Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 27: Đệm phía dưới




Bạch Nguyệt Dung lúc này cũng đã có chút phát giác, nàng tốt xấu gì cũng đã làm thành chủ không ít năm, cũng xem qua không ít điển tịch, mấy loại tiểu thiên địa như Bạch Đế Cảnh nàng cũng biết được một chút tin tức.

Tên này dám ở Bạch Đế Thành càn quấy như vậy, hơn nữa hắn còn nói thế lực sau lưng hắn vô cùng khổng lồ, như vậy rất có khả năng là thế lực ở trong một tiểu thiên địa nào đó.

- Ta là ai không quan trọng, đến từ đâu cũng không cần ngươi quản!

Hắc y nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, khoé môi nhếch lên một nụ cười không hề sợ hãi, nói:

- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, trong gia tộc ta Linh giai cao thủ vừa đủ số lượng ngón tay trên hai bàn tay! Xin hỏi Bạch thành chủ, Bạch Đế Thành có thể ngăn cản công kích của chừng đó Linh giai cao thủ sao?

Lời này vừa ra, cả nghị sự đường liền lạnh ngắt như tờ. Vừa rồi mấy người hô lớn muốn giết tên hắc y nhân này đều biến sắc, thầm hít sâu một hơi.

Vừa đủ số lượng ngón tay trên hai bàn tay không phải là tròn mười người sao? Cái này là con số kinh khủng tới mức nào chứ?

Đừng nói là mười Linh giai, cho dù chỉ đến một tên Linh giai cũng đủ để đem cả Bạch Đế Thành phá thành bình địa rồi! Trong Bạch Đế Thành Thiên giai cao thủ nhiều, nếu liên hợp lại chưa hẳn là không thể cùng một Linh giai cao thủ chiến một trận, nhưng Linh giai cũng đâu phải vật chết, cho dù thực lực của Linh giai cường hoành nhưng hắn cũng đâu có rãnh rỗi cùng mấy chục Thiên giai cao thủ chiến đấu? Lúc đó hắn chỉ cần đông đánh một chưởng, tây đá một cước tránh né chỗ tụ tập phần đông Thiên giai cao thủ là cũng đủ khiến cho Bạch Đế Thành náo loạn triệt để rồi.

Thấy sắc mặt đám người ở đâu đều trầm xuống, hô hấp nặng nề, hắc y nhân cười lạnh nghĩ thầm thế giới bên ngoài quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng, chỉ cần lấy ra vài cái tin tức về Linh giai cao thủ cũng đủ để hù doạ bọn chúng rồi.

Bất quá cũng vì trên cơ bản tất cả cao thủ Linh giai đều tập trung trong các loại tiểu thiên địa như vậy, ở thế giới bên ngoài không có bao nhiêu cơ hội có thể nhìn thấy, cho nên bọn họ bị hù doạ cũng là bình thường.

- Bất quá, Bạch Đế Thành cũng chưa hẳn phải gặp tình cảnh tai bay vại gió như vậy, nhưng phải xem Bạch thành chủ có biết nắm bắt sự tình hay không!

Hắc y nhân thấy hiệu quả hù doạ đã đủ, liền xoay chuyển ngữ khí nói.

- Các hạ muốn ta làm thế nào?

Trên mặt Bạch Nguyệt Dung hiện rõ vẻ mệt mỏi, một cánh tay vò trán, nhẹ giọng hỏi.

Hắc y nhân vừa nghe liền biết trò hay đã đến, nội tâm không khỏi hưng phấn, mở miệng nói:

- Nói dễ thì rất dễ, tệ nhân mới tới Bạch Đế Thành thì cũng có thể được xem là khách nhân của Bạch Đế Thành, nhưng hiện tại đãi ngộ tệ nhân thế này chính là đạo đãi khách của Bạch Đế Thành sao? Nói ra không sợ thiên hạ chê cười sao?

Lông mày Bạch Nguyệt Dung nhíu lại, thản nhiên nói:

- Còn gì nữa không? Bạch Đế Thành mấy ngày nay tiếp đãi không chu toàn, nhục mạ uy nghiêm của các hạ mà các hạ chỉ đưa ra yêu cầu mở trói đơn giản như vậy sao?

Hắc y nhân cười hắc hắc nói:

- Nhìn không ra, một cô gái như ngươi cũng rất biết ý, không hổ là dùng thân phận nữ nhi mà có thể ngồi lên ngôi vị thành chủ a!

Nhìn Bạch Nguyệt Dung một lát, hắc ý nhân liền thu liễm nét cười, nói:

- Theo ta biết thì tên Đường Phong này không phải là người của Bạch Đế Thành đúng không?

Bạch Nguyệt Dung gật đầu.

- Vậy là dễ xử lý rồi!

Hắc y nhân quay đầu nhìn Đường Phong, vẻ âm tàn trên mặt càng đậm, trầm giọng nói:

- Ta muốn chặt tên tiểu tử này thành tám khối để tiêu mối hận trong lòng ta mấy ngày nay!

Nếu không phải Đường Phong ở lúc tối hậu phát hiện ra hắn thì hắn đã sớm chạy trốn được rồi, làm sao lại vô duyên vô cớ bị hành hạ mấy ngày nay?

Nghe những lời này, Lôi Tẩu liền nổi giận, lại bị Đường Phong đưa tay ra ngăn cản lại.

Hắc y nhân giật mình, bất quá lại chợt yên lòng, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Lại nói:

- Còn nữ nhân của tiểu tử này là muội muội của Bạch thành chủ đúng không? Yên tâm, ta không phải người háo sắc, ta chỉ muốn nàng trở thành tỳ nữ để ta sai sử mấy năm mà thôi, đến lúc đó sẽ trả nàng lại!

Dứt lời, hắn nhìn Bạch Nguyệt Dung nói:

- Bạch thành chủ, giữa Bạch Đế Thành và hai người này bên nào nặng bên nào nhẹ, chắc ngươi cũng không cần ta phải nói chứ? Chỉ cần ngươi lựa chọn một cái là xong!

Bạch Nguyệt Dung lẳng lặng nhìn tên hắc y nhân này, đối phương cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, khoé môi hiện lên vẻ người như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thật lâu sau, Bạch Nguyệt Dung mới chậm rãi đứng dậy, nói:

- Như vậy à, ta hiểu rồi!

Vừa nói, nàng vừa từ từ hướng tới chỗ hắc y nhân đi tới, động tác rất nhu hoà, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, xem bộ dáng giống như muốn đích thân cởi trói cho hắc y nhân vậy.

- Thành chủ, không thể!

Một tiếng kêu gấp gáp vang lên:

- Tên này không rõ lai lịch, thân phận khả nghi, những lời này chưa chắc đã đúng!

- Đúng vậy thành chủ, Bạch Đế Thành ta, mọi người đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng tôn nghiêm không thể vứt bỏ!

- Thành chủ ...

Liên tiếp rất nhiều tiếng nói vang lên, Dương Xuân đột nhiên quát khẽ một tiếng:

- Tất cả đều câm miệng cho ta, thành chủ tự có chủ ý!

Dương Xuân vừa mở miệng, tràng diện lập tức an tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Dung muốn nhìn xem nàng sẽ làm gì.

Chỉ chốc lát, Bạch Nguyệt Dung đã đi tới trước mặt hắc y nhân khoảng ba trượng, nhìn hắn nói:

- Mấy ngày nay các hạ chịu khổ rồi!

Hắc y nhân cười nói:

- Không sao, nhưng Bạch thành chủ thật ra đa làm ra lựa chọn rất chính xác, tin tưởng sau này ngươi sẽ thấy sự lựa chọn hôm nay là rất sáng suốt!

Bạch Nguyệt Dung khẽ cười một tiếng, chậm rãi giơ tay lên, mở miệng nói:

- Thế nhân đều nói nữ nhân tóc dài óc ngắn. Nguyệt Dung vốn là Bạch Đế Thành thành chủ, tuy nói kiến thức không nhiều nhưng cũng chưa từng thấy qua ai ngu ngốc như ngươi! Một tên tiểu tử ngu si cuồng vọng tự đại không biết trời cao đất rộng, ếch ngồi đáy giếng từ trong một cái tiểu thiên địa nhỏ bé đi ra như ngươi lại nghĩ rằng bằng vào mấy câu nói kia là có thể hù doạ người khác sao?

Vừa dứt lời, một màn thuỷ quang đột nhiên bao trùm toàn thân hắc y nhân kín không kẽ hở, cực kỳ chặt chẽ. Thuỷ quang như một tấm màn mỏng bằng mắt thường có thể thấy được, trên thuỷ quang hiện ra tầng tầng rung động, lập tức nhanh chóng dung nhập vào trong làn da của hắc y nhân, thoáng chốc đã biến mất không thấy nữa.

Hắc y nhân chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên gian nan, sắc mặt không khỏi trắng bệch, rung giọng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Hắn cố tình muốn phản kháng nhưng toàn thân khí huyệt đều đã bị phong bế, thân thể bị trói chặt, một điểm khí lực cũng không thể lấy ra được, không khác gì một người bình thường thì làm sao có thể phản kháng?

Bạch Nguyệt Dung bình tĩnh tiếp tục nói:

- Tạm thời không nói đến trong tộc ngươi có mười tên Linh giai cao thủ hay không, cho dù có thì Bạch Đế Thành ta hôm nay cũng không thể thả ngươi rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.