... chẳng lẽ là Thần Binh?

Bất quá đây cũng chỉ là phỏng đoán, về phần có phải hay không còn phải chờ xem sao đã.

Lôi Tẩu đi theo phía sau Đường Phong, vẻ mặt của hắn cũng đầy hào hứng và chờ mong, nhưng cũng có chút mê mang khi nhìn Đường Phong. Hắn thầm nghĩ một đống sắt vụn như thế kia tại sao Phong lão đệ lại cao hứng như thế? Tâm tư của nhân loại quả thật linh thú như hắn không thể phán đoán được.

Lên trên tầng ba, diện tích còn nhỏ hơn tầng thứ hai gấp đôi, hơn nữa cũng không có bao nhiêu giá vũ khí, tất cả đều đặt tại trung tâm, có hai hàng hơn mười cái giá đỡ, trên mỗi cái giá đều có một kiện binh khí.

Đường Phong ẩn ẩn cảm giác được sát khí trên những thanh binh khí này đã ngưng thành thật chất, giương nanh múa vuốt về phía trước.

Lạnh như băng, dày đặc sát khí.

Đường Phong trong lòng lại rất vui vẻ, hắn biết hắn đã đoán đúng, mười mấy kiện binh khí ở đây có thể tản mát ra khí thế như vậy tuyệt đối là Thiên binh không thể nghi ngờ.

Bước nhanh tới trước, cầm lấy một thanh trường kiếm ở ngoài cùng. Rút kiếm ra khỏi vỏ, Đường Phong lập tức thấy lạnh cả người. Thanh trường kiếm này dài ước chừng ba thước, trên thân kiếm có đường vân, sáng bóng rạng rỡ không nhiễm chút bụi nào giống như một mặt hồ nước thanh tịnh vậy, tay nắm nhỏ gọn sắc sảo rất thích hợp cho nữ tử dùng.

Trên chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ, Đường Phong đưa mắt nhìn kĩ thì thấy là hai chữ: "Thừa Sương!"

Thừa Sương, đại khái chắc là tên của thanh trường kiếm này.

- Không tệ, không tệ, không hổ là Thiên binh.

Đường Phong cầm Thừa Sương trên tay múa vài cái, kiếm quang lưu chuyển nhẹ nhàng, không khí phảng phất như bị đông kết lại, Thiên binh đúng là bá đạo như vậy, khí tức phóng ra ngoài, nếu như cho người sở tu công pháp phù hợp sử dụng thì nhất định có thể gia tăng mấy lần thực lực.

Mà Thần binh thì bất đồng, Thần binh thần quang nội liễm, người bình thường không thể nào phân biệt được Thần binh và vũ khí bình thường có gì khác nhau.

Đường Phong đem Thừa Sương bỏ vào trong Mị Ảnh không gian, đi đến cái giá thứ hai cầm xuống một thanh dao găm tạo hình có chút kỳ lạ. Cái dao găm này ở vần đầu bị thiếu mất một đoạn giống như bị chặt đứt vậy, nhưng nhìn kĩ thì không phải thế, đây là do người chế tạo ra nó cố ý làm vậy.

"Đoạn Nha!" Đây là tên của chuôi dao găm này, cùng hình tượng của nó cũng phù hợp, Đường Phong lại tiện tay ném vào trong Mị Ảnh không gian.

Độc Ảnh Kiếm dài ba thước hai, toàn thần toả ra sắc thái lưu ly, lúc rèn đả phụ gia trên trăm loại kịch độc, dùng Thối Độc Thạch mà tạo thành, lúc huy động gió tanh sẽ nổi lên, người khác ngửi trúng sẽ bị mất phương hướng, bị kiếm đâm bị thương sẽ dính kịch độc thân vong.

Đây là một kiện hung khí a. Đường Phong không ngờ trên đời này còn có một kiện vũ khí thân mang kịch độc. Đường Phong dụng độc đều là bôi độc dược lên trên vũ khí hoặc ám khí, mà chuôi Độc Ảnh Kiếm này bản thân đã mang theo nhiều loại kịch độc, nếu có ai bị nó làm cho bị thương cho dù là Thiên giai chỉ sợ cũng không dễ chịu. Độc Ảnh Kiếm này có thể tạm thời thay thế cho đoản kiếm màu đen rồi. Đoản kiếm màu đen dù sao cũng chỉ là một kiện Cương binh, tuy Đường Phong dùng thuận tay nhưng uy lực không thể nào so được với Độc Ảnh Kiếm, Đường Phong vui sướng hí hửng thu vào trong Mị Ảnh không gian.

Cuồng Lôi đao dài ba thước ba, nặng tám trăm cân, phá núi đoạn thuỷ dễ dàng, vung lên chém có tiếng sấm rền.

Thanh Loan Tứ Phượng, song kiếm một công một thủ, song kiếm cùng ra, không gì không đánh được, không gì không thủ được.

...

Ở đây cỏ tổng cộng mười sáu kiện binh khí, kỳ thật cũng chỉ có thể xem như mười lăm kiện bởi vì có một cặp song kiếm. Mỗi một kiện đều có tên của riêng mình, mỗi một kiện đều có lai lịch rất lớn.

Thiên binh như vậy nếu bất kỳ tông môn ở bên ngoài nào có được cũng có thể được xem là bảo vật trấn phái, giống như Cự Kiếm Môn năm đó, thực lực cũng không kém mà trong tông môn tổng cộng có hai thanh Thiên binh. Mà Nhất Đao Môn thì ngay cả một kiện Thiên binh cũng không có, ngay cả Thiên Tú cũng chỉ có được một kiện Thiên binh mà thôi.

Thiên binh ở thế giới bên ngoài rất trân quý, vạn kim khó cầu, người tu luyện nếu có được đều sẽ xem như bảo bối không để người khác ngấp nghé.

Vậy mà ở nơi này một lần xuất hiện mười sáu kiện Thiên binh đủ loại đao kiếm chuỳ bao tay ... Chỉ cần mười sáu kiện Thiên binh này cũng đã đủ Đường Phong không uổng công lần thăm dò này rồi, chứ đừng nói chi còn một tầng lầu cuói cùng chưa đi thăm dò.

Lúc này, Lôi Tẩu cũng không còn như lúc trước, hắn nhìn mấy kiện Thiên binh này gật đầu nói:

- Những kiện vũ khí này cũng miễn cưỡng coi như có chút đáng để mắt.

Có thể được hắn đánh giá như vậy thì cũng chỉ có Thiên binh mới được.

Tầng thứ ba xác thực toàn là Thiên binh, cũng đã chứng minh phỏng đoán của Đường Phong, tầng thứ bốn nếu thật sự có vật gì đó, thì vật đó cũng chỉ có thể là đẳng cấp Thần Binh.

Bất quá Thần Binh trong thiên hạ rất ít, Đường Phong cũng không có ôm hi vọng gì nhiều.

Lên lầu bốn, quét mắt nhìn quanh cũng có thể nhìn tường tận, xác thực suy đoán của Đường Phong, tại đây cũng không có Thần Binh gì cả, thậm chí một kiện binh khí cũng không có, cả tầng lầu đều trống rỗng, chỉ có một cái giá đỡ bằng bạch ngọc điêu khắc thành.

Bạch ngọc tản ra cảm giác ôn hoà, nhưng sờ lên lại mát mẻ vô cùng, hơn nữa, Đường Phong còn phát hiện cái giá đỡ này còn có công hiệu tự động hấp thu thiên địa linh khí.

Giá trị của cái giá đỡ bằng bạch ngọc này cũng rất xa xủ, hơn nữa hình dạng đúng là dùng để đặt vũ khí. Không biết Hôi Y Bảo này không có Thần Binh hay là có mà về sau đã bị người ta mang đi? Ở đây đã nhiều năm không có người tới, Đường Phong cũng không cách nào kiểm chứng.

Bất quá, nếu đã tới đây rồi thì gái giá bằng bạch ngọc này cũng không thể không thu. Đường Phong tin tưởng nếu đem một kiện Thiên binh đặt ở trên cái giá này, tuyệt đối sẽ được chăm sóc rất tốt, thậm chí còn có thể gia tăng uy lực của Thiên binh.

Đi vào Thần Binh lâu một chuyến, Đường Phong thu hoạch mấy trăm kiện cương binh, số lượng cũng quá nhiều đi cho nên hắn cũng không có tâm tình đi đếm, cộng thêm mười sáu thanh Thiên binh và một cái giá đỡ bằng bạch ngọc.

Đúng là thu hoạch lớn a, Đường Phong khẽ bấm ngón tay, đại khái mỗi một người thân cận với hắn đều có thể có được một kiện Thiên binh rồi.

Thần Binh lâu này đã không còn giá trị gì hơn nữa nên Đường Phong cũng không lưu luyến, mang theo Lôi Tẩu đi ra khỏi Thần Binh lâu hướng toà kiến trúc khác đi tới.

Đi tới trước toà kiến trúc này, Đường Phong ngửi được trong không khí đầy hương khí khiến tinh thần chấn động, bao nhiêu mệt mỏi đều được thanh trừ toàn bộ. Giương mắt nhìn lên, thì thấy có một tấm bảng ghi ba chữ lớn: "Bảo Đan Phường!"

Bảo Đan Phường, không cần nghĩ cũng biết chỗ này chính là nơi Hôi Y Bảo dùng để luyện chế đan dược, khó trách so với Thần Binh lâu còn lớn hơn.

Trên mặt Đường Phong lộ rõ vẻ vui mừng, Lôi Tẩu vẫn như cũ một cước đạp văng đại môn, hùng hổ xông vào.

Đối với hành vi bạo lực này của Lôi Tẩu, Đường Phong đã thành thói quen, dù sao ở đây cũng không có ai, đạp hư vài cái cửa không có ảnh hưởng gì.

Tiến vào bên trong Bảo Đan Phường, đan hương nồng đậm liền đập vào mặt, mặc dù đã trải qua nhiều năm nhưng mùi thơm vẫn y nguyên không hề tiêu tán.

Cũng giống như dược phòng của Thiên Tú Tông, Bảo Đan Phường này ở bên ngoài mà chỗ cất thuốc, bên trong mới là nơi luyện chế đan dược.

Dược liệu bên trong những tủ thuốc này đại đã số đã mất hết linh khí, không thể dùng nữa, chỉ có một ít dược liệu đoạt thiên địa toạ hoá mới vẫn còn giữ nguyên được dược tính, Đường Phong không hề lưu tình vơ vét sạch sẽ.

Đi qua chỗ này, tiến vào đan thất, Đường Phong lập tức bị vố số bình ngọc trắng noãn làm mờ mắt.

Số lượng bình ngọc ở đây quá nhiều, bên trong bình hoặc ít hoặc nhiều sẽ có đan dược. Đường Phong tiện tay cầm một lọ, trên đó ghi là "Tôi Thể Đan".

Mở miệng bình, Đường Phong đưa mũi ngửi, sắc mặt liền vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện những đan dược này không hề bị hư hỏng, có lẽ là do đã được luyện chế thành công, dược tính đã được ngưng kết lại bên trong đan dược hơn nữa còn được bình ngọc bảo tồn nên mới được như vậy.

Tuy đan dược này Đường Phong chưa từng dùng qua, chỉ mới đọc được cái tên nhưng Đường Phong cũng biết được nó có tác dụng rèn luyện thân thể.

Thò tay cầm lên mấy cái bình ngọc khác, Đường Phong lại thấy trên bình ghi ba chữ "Tố Kinh Đan", "Luyện Cố Đan", chỉ cần nghe tên cũng biết được tác dụng rồi.

Tôi thể, luyện cốt, tố kinh tam vị nhất thể, ba loại đan dược này nếu đồng thời dùng thì có lẽ có tác dụng tẩy kinh phạt tuỷ. Mấy thứ đan dược này hiện tại đối với Đường Phong đã vô dụng, đối với những tu sĩ mới có chút thành tựu, hay nói rõ hơn là Huyền giai đã ngoài đều không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng nếu như để cho Hoàng giai hoặc là tu sĩ Luyện cương kỳ phục dụng tuyệt đối có thể tăng lên tư chất của họ.

Tư chất một người vốn đã là thiên định, nhưng ba loại đan dược này có thể giúp cải biến đôi chút, mặc dù trình độ cải biến sẽ không lớn nhưng thời gian dài tích luỹ cũng được một cái thu hoạch không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.