Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 42: Nhất thời




Năm đó thần binh Khấp Huyết, đã bị Thiên giai đệ tử có tiềm lực nhất của Đường gia là Đường Đỉnh Thiên mang ra khỏi Linh Mạch Chi Địa, tiến vào trong thế tục tránh né.

Thân phụ gia cừu tộc hận, Đường Đỉnh Thiên phải nghĩ hết cách để mau tróng tăng cường thực lực bản thân, lại muốn thu phục thần binh Khấp Huyết, nhưng hắn lại không nghĩ tới, Khấp Huyết Thần Thương thật sự nhận hắn làm chủ, đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Thần binh, từ xưa đều đã có linh tính, nếu không hợp tính khí của nó, dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể nhận chủ, trái lại, nếu đúng khẩu vị thần binh, thực lực thấp một chút cũng không có sao, dù sao con người luôn luôn phát triển.

Sau khi thu Khấp Huyết, Đường Đỉnh Thiên cũng không dám phản hồi gia tộc, dù sao thực lực của hắn còn chưa tới Linh giai, dù có thần binh nơi tay, cũng không đánh lại đám người Chung gia, liền lưu lại ở bên ngoài thế giới.

Về sau hắn xảo ngộ Bạch Nguyệt Dung ở Bạch Đế thành, Bạch Nguyệt Dung lúc ấy, thực lực cũng không tính là cao, chỉ vừa tấn chức Thiên giai mà thôi, hơn nữa khi đó nàng còn chưa phải là thành chủ Bạch Đế thành, ra ngoài du lịch, tăng trưởng kiến thức cùng thực lực. Không khéo bị cừu nhân vây công, sau đó được Đường Đỉnh Thiên cứu.

Hai người niên kỷ gần nhau, một dung mạo xuất chúng, một phong lưu tiêu sái, đều là thế hệ có thiên tư kiệt xuất, hơn nữa đều giấu diếm thân phận, hẹn nhau kết bạn cùng đi du lịch.

Lâu ngày sinh tình, những lời này cũng không phải giả, Đường Đỉnh Thiên có ân cứu mạng với Bạch Nguyệt Dung, Bạch Nguyệt Dung vốn đã có hảo cảm với Đường Đỉnh Thiên, sau này càng lý giải sâu hơn về hắn, lâu ngày dài tháng sinh ra tình cảm.

Lúc đó hai người tuổi còn trẻ, Đường Đỉnh Thiên cũng không nói cẩn thận, đoạn này mơ hồ bị bỏ qua, dù sao đối tượng hiện tại hắn nói chuyện là con hắn, hơn nữa Tuyết Nữ ngồi bên cạnh, hắn còn không biết xấu hổ khoe khoang mị lực của mình sao?

Về sau, thành chủ Bạch Đế thành Bạch Khang Nhân mất tích, Bạch Đế thành đem Bạch Nguyệt Dung trở về làm thành chủ, nàng biết rõ lần từ biệt này, ngày sau rất khó gặp lại. Cho nên cố lấy dũng khí, muốn Đường Đỉnh Thiên trở về Bạch Đế thành với nàng, đây cũng là biến tướng ủy thân.

Đáng tiếc Đường Đỉnh Thiên không đáp ứng, cho tới bây giờ hắn vẫn xem Bạch Nguyệt Dung là một tiểu cô nương nghịch ngợm cần được chiếu cố, căn bản chưa từng có nửa phần tình yêu nam nữ với nàng, cho nên không đáp ứng chuyện này, hơn nữa đoạn thời gian ở chung, Đường Đỉnh Thiên cũng phát giác tâm tư của Bạch Nguyệt Dung, thầm nghĩ nhân cơ hội này nói rõ với nàng, đoạn tuyệt mơ tưởng của nàng.

Bạch Nguyệt Dung thương tâm gần chết, cực kỳ bi ai và có chút mất đi lý trí, ra tay đánh Đường Đỉnh Thiên ba chưởng, ba chưởng này dùng hết toàn lực, toàn bộ chưởng lực đánh trúng các nơi yếu hại của Đường Đỉnh Thiên, hơn nữa trong lòng Đường Đỉnh Thiên xấu hổ, căn bản không ngăn cản.

Trúng ba chưởng này, Đường Đỉnh Thiên bị đánh thành trọng thương, tuy Bạch Nguyệt Dung hối hận nhưng không thể không bổ cứu, vội vàng dẫn hắn đi chữa thương.

Tuy mạng vẫn còn, nhưng dù sao Đường Đỉnh Thiên bị thương quá nặng, muốn hoàn toàn khôi phục ít nhất cũng phải mất nửa năm. Nhưng một tháng sau, Bạch Nguyệt Dung liền bị người Bạch Đế thành triệu hồi, từ đó về sau, hai người chưa từng gặp mặt nhau.

Bạch Nguyệt Dung đi rồi, Đường Đỉnh Thiên cũng có thể xuống giường đi đứng, liền ly khai nơi chữa thương, mờ mịt không biết đi về đâu, bất tri bất giác, liền muốn trở về gia hương.

Nhưng thời điểm này trở về Đường gia, hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt, thời điểm cách Thiên Tú, bị phong cảnh Thiên Tú hấp dẫn, liền dừng lại ở bên ngoài tông môn mấy ngày.

Đúng mấy ngày này, lại để cho hắn nhìn thấy Diệp Dĩ Khô đi ra ngoài làm việc.

Diệp Dĩ Khô lúc ấy là đệ tử hạch tâm xuất sắc nhất Thiên Tú, lúc ấy nàng chưa phải là Tuyết Nữ bây giờ, nhắc tới cũng kỳ quái, luận tư sắc, Diệp Dĩ Khô tương xứng Bạch Nguyệt Dung, mà Đường Đỉnh Thiên lại thờ ơ với Bạch Nguyệt Dung, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Diệp Dĩ Khô thì vừa thấy đã yêu.

Sao khi nhìn thấy Diệp Dĩ Khô, Đường Đỉnh Thiên như bị sét đánh, làm cho hắn phiền muộn đến cực điểm. Vốn định tĩnh tâm mấy ngày để quên đi nữ tử mới gặp kia, nhưng càng ngày càng nhớ nàng, đau khổ chèo chống suốt một tháng trời, Đường Đỉnh Thiên phát hiện mình làm không được, rơi vào đường cùng chỉ có thể tiến về Thiên Tú tìm nữ tử kia.

Nhưng Diệp Dĩ Khô là đệ tử hạch tâm, ngày bình thường chỉ chuyên tâm tu luyện, lần kia đi ngoài tông là vì có chuyện cần xử lý mà thôi, Đường Đỉnh Thiên đợi vài ngày mà không thấy bóng dáng của nàng, nghe ngóng nhiều phía, cuối cùng mới hỏi thăm ra thân phận của Diệp Dĩ Khô.

Về sau Đường Đỉnh Thiên là ra một ít chuyện mà người ta không biết nên khóc hay nên cười, hắn vụng trộm lẻn vào trong Thiên Tú tông, chạy đến chỗ ở của Diệp Dĩ Khô, đứng trước mặt kể rõ tình cảm, càng không ngừng quấy rối nàng. Dùng thực lực Đường Đỉnh Thiên lúc ấy, tuy thương thế chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn có thể làm được loại trình độ này.

Sự tình cách vài chục năm, nhưng thời điểm nói ra Đường Đỉnh Thiên vẫn lấy làm tự hào, ngược lại Tuyết Nữ ngồi bên kia vẻ mặt ngượng ngùng, dậm chân nói:

- Trước mặt hài tử nói chuyện này làm gì? Ngươi còn thấy mất mặt chưa đủ sao.

Đường Đỉnh Thiên cười nói:

- Đây là chuyện gì mất mặt chứ? Đây là chuyện chính xác nhất mà Đường Đỉnh Thiên ta làm trong đời.

- Còn gì nữa không, nói tiếp.

Đường Phong đang nghe cao hứng, sao chịu buông tha?

Thời điểm vừa bắt đầu, Đường Đỉnh Thiên bị Diệp Dĩ Khô đánh chạy trối chết, chật vật mà trốn, lúc ấy Diệp Dĩ Khô gọi Đường Đỉnh Thiên là dê xồm kia mà.

Năm lần bảy lượt, Diệp Dĩ Khô phát hiện người này không có ý xấu, mỗi lần đều chỉ đứng bên ngoài, càng không ngừng nói chuyện với mình, liền chẳng quan tâm đến hắn, nhưng bị một người suốt ngày lải nhải bên tai, ai có thể an tâm tu luyện chứ?

Cuối cùng có một ngày, Diệp Dĩ Khô phiền không chịu nổi, liền đẩy cửa sổ ra cho hắn nhìn.

Chuyện sau đó liền đơn giản, dùng trình độ mặt dày của Đường Đỉnh Thiên, Tuyết Nữ đã mở lần cửa sổ lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cuối cùng sẽ có một ngày nội tâm sẽ bị Đường Đỉnh Thiên cạy mở.

Tình cảm càng thêm sâu sắc, hai người gắn bó như keo sơn. Diệp Dĩ Khô liền đem việc này bẩm báo cho cao tầng Thiên Tú, muốn được gã cho Đường Đỉnh Thiên.

Thế nhưng Diệp Dĩ Khô thân là đệ tử hạch tâm xuất sắc nhất nội tông, tư chất bất phàm, thực lực xuất chúng, ngày sau nhất định sẽ trở thành trụ cột của Thiên Tú, hơn nữa nàng đã thu phục được thần binh Thủy Hàn Kiếm, cao tầng Thiên Tú làm sao có thể để nàng rời đi?

Giống như Mạc Lưu Tô hiện tại, nếu như Mạc Lưu Tô nói muốn gả cho một nam nhân không rõ lai lịch, Bạch Tố Y các nàng cũng sẽ không đáp ứng. Một là vì cân nhắc cho bản thân Mạc Lưu Tô, hai là căn nhắc cho tương lai Thiên Tú.

Lúc ấy cao tầng Thiên Tú, tốn không ít tinh lực tìm hiểu lai lịch Đường Đỉnh Thiên, nhưng không thu hoạch được gì, dù sao Đường Đinh Thiên xuất thân Linh Mạch Chi Địa, Thiên Tú có thể điều tra được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.