Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 12: Tôi đi với cô




Nhưng một chiêu Đông Lôi này lại bất đồng, nó đi theo lộ tuyến lực đạo, một chiêu này đủ dể phát ra uy lực gấp ba lần lực đạo của một Thiên giai thượng phẩm cao thủ. Ngũ trưởng lão tin tưởng, với thực lực Thiên giai hạ phẩm của Đường Phong, một khi bị chiêu kiếm này đánh trúng thì trường kiếm trên tay của Đường Phong chắc chắn sẽ gãy nát. Lực lượng gấp ba lần một cao thủ Thiên giai thượng phẩm là nói giỡn sao? Một kích này tuyệt đối có thể đánh trọng thương tên tiểu tặc này.

Cho nên khi nhìn thấy Đường Phong tấn công, ngũ trưởng lão cùng không tránh né, giơ kiếm lên nghênh đón.

"Đinh!"

Âm thanh hai thanh kiếm chạm vào nhau vang lên, nụ cười đang đọng trên mặt ngũ trưởng lão lập tức cứng lại. Ngay lúc hai thanh kiếm chạm vào nhau, từ phía đối diện đột nhiên truyền tới một cổ lực lượng không thể nào tưởng tượng được. Cổ lực đạo này cường đại đến mức khiến ngũ trưởng lão thập phần chấn động, trực tiếp đem kiếm thế của hắn ngăn lại.

"Rắc rắc ..."

Một loạt âm thanh nứt vỡ vang lên, ngũ trưởng lão liền phát hiện bội kiếm của mình vậy mà vỡ ra vài miếng nhỏ mà thanh kiếm của đối phươn vẫn hoàn hảo không bị gì.

- Làm sao có thế ?

Đây chính là uy lực sánh với ba lần lực đạo của cao thủ Thiên giai thượng phẩm a! Mà tiểu tử kia chỉ mới là Thiên giai hạ phẩm làm sao có khả năng ngăn cản được? Ngũ trưởng lão còn đang ngẩn ra thì Đường Phong đã công tới đánh bay hắn ra ngoài, theo đó trường kiếm trong tay Đường Phong đột nhiên được cương khí rót vào toả ra một đoàn khí độc vụ đuổi theo ngũ trưởng lão.

Nơi sương mù đi qua tất cả đều trở thành vật chết! Thấy một màn như vậy, chẳng những ngũ trưởng lão hoảng hốt mà Đường Phong cũng thoáng sững sờ, hắn không nghĩ tới thanh trường kiếm này lại còn có tác dụng này!

Độc Ảnh Kiếm là một trong mười sáu kiện thiên binh mà Đường Phong thu được trong Hôi Y Bảo, kiếm dài ba thước hai, toàn thân toả ra ánh sáng lưu ly, lúc đoán tạo có gia nhập vào trng mấy trăm loại độc vật và dùng thối độc thạch rèn thành. Lúc huy động gió tanh sẽ toả ra bốn phía, người khác chỉ cần ngửi một cái thì thần trí sẽ tạm thời mất phương hướng rất dễ dàng trúng chiêu.

Đường Phong mặc dù biết rõ đây là một chuôi độc kiếm, nhưng lại không ngờ nó còn có thể sử dụng như vậy. Sau khi rót cương khí vào còn có thể phóng xuất khói độc.

Độc khí này chính là hội tụ tinh tuý của mấy trăm loại độc vật, mặc dù là cao thủ Thiên giai đụng phải cũng ăn thiệt thòi không nhỏ.

Ngũ trưởng lão thân đang ở giữa không trung linh hoạt lộn ngược mấy vòng mới hoá giải được lực đạo phản kích của Đường Phong, hai chân lại tiếp tục đạp đạp trên mặt đất vài chục bước mới khó khăn lắm ổn định được thân hình, mà ngay lúc này đám độc khí cũng đã đến trước mặt hắn.

Ngũ trưởng lão không dám chậm trễ, đứng thẳng người chỉa kiếm ra với một tư thế kỳ quái, trong miệng khẽ hô một tiếng:

- Ngạo Tuyết Mai, Ngạo Vu Tuyết Khu Ma Tà!

Ngũ trưởng lão lập tức đem trường kiếm đâm tới trước, bằng mắt thường có thể thấy được một tia khí tức rét lạnh tuôn ra từ mũi kiếm hội tụ thành một cái vòng xoáy khổng lồ cuốn tới đám độc khí trực tiếp thổi tan nó.

- Hảo kiếm pháp!

Đường Phong từng bước đi tới gần ngũ trưởng lão, khoé miệng vẫn giữ nguyên nụ cười thong dong như trước, nói:

- Đáng tiếc người sử dụng kiếm pháp lại quá tệ!

Tiếp xúc một lần vừa rồi, Đường Phong đã cơ bản đánh giá được thực lực của bản thân, mặc dù chính diện đối mặt với một cao thủ Thiên giai thượng phẩm cũng không có bao nhiêu áp lực.

Bất quá trong Thiên giai thượng phẩm cũng có chênh lệch, nếu đổi lai là Tiếu thúc thì Đường Phong đoán chừng hắn vẫn kém hơn một chút. Bất quá cái này cũng không sao, cái này là do thời gian tu luyện của mình còn ít!

Nhìn Đường Phong đang từ từ tới gần, bờ môi ngũ trưởng lão khẽ run lên, hàm răng không ngừng chạm vào nhau, hắn đã chính thức cảm thấy sợ hãi. Loại sợ hãi này so với lúc đối mặt với tên Thất giai linh thú vừa rồi còn mãnh liệt hơn.

Hắn xuất ra hai chiêu Đông Kiếm vậy mà chỉ khó khăn lắm mới có thể cùng tên tiểu tử này bất phân thắng bại, trong lòng hắn hiện tại khiếp sợ như thế nào chứ?

- Không có khả năng, không có khả năng!

Lúc này ngũ trưởng lão cơ hồ hoài nghi bản thân hắn có còn là Thiên giai thượng phẩm nữa hay không?

"Đây là biểu hiện giả dối, nhất định là biểu hiện giả dối!" ngũ trưởng lão thầm trấn an bản thân một lần nữa mới có thể đem tâm thần rối rắm ổn định lại.

Trong thiên hạ này lúc chính diện chiến đấu không ai có thể bỏ qua được áp chế của cấp bậc tu vi. Thiên giai thượng phẩm đối với Thiên giai hạ phẩm trọn vẹn áp chế hai cảnh giới, mặc dù tên tiểu tử kia thiên tư có yêu nghiệt cỡ nào cũng không thể nào là đối thủ của mình được!

Khẽ cắn môi, ngũ trưởng lão không tiếp tục nghĩ lung tung nữa, thu liễm tầm thần, khẽ quát:

- Thiên Hàng, Thiên hàng sương hàn điểu phi tuyệt!

Thanh kiếm trên tay hắn nổi kên một vòng kiếm mạc, mang theo hàn ý phô thiên cái địa đánh tới Đường Phong. Không hổ là cao thủ Thiên giai trung phẩm, cảm ngộ đối với thiên địa linh khí đã ở một trình độ rất cao, đến trình độ này rồi, trong chiến đấu đều có thể điều động một ít linh khí trong thiên địa làm gia tăng thêm uy lực của chiêu thức.

Mà ngũ trưởng lão thi triển Đông Kiếm điều động chính là băng linh khí trong thiên địa, băng linh khí này cũng đủ để đem cả không khí đông đặc lại.

Đường Phong đối diện một chiêu này, trong nhắt mắt quần áo tóc tai đều phủ một tầng băng sương, nhiệt khí trong miệng thổi ra cũng hoá thành một chùm khí màu trắng có thể thấy được.

Một kiếm kinh thiên này ẩn chứa bên trong băng linh khí xung quanh rất khó tìm ra, mặc dù có thể ngăn trở được kiếm chiêu thì cũng sẽ bị băng linh khí xâm nhập cơ thể.

Đường Phong trong lòng khẽ động, Độc Ảnh Kiếm trên tay cũng hoa lên một vòng rồi cắm xuống mặt đất, Đường Phong nói khẽ:

- Địa đống, thiên lý băng phong nhân tung diệt!

Thanh âm của Đường Phong cũng không lớn, nhưng khi lọt vào tai ngũ trưởng lão lại khiến hắn đột nhiên trở nên ngốc trệ, hai mắt trừng to không thể tin được nhìn Đường Phong.

Sau một khắc, băng linh khí vốn quấn tới Đường Phong lại đột nhiên vòng trở lại. Cùng lúc đó lấy Đường Phong làm trung tâm, mặt đất nhanh chóng đông cứng lại, liên tiếp tiếng răng rắc vang lên, trong nháy mắt, phương viên hơn mười trượng đã bị đông cứng thạch thổ cương.

Ngũ trưởng lão cững nhận ra nguy hiểm rất nhanh, từ lúc băng linh khí lan tràn tới dưới chân hắn, thì hắn đã nhảy lên cao thoát ra ngoài hơn mgười trượng xa tránh khỏi một chiều này tập kích.

Đường Phong thấy thế không khỏi lắc đầu, nói cho cùng thì một chiêu này chỉ là hắn nhất thời nổi lòng hiếu thắng, mượn nhờ một thức Đông Kiếm nhìn trộm được trong Bạch Đế Ấn và khu động linh khí thông qua Bạch Đế Ấn mới có thể thi triển ra, mà đây cũng không phải tự thân thực lực của hắn.

Sau khi ra khỏi Bạch Đế Cảnh, không còn linh khí ở đây hiệp trợ, chính mình cũng căn bản không thể xuất ra một chiêu này nữa. Cho nên một chiêu này nhìn như có bộ có dáng nhưng thực chất chỉ là bắt chước, không đáng một đồng.

Nhưng mặc dù chỉ đơn giản như vậy như cũng đã khiến ngũ trưởng lão rất khiếp sợ.

- Ngươi làm sao có thể sử xuất Đông Kiếm? Người học được từ đâu?

Ngũ trưởng lão có chút thất hồn lạc phách hỏi.

Đông Kiếm chính là tuyệt kĩ của Hàn gia, chỉ có nhân tài của gia tộc mới có thể học được. Giống như ba tên Thiên giai trung phẩm trưởng lão hôm nay đi theo lão tới đây cùng với hai người trước đi theo Hàn Hàng Trần đều không có tư cách tu luyện. Nguyên nhân rất đơn giản là vì họn hắn không phải là người trực hệ Hàn gia.

Hàn gia nhân số đông đúc, trong đó có rất nhiều người vốn cũng không phải người Hàn gia, chỉ là tổ tiên của họ từ mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm trước đã bị Hàn gia thu vào trong gia tộc sửa thành họ Hàn mà thôi. Về sau những người này ở trong Bạch Đế Thành khai chi tán điệp cống hiến sức lực cho Hàn gia làm tăng địa vị bản thân lên đến các cấp bậc chấp sự, trưởng lão ... những người này đều có thể coi là thế lực phụ thuộc mà thôi.

Chẳng những Hàn gia như thế mà mấy đại gia tộc trong Bạch Đế Thành cũng đều là như thế.

Thiên giai trưởng lão của Hàn gia cũng không ít, nhưng mà chân chính thuộc về Hàn gia chỉ vẻn vẹn có năm người từ Đại trưởng lão đến ngũ trưởng lão mà thôi, nhưng tất cả đều là Thiên giai thượng phẩm cao thủ.

Mà hôm nay, Đông Kiếm mà Hàn gia xem là trấn tộc chi bảo lại bị Đường Phong thi triển ra, tuy nhìn qua có chút không được mà tự nhiên nhưng khả năng điều động băng linh khí của hắn thì cả Hàn gia bất luận một người nào cũng không thể đạt tới trình độ đó được.

Ngũ trưởng lão vừa rồi điều động băng linh khí so sánh với Đường Phong đúng là một trời một vực.

Đối với câu hỏi của ngũ trưởng lão, Đường Phong xem như không nghe thấy mà rút Độc Ảnh Kiếm lên, thân hình loáng một cái đã vọt tới trước mặt hắn, thành thực vận dụng bá sát kiếm, dùng kiếm như đao hung hăng bổ xuống.

Ngũ trưởng lão cuống quýt giơ kiếm lên ngăn cản, hai kiếm chạm vài nhau phát ra tiếng nổ cực lớn, chấn cho cánh tay của Ngũ trưởng lão cũng phải rung lên, hổ khẩu ẩn ẩn đau.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm ....

Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng, kiếm pháp đúng là phải hao tổn một thời gian dài mới có thể thành thạo được, so với một chiêu Đông Kiếm vừa rồi thì bá sát kiếm hắn sử dụng thấy thuận tiện hơn rất nhiều.

Lôi Tẩu ở một bên lẳng lặng quan khán, ngoài miệng thì nhẹ giọng nói:

- Bộ kiếm pháp này Phong lão đệ sử dụng không tốt bằng lão Ngưu ta a!

Ngũ trưởng lão bên kia ngắn ngủn trong giây lát đã bị Đường Phong điên cuồng công kích cho tơi tả. Tốc độ của Đường Phong không phải là loại cảnh giới như hắn lúc này có thể theo kịp. Trong một chớp mắt liên tiếp đánh ra hơn mười kiếm, dù ngũ trưởng lão đã thành tinh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng không thể nào theo kịp tiết tấu, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Hơn nữa, kiếm chiêu của Đường Phong ẩn chứa lực đạo quá kinh người, thời gian càng lâu, ngũ trưởng lão dần cỏ cảm giác tê dại.

- Không, không thể như vậy!

Ngũ trưởng lão hai mắt đỏ bừng, bị một tên tiểu tử đánh cho thành như thế này, dù da mặt hắn có dày như tường thành cũng chịu không nổi, huống chi đối phương cảnh giới chỉ là Thiên giai hạ phẩm!

- Không thể nào lại như vậy được!

Ngũ trưởng lão thẹn quá hoá giận, nộ quát một tiếng, trường kiếm ngạnh sanh nghênh tiếp một kích của Đường Phong.

Tiếng răng rắc giòn tan vang lên, trường kiếm trên tay hắn liền vỡ thành từng mảnh, chỉ còn lại một nửa. Chuối kiếm này chẳng qua là mà thanh Cương binh mà thôi làm sao có thể ngạnh kháng được với Thiên binh như Độc Ảnh Kiếm?

Trường kiếm vừa gãy, hổ khẩu của ngũ trưởng lão cũng nứt toát ra, tay nắm đoản kiếm máu chảy đầm đìa, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Đường Phong.

Đường Phong chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, Độc Ảnh Kiếm chỉ ngay cuống họng hắn, lạnh nhạt nói:

- Ngươi có để ý không? Ta vừa rồi chưa hề dùng tới cương khí!

Đúng vậy, Đường Phong từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn chưa hề dùng tới cương khí mà chỉ dựa vào lực bạo phát của thân thể. Nếu có thêm cương khí rót vào trong Độc Ảnh Kiếm thì chỉ sợ ngũ trưởng lão một kích tiếp cũng không nổi.

Những lời này lại giống như một cái tát tai trời giáng hung hăng nện lên mặt ngũ trưởng lão. Trong nháy mắt này mặt hắn lại như tro tàn, nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết, tay nắm đoản kiếm kịch liệt run rẩy.

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn sau khi ngốc trệ một lúc liền bắn ra vẻ phẫn nộ và không cam lòng, hắn lảo đảo vài bước giống như điên cuồng, nhìn Đường Phong hét lên:

- Không đúng, ta là Thiên giai thượng phẩm, ngươi chỉ là Thiên giai hạ phẩm, ngươi không có khả năng có tốc độ và lực đạo vượt qua ta được! Đây không phải là sự thật! Đây không phải sự thật! ... Ta là Thiên giai thượng phẩm!

Nói xong câu cuối cùng, ngũ trưởng lão lại đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình lảo đảo muốn ngã, hắn vội vàng dùng đoản kiếm trên tay chống đỡ thân thể mới miễn cưỡng không ngã.

Bản thân hắn từ trước tới nay vẫn luôn kiêu ngạo bản thân có thực lực Thiên giai thượng phẩm là cảnh giới mà cả Lý Đường đế quốc cũng rất ít người có thể đạt tới. Nhưng giờ phút này, dứng trước mặt một tên tiểu tử mới mười bảy tuổi lại không chịu nổi một kích, hơn nữa đối phương còn chưa dùng tới cả cương khí đã có thể triệt để đánh bại hắn!

Điều này làm sao hắn có thể tiếp nhận được? Đổi lại là bất kỳ người nào khác chỉ sợ đều không thể tiếp nhận được, hắn hiện giờ vẫn chưa bị bức tới điên cũng xem như là tâm trí khá cứng cỏi rồi.

Tâm thần bị chấn động mạnh khiến hắn bị nội thương cũng không nhẹ.

Đường Phong cũng không hề vội vàng giết hắn, chỉ là đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn. Đường Phong hơi chút hiểu được tâm tình lúc này của ngũ trưởng lão, nếu đổi lại bất kỳ một cao thủ nào đã đạt tới trình độ như hắn lúc này mà gặp phải cảnh này chỉ sợ cũng không khác gì mấy.

Thật lâu sau, ngũ trưởng lão mới giãy dụa đứng lên, khuôn mặt hắn phảng phất như trong nháy mắt già đi mười tuổi, trông rất khô héo tái nhợt, vẻ phẫn nộ và khuất nhục trong mắt hắn cũng đã tiêu tán đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh, nhìn Đường Phong, trước ngực hắn là một màu đỏ tươi cũng rất chói mắt.

Nhẹ thở dài một hơi, ngũ trưởng lão yết ớt nói:

- Giang sơn sóng sau đè sóng trước, lời này không sai! Đường Phong, Hàn gia ta cùng với ngươi là địch, thật sự là bi bịch!

Một ngươi trẻ tuổi có tư chất xuất sắc như vậy, từ sớm đã tấn chức Thiên giai còn có thể sử dụng thực lực Thiên giai hạ phẩm đánh thắng một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, nếu để hắn phát trển tới Thiên giai thượng phẩm thì cả Hàn gia có ai là đối thủ của hắn?

Người trước khi chết, lời nói đều hướng thiện. Ngũ trưởng lão bây giờ nhìn như đã thấu triệt. Hàn gia tại vì sao lại trở thành địch nhân với Đường Phong? Chẳng qua chỉ là vì Bạch Tiểu Lại mà thôi, Hàn gia muốn cưới Bạch Tiểu Lại vào nhà để trở thành Bạch Đế Thành chi chủ, độc chiếm phiến thiên địa đầy tài nguyên Bạch Đế Cảnh này. Hiên tại ngẫm lại, cần gì phải làm như vậy chứ? Bạch Đế Cảnh vốn cũng có một phần của Hàn gia, mấy đại gia tộc cùng nhau tồn tại đã ngàn năm hơn, vì cái phát triển? Bạch gia thân là Bạch Đế Thành chi chủ thời gian lâu như vậy nhưng tại sao vẫn không hề muốn độc bá Bạch Đế Cảnh? Nếu như bọn họ muốn thì từ lúc Bạch Đế Thành khai tông lập phái đã có thể làm như vậy rồi, thế nhưng họ lại không làm vậy mà lại để cho ngũ đại gia tộc đồng hưởng và chưởng quản Bạch Đế Cảnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.