Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 22: Sự mập mờ mơ hồ




Lúc Đường Phong xoay người nhìn về phía hắn thì vị tứ trưởng lão này cũng chỉ mới chạy đi chưa được mười trượng. Thế nhưng chỉ sau một sát na, động tác của hắn liền trở nên cứng đờ, hai chân không tự chủ được lùi lại phía sau hai ba trượng.

Hai chuôi phi đao xẹt qua thân thể hắn bắn ra khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh. Trước mặt hắn bỗng hoa lên một cái, Đường Phong đã hiện ra trước mặt hắn.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng chính là Đường Phong, một chút xíu can đảm còn lại của hắn cũng biến mất, toàn thân kịch liệt run rẩy.

Người trẻ tuổi kia có thể cùng Hàn đại trưởng lão có chiến lực mạnh nhất Hàn gia cân sức ngang tài, sau đó còn có thể dùng sức một mình chém chết Hàn đại trưởng lão thì hắn không có khả năng chống lại. Huống chi, lúc trước Đường Phong còn đánh trọng thương hắn, đối với thực lực của Đường Phong hắn so với người khác còn sâu sắc hơn. Lúc này thân thể hắn đang trọng thương, thực lực cũng phát huy không được năm thành, khiến hắn càng không có lòng tin chiến một trận với Đường Phong.

- Đừng giết ta!

Gương mặt đầy nếp nhăn của tứ trưởng lão đầy vẻ kinh hãi, hắn một tay che ngực thở hỗn hễn, nói:

- Ta ... ta không muốn chết!

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc!

Đường Phong lạnh lùng nói một câu rồi từng bước đi tới gần tứ đại trưởng lão. Sau khi đánh một trận với Hàn đại trưởng lão thì sát khí toàn thân của hắn đã bạo phát hoàn toàn khiến cho người đối diện hít thở cũng khó khăn.

- Đừng tới đây, ta không muốn chết a!

Thân thể tứ trưởng lão run lên, lớn tiếng nói.

- Không muốn chết?

Đường Phong cười lạnh một tiếng:

- Các ngươi đã làm ra chuyện bội bạc như thế này thì cũng phải nghĩ đến hậu quả rồi chứ!

Nhìn Đường Phong dần dần tới gần mình, nước mắt của tứ trưởng lão tuôn ra, quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Dung cầu khẩn:

- Thành chủ, chuyện hôm nay ta thật sự không phải kẻ chủ mưu, là đại trưởng lão muốn có Bạch Đế Ấn cho nên mới có hành động như vậy. Ta là người của Hàn gia, bọn họ nói cái gì thì ta phải làm theo cái đó. Giờ đại trưởng lão đã chết, Hàn lão tứ ta những năm nay đối với Bạch Đế Thành dù không có công lao thì cũng có khổ lao mà, hãy niệm tình lão già như ta đã nhìn thành chủ từ nhỏ lớn lên mà thả cho ta một con đường sống a!

Đường đường một Thiên giai thượng phẩm cao thủ vậy mà không hề có chút can đảm nào cả. Hắn không hề có có ý niệm liều mạng phản kháng nào cả mà ngược lại đem toàn bộ hi vọng ký thác lên người khác, hơn nữa người được ký thác này lại là địch nhân mà hắn vừa rồi muốn đuổi giết! Thật sự là quá mức buồn cười mà!

Bất quá, đây cũng là do hắn nhận định bản thân không đánh lại Đường Phong, hơn nữa bản tính vốn nhát gan, sợ phiền phức nếu không hắn làm sao có thể vứt bỏ tôn nghiêm của một cao thủ như vậy?

Bạch Nguyệt Dung nhìn Hàn lão tứ, trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét và khinh bỉ, nhẹ giọng nói:

- Hàn tứ trưởng lão, nếu như tối nay Hàn gia các ngươi làm phản thành công thì ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi có thể buông tha tính mạng của bọn ta sao? Có thể để cho chúng ta an toàn rời khỏi Bạch Đế Thành này sao?

Hàn lão tứ ngẩn ngơ không trả lời được câu nào, nhưng đáp án thì đã rất rõ ràng rồi!

- Phế vật!

Bạch Nguyệt Dung chậm rãi lắc đầu!

Từ lúc Hàn gia bắt đầu phản loạn thì đã cùng với tất cả những gia tộc khác trong Bạch Đế Thành đứng vào cục diện không chết không thôi rồi. Cho dù bên nào thắng lợi cũng tuyệt đối không buông tha cho đối phương.

- Đừng giết ta, các ngươi không thể giết ta, Hàn gia ta còn có hơn mười vị cao thủ sẽ rất nhanh từ trong Bạch Đế Cảnh đi ra, chỉ cần các ngươi buông tha ta, ta sẽ cầu tình cho các ngươi lưu cho các ngươi một mạng!

Hàn lão tứ nhìn Đường Phong rồi cao giọng hô lên, muốn tranh thủ một tia hi vọng cuối cùng này.

Nhưng trả lời hắn lại là một nhát đâm xuyên thủng lồng ngực của Độc Ảnh Kiếm từ sau tới trước. Trực tiếp xuyên qua tim, chết tại chỗ.

- Ngu ngốc, ta đã nói với người là đám người kia đều đã chết rồi mà!

Đường Phong rút Độc Ảnh Kiếm về, vết thương trên ngực Hàn lão tứ lập tức bị một tầng sương mù đen kịt bao lấy, kịch độc lập tức lan tràn toàn thân hắn!

Bốn phía cấm địa của Bạch Đế Thành lúc này đầy thi thể và máu tươi, trong không khí cũng nồng nặc mùi huyết tinh, giống như địa ngục nhân gian vậy.

Chỉ nhất thời nửa khắc mà đã có rất nhiều Thiên giai cao thủ chết ở chỗ này.

Gương mặt tái nhợt của Bạch Nguyệt Dung hiện lên vẻ chán ghét và mệt mỏi. Tuy một trận này bên mình thắng nhưng nàng lại không có chút cao hứng nào, trong nội tâm nàng chỉ có thống khổ và tự trách bản thân.

Với tư cách là thành chủ, Bạch Nguyệt Dung biết rõ chuyện tối nay nàng không thể nào trốn tránh trách nhiệm được. Hàn gia có nhị tâm như vậy mà nàng cho tới tận lúc này mới biết được. Nếu tối nay âm mưu của Hàn gia thực hiện được thì Bạch Đế Thành tổn thất sẽ càng thêm thảm trọng.

Cho dù hôm nay tổn thất chỉ là cao thủ của một mình Hàn gia nhưng đám cao thủ đó dù sao cũng vốn là lực lượng của Bạch Đế Thành. Bạch Đế Thành không còn Hàn gia tồn tại cũng đồng nghĩa với việc thực lực của Bạch Đế Thành bị xuống cấp, mặc dù không bị tổn thương tới gốc rễ nhưng muốn khôi phục lại như trước thì ít nhất cũng phải mất hai ba mươi măm nữa.

- Cảm ơn!

Trong lúc nàng đang chìm đắm trong đau khổ thì bên tại đột nhiên truyền tới thanh âm của Đường Phong. Bạch Nguyệt Dung ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tên thiếu niên toàn thân đầy sát khí vừa rồi đã ở trước mặt mình. Lúc này sát khí trên người hắn đã tiêu tán đi, ngoài trừ vết thương trên người ra thì trông hắn không khác gì một thiếu niên bình thường!

Đường Phong nói tiếng "Cảm ơn!" này chính là vì vừa rồi Bạch Nguyệt Dung đã xả thân ngăn cản công kích của mấy tên Hàn gia cao thủ cứu hắn!

- Đều là người một nhà không cần khách khí như thế!

Bạch Nguyệt Dung gượng cười một cái. Một câu nói kia tương đương với việc nàng đã thừa nhân chuyện giữa Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, cũng trực tiếp chặt đứt tưởng niệm của nàng đối với nam nhân kia!

Làm ra lựa chọn như vậy đối với một nữ nhân là rất tàn khốc!

- Chúng ta nên tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi, mặc dù ta không biết mấy tên Hàn gia cao thủ kia vì sao tới giờ còn chưa đi ra nhưng nơi này cũng không nên ở lâu. Nếu bọn chúng giết ra thì ta và ngươi căn bản không thể nào ngăn cản được!

Bạch Nguyệt Dung thu liễm tâm thần, sắc mặt cũng tỉnh táo lại không ít.

Đường Phong cười cười nói:

- Ngay cả thành chủ cũng cho rằng là ta nói gạt bọn chúng sao?

Bạch Nguyệt Dung hồ nghi nhìn Đường Phong:

- Mười mấy tên kia thực sự đã chết?

- Đương nhiên!

Đường Phong chắc chắn nói.

Bạch Nguyệt Dung không khỏi một lần nữa động dung, tuy chỉ là một câu đơn giản nhưng ý nghĩa bao hàm trong đó là rất đáng sợ. Điều này nói lên Đường Phong trong một tháng ở trong Bạch Đế Cảnh thực sự đã gặp được kỳ ngộ nào đó, nói không chừng còn được nhân vật cường đại hay linh thú cường đại nào đó hỗ trợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.