Khống Chế Tuyệt Đối

Chương 2




"Này, mau lau mặt đi, tuyệt không thể di truyền những thứ không tốt cho cháu ngoại của ta ."

Bốp, một cái khăn nóng vẫn còn bốc hơi không hề có quy trình bay thẳng vào gáy của cô, làn da heo lập tức được tiếp xúc thân mật với nguồn nhiệt nóng bỏng. Tha thứ cho cô vì đã dùng mặt heo để hình dung mình, bởi vì sau khi cô quay ra nhìn bà chằm chằm thì bà liền hoảng sợ quay mặt đi mà nói: "Rất sợ đó, khuê nữ nhà ai vậy chứ."

Cô không thể tức giận được, hung hăng dùng khăn mặt, Ahhh, thật TNND đau vô cùng.

Ai nói nước mắt của phụ nữ mềm như nước chứ, Hạ Sơn Chi sau khi rơi hết nước mắt này, gương mặt lại cứ cứng như đeo đá.

"Bé con, đi rửa mặt."

Mẹ Hoắc vẫn dịu dàng như thế, so với khuôn mặt nghiêm khắc của mẹ cô thực sự là chênh lệch rõ ràng, bà đỡ cô đi đến phòng tắm ở hành lang bên trái, cô cảm động tựa vào trên người bà. Còn mẹ già vẫn đứng đó khóe miệng co giật vài lần, hất mặt không cam lòng.

Liếc mắt nhìn trộm mẹ già, đầu quả tim run lên, hơ, bà đang ghen tị sao.

Ha ha, mẫu thân đại nhân ăn dấm của mẹ chồng đại nhân.

Sau khi khóc một trận thân thể liền mệt lả, nhưng tâm tình ngược lại thật tốt, vạn năm cũng khó được gặp được quả mẹ già ăn dấm một lần, thật là mừng rỡ, nhưng miệng căn bản không thể nở hoa được. Mẹ chồng đại nhân nhìn cô không giải thích được ...cô cười khúc khích đóng cửa phòng tắm lại.

Nụ cười sáng lạn nhưng đến khi chứng kiến tới người ở trong gương thì nhất thời như bị đóng đinh, tiếp theo là một tiếng hét thảm thiết: "A!"

Mới mấy giây phòng tắm bị mở ra lần nữa, mẹ Hoắc cùng mẹ cô xông tới, vội vàng hỏi: "Thế nào, sao thế?"

Cô chống tay lên bồn rửa mặt, vô cùng chậm rãi, động tác như được tua chậm lại trong đầu, mỗi một giây, tâm liền trầm xuống, cô lắc đầu đáp: "Không có việc gì."

Sau đó chỉ vào gương, giật giật khóe miệng: "Bộ dáng. . . . . . Có chút dọa người mà thôi."

Mẹ Hoắc vỗ ngực một cái, thở phào một hơi, nóng nảy trên mặt mẹ cô lại bị khinh thường thay thế : "Rốt cuộc cũng biết rồi sao, làm cho con mắt cùng lỗ tai của chúng ta bị độc hại mất bao nhiêu lâu !"

Mẹ cô khí thế như hồng, đổ ập xuống đập tới, cô ha ha cười theo: "Lão ngài cực khổ cực khổ!"

Mẹ Hoắc không hổ là đại biểu cho mẹ chồng tốt nhất, lập tức kéo mẹ cô qua nói: "Bà Hạ, chúng ta đi xem mấy người mới vừa đăng ký trong sở, nói không chừng tôi có thể giúp một tay."

"Được rồi, vẫn là bà Hoắc hiểu lòng của tôi nhất."

Mẹ già hung ác trừng cô một cái, lúc gần đi còn uy hiếp: "Con cẩn thận một chút cho mẹ, đừng có dọa cháu ngoại ta."

Mẹ Hoắc vẫn cười dịu dàng như cũ: "Cửa cũng không đóng."

Rốt cuộc chỉ còn lại một mình cô, trong lòng run sợ nhìn mặt mình trong gươngg. . . . . . Một gương mặt vô cùng thê thảm: hai mắt sưng vù gay gắt, chỉ còn dư một cái khe hở bé tí; lỗ mũi đỏ bừng, chóp mũi vẫn còn dính vụn khăn giấy trông thật ghê, tóc, OMG, không cách nào có thể diễn tả được bằng lời, giống như bờm sư tử, không có bất kỳ quy tắc nào, tóc hai bên đỉnh đầu có mấy sợi hướng lên trời bay múa lại có vài sợi hướng về sau nhộn nhạo, so với bị gió thổi còn xốc xếch hơn.

Xác thực là thê thảm không nỡ nhìn, khó trách mẹ cô không chịu nổi, mẹ chồng đại nhân à, người cực khổ rồi, phải ở cùng với con lâu như vậy.

Dùng nước nóng rửa mặt, lại dùng khăn đắp lên mắt, để một lát, A Hoa mới khôi phục lại một chút nhân dạng. Dĩ nhiên nhân dạng ở đây theo tiêu chuẩn cực kỳ thấp, thấp đến mức chỉ có thể gặp người mà thôi.

Chờ cô chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra, mẹ Hoắc từ trên ghế sofa đứng lên, cùng mẹ cô lôi lôi kéo kéo.

Cô liền hỏi: "Mẹ, mẹ phải đi sao?"

Hai bà lão cùng nhau quay đầu lại, tiếng mẹ này gọi đích xác là có chút hỗn loạn, vẫn là mẹ Hoắc ứng phó nhanh, ngó ngó đồng hồ nói: "Dì giúp việc trong nhà cũng đã làm cơm xong rồi, Bé con cùng đi nhé? Hôm nay cha Hoắc con cũng về đấy, con ăn cùng hai ông bà già chúng ta một bữa thôi."

Mẹ cô đột nhiên lại vỗ đầu một cái: "Ái chà, ông Vương Bá nói buổi tối sang nhà ông ấy ăn lẩu, món này nóng trong, phụ nữ có thai ăn không tốt."

Ngụ ý, chính là đuổi con gái đã gả ra ngoài chứ sao.

Thật may là mẹ Hoắc đủ nhiệt tình, đủ nể mặt, vì vậy cô liền trở về phòng thay quần áo, cầm theo ví ra ngoài.

Trước khi ra cửa, mẹ Hoắc nhìn mặt cô hồi lâu, muốn nói lại thôi.

Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu hỏi: "Rất khó coi sao? Nếu không con quay lại trang điểm nhẹ?"

Mẹ Hoắc vội khoát tay: "Không cần, không cần, hóa học đối với thai nhi không tốt."

Cô liền chân chó kéo mẹ Hoắc: "Con cũng nghĩ như thế, khó coi thì khó coi, cha Hoắc chắc sẽ không chê con dâu xấu đâu mẹ nhỉ."

Mẹ Hoắc liền vỗ vỗ vai cô đáp: "Nói gì vậy, cha Hoắc mấy ngày nay đã hỏi thăm nhiều lần, sao không thấy Bé con sang chơi, ông ấy nhớ con nhưng ngại nói ra mà thôi."

"Vậy thì tốt quá."

Không bao lâu đã đến Hoắc gia, mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy cha Hoắc đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.

Ông liền nghiêng đầu qua hỏi: “ Bé con tới rồi sao?"

Cô gật đầu như giã tỏi, chạy đến ôm ông, phía sau là tiếng nói đầy lo lắng của mẹ Hoắc: "Con chậm một chút."

Gương mặt ngăm đen của cha Hoắc hiếm khi mỉm cười, nếp nhăn nhíu chung một chỗ, trông rất hạnh phúc.

Thấy gương mặt này, một gương mặt bảy tám phần tương tự chết tử tế không xong khác liền xông vào trong óc, cô phất tay đuổi nó đi, ôm cánh tay cha Hoắc làm nũng: "Nghe nói cha nhớ con."

Cha Hoắc yêu thương vuốt đầu của cô, cười không nói, cô liền chu miệng lên xoay mặt qua: "Con liền biết cha chỉ nhớ cháu nội của mình mà thôi."

"Nào có chứ, cha còn tưởng rằng con dâu bị con trai chọc cho tức giận mà chạy mất, thấy con trở lại, mừng rỡ không thể nói."

Khụ. . . . . . Thì ra cha Hoắc cũng biết nói chuyện hài sao.

Chẳng lẽ người nào đó được di truyền từ vị đại BOSS trước mắt này.

Dừng lại dừng lại, tại sao lại không có tiền đồ mà nhớ tới người kia rồi.

Vì vậy cô liền vuốt bụng, kêu lên: "Mẹ, cháu của người nói nó đói bụng, khi nào mới được ăn cơm."

Mẹ Hoắc bê món ăn từ trong bếp đi ra nói: "Ăn cơm thôi, mọi người mau đi rửa tay."

Rồi mẹ Hoắc liền quay sang nói nhỏ với dì giúp việc mấy câu, dì ấy nghe xong liền đi lên lầu.

Chờ cô và cha Hoắc rửa tay xong đi tới chân cầu thang thì dì giúp việc cũng xuống tới nơi, phía sau dì ấy còn có tiếng bước chân thình thịch. Tiếng chân đạp lên cầu thang hết sức vội vàng, trái tim của cô cũng theo đó mà kịch liệt nhảy dựng lên, một loại dự cảm không tốt liền ập đến, nhờ ơn của ngọc hoàng thượng đế dự cảm kia liền trở thành sự thật.

Hoắc Sở Kiệt hùng hùng hổ hổ, không chút do dự, không dằn nổi xông vào trước mắt cô.

Một thoáng vừa nhìn thấy cô anh sững sờ đứng ở trên bậc thang, chẳng khác gì gà gỗ vậy.

Anh đi chân không giẫm lên cầu thang bằng gỗ, mu bàn chân trắng bệch đặt trên cầu thang nâu vàng tạo thành đối lập rõ rệt, kích thích ánh mắt của cô.

Anh đứng ở trên cao, mà cô lại đứng trên đất bằng, hình bóng gầy gò đâm thẳng vào tròng mắt.

Tóc anh xốc xếch, cằm vót nhọn, gương mặt hõm sâu, quần áo lôi thôi.

Áo sơ mi trắng nhiều nếp nhăn dính trên người, phản chiếu một ít gương mặt, trắng đến dọa người, không nhịn được mà muốn nhắm lại.

Mẹ Hoắc thật không khoa trương, anh thật sự gầy đi trông thấy, gương mặt giống hệt như Vampire cả ngày không thấy thái dương vô cùng dọa người.

Ống quần có vẻ rộng thênh thang, hình như còn có thể nhét thêm một chân vào nữa.

Ánh mắt của anh cô không dám nhìn thẳng.

Đỏ ngầu đầy tia máu, rồi lại nóng như bốc hỏa, toàn bộ đều ngừng ở trên người cô.

Anh nhấc chân đang muốn bước lên phía trước một bước, cô đột nhiên run run, lui về phía sau , chân của anh dừng ở giữa không trung, ánh sáng chói phản xạ vào trong mắt.

Con ngươi giống bị ghim vào, thật là đau.

Cô vội vàng xoay người, đỡ cha Hoắc nói: "Thật đói quá, đi ăn thôi."

Giọng nói cực kỳ khô khan, đến phòng ăn chỉ mất vài bước nhưng lại như đi trên bàn chông.

Sao anh lại ở nhà?

Thì ra là đã bố trí đâu vào đấy cả rồi.

Cô nhìn mẹ Hoắc, ngược lại bà cũng không trốn tránh, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẫn dịu dàng như vậy.

Bỗng dưng bà liền quát lớn: "Sở Kiệt, còn đứng đơ ra đấy làm gì, mau xuống đây giúp mẹ một tay bưng canh."

Cha Hoắc như phát hiện ra vùng đất mới, kinh ngạc mà nói: "Làm sao lại không đi tất? Thấy vợ nên quá kích động?"

Mẹ Hoắc đứng ở nơi đó cười cười, dì giúp việc cũng che miệng len lén vui sướng.

Cô cùng với cha Hoắc ngồi xuống, ông cũng mở miệng châm chọc: "Tiểu tử thối kia còn có hơi sức?"

Cha Hoắc liếc nhìn ra hậu phương nói tiếp: "Cũng đã ba bốn ngày không ăn uống gì rồi, cũng không biết ai đưa tin, tự nhiên lại biết đường mà xuống đây?"

Giọng nói uy nghiêm của cha Hoắc vang dội khắp phòng ăn, không có một người nào lên tiếng, hô hấp cũng ép tới rất thấp.

Lúc chuẩn bị rơi vào trầm mặc, cô liền không hợp thời ho khan một tiếng, bóng đen chợt lóe, một đôi tay đã kéo cô lại: "Sao thế ?"

Hoắc Sở Kiệt ngồi xuống, trên người sát tới gần, vội vàng lại lo lắng nhìn cô chằm chằm, lặp lại: "Vợ à, em làm sao vậy?"

Mặt của anh phóng đại ngay trước mắt, một gương mặt trắng bệch cứng rắn đặt trước mặt cô.

Gần như vậy, nhìn càng thêm chân thật, hốc mắt hõm sâu vào, dưới mí mắt đầy thâm quầng, râu ria trên cằm cũng mọc loạn lên.

Bởi vì gầy rất nhiều, ngũ quan càng lộ vẻ thâm thúy, con ngươi đen như mực, hận không thể chạy đến trên người cô .

Dĩ nhiên A Hoa không hề khoa trương, thật sự là mặt anh gầy quá mức, hơi thở phun lên trên mặt quá mức nóng bỏng, vì vậy cô không cẩn thận liền tự luyến.

Vì vậy cô không cẩn thận. . . . . . Liền mềm lòng.

Lúc mềm lòng tới không có bất cứ dấu hiệu nào.

Nhưng cô không biết vì sao mình lại nhanh tha thứ cho anh đến vậy, mặc dù cô không thể không thừa nhận, một chiêu khổ nhục kế này, xác thực tốt vô cùng.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng sức rút tay, giống như rất nhiều lần trước đây, đều thất bại.

Hoắc Sở Kiệt vốn là người cố chấp như vậy, chỉ cần anh nắm trong tay , liền không cho phép người khác rút ra.

Cường thế chính là phong cách của anh, cố chấp chính là tư thái của anh.

"Mẹ, món ăn còn chưa xong ư, con thật đói."

Cô trừng mắt nói với mẹ Hoắc, sau đó lại quay sang nói với cha Hoắci: "Cha, công việc gần đây có bận rộn không?"

Cha Hoắc từ từ thu hồi tầm mắt, hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo, tự nhiên lại nói: "Tiểu tử thối gặp phải đối thủ rồi."

"Năm tháng thúc giục người đã già."

Cha Hoắc khó có khi cảm thán như vậy, không còn trẻ nữa nên trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, ngực cô như có gì đó chặn lại, lại sắp tràn ra tới nơi: "Cha, cha có già đâu? Lần trước xem tin tức, bạn con còn nói thế nào mà ngài mười năm cũng không thay đổi, phong thái vẫn như cũ."

"Ha ha ha ha...."

Cha Hoắc sảng lãng mà cười to, nếp nhăn trên mặt tuyệt không ảnh hưởng đến tâm tình của ông: "Vẫn là Bé con giỏi nói chuyện nhất."

"Ăn canh."

Bát canh bốc hơi nóng cùng mùi thơm đưa tới trước mặt, bàn tay này so với trước kia thanh mảnh hơn rất nhiều, khớp xương càng thêm lộ rõ gân xanh hằn rõ đập vào trong mắt của cô, đáy lòng đảo lộn một hồi, đủ các loại tư vị hỗn hợp ở chung một chỗ.

cô nghiêng đầu sang chỗ khác, rũ mắt xuống, nắm chặt tay lại, cả người của anh cũng nghiêng sang chạm vào da của cô thật lạnh.

cô vừa mới phục hồi tinh thần, bàn tay ấm áp dán lên da, lại lạnh khác thường, xương đập vào xương, lạnh khiến toàn thân căng thẳng run run.

Trong ký ức của cô Hoắc Sở Kiệt, vĩnh viễn giống như một đốm lửa, chưa từng lạnh như vậy bao giờ.

Bỗng nhiên suối lệ tuôn trào, cô sợ một giây kế tiếp, bản thân liền không nhịn được ở trước mặt mọi người mà rơi nước mắt.

cô đột nhiên che miệng đúng lên, chạy thẳng tới phòng tắm.

Lúc vẫn còn chạy như bay ở trên hành lang, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống, âm thanh rơi vào trên sàn nhà rõ mồn một.

Từng điểm từng điểm gõ vào đầu quả tim.

Tại sao, lại đau thế này.

cô còn chưa đi đến phòng tắm, liền bị người từ phía sau ôm lấy, anh ôm cô đóng cửa phòng tắm, xoay người đưa lưng về phía cánh cửa. Rồi từ từ xoay người của cô qua, tay của anh đưa lên trên má cô, đầu ngón tay run run, cẩn thận leo lên khóe mắt, từng chút từng chút lau đi, mà cô lại khóc càng hung hơn.

cô cố chấp cúi thấp đầu, cắn môi không muốn phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Môi của anh lại ghé sát vào tai cô thân thiết nói:

"Vợ à, đừng giận nữa có được hay không?"

"Anh biết rõ mình sai lầm rồi."

"Mẹ đánh anh ba bạt tai, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bà đánh anh."

"Em xem ông trời cũng trừng phạt anh, để cho anh gầy những 23 cân."

"Vợ à, như vậy em có phải sẽ hả giận hay không?"

Hoắc Sở Kiệt nhẹ nhàng lắc lắc người cô, lời nói thật thấp tràn ngập ở bên tai, hô hấp của anh thật nóng, rốt cuộc đã không còn lạnh lẽo nữa.

một hơi ngăn ở trong lồng ngực, cô không để ý đến cha Hoắc, mẹ Hoắc vẫn còn ở phòng ăn, buột miệng nói to: "Anh gầy như vậy rất hay sao? Lấy chính thân thể của mình ra mà đánh cuộc, chỉ có loại người biến thái như anh mới làm ra được!"

cô hung thần ác sát ngẩng đầu, phẫn hận nhìn anh, khuôn mặt trắng kia liền khựng lại, thế nhưng lại nở nụ cười: "Vợ à, thật ra thì anh nhớ em cùng với bảo bối nên khó có thể nuốt trôi được, cho nên mới..."

"Hừ!"

cô nghiêng đầu không muốn phản ứng đến anh, thế nhưng anh lại quay mặt của cô sang, ngón tay bao trùm ở trên mặt của cô nhẹ nhàng xoa bóp: "Bé con à, về sau anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa, tha thứ cho anh đi có được hay không?"

"Về sau anh sẽ không mang..." Anh dừng lại, lúng túng cúi đầu, rồi mới nói: "không lấy thân thể ra đùa giỡn nữa."

Anh chăm chú nhìn cô, thấy cô tức giận mà lại còn toét miệng ra cười, thâm tình mà nói: "Bởi vì thân thể của anh.... Chỉ thuộc về một mình em."

"Cút!"

cô nhẫn nhịn không ngừng vung ra một cái tát, vỗ vào đầu vai anh, nhưng vừa chạm đến thì lại mềm lòng.

Mặc dù lời xin lỗi phần lớn không đáng giá để cho phụ nữ tin cậy, thế nhưng vào thời điểm này cô lại rất không có cốt khí, liền lựa chọn tin tưởng vào anh.

Mặc du cô hiểu rất rõ là do mẹ Hoắc tạo cơ hội, mặc dù cô hiểu rõ này tên đàn ông thối này giở thủ đoạn ám muội, nhưng làm thế nào được, anh chính là cha của con cô, là người đàn ông mà cô yêu.

Mặc dù sau khi biết rõ chuyện hận đến muốn chết, mặc dù anh không thương tiếc mình, nhưng làm thế nào được chứ, anh thận trọng nhẫn tâm thủ đoạn, chỉ là vì muốn cô yêu mình mà thôi.

Mà đối tượng nhẫn tâm lại là quá khứ của cô, là tính mệnh của anh.

cô nhón chân lên, ôm lấy đầu của anh, mở to mí mắt sưng vù: "Hoắc Sở Kiệt, anh đã đánh cuộc thắng."

Anh sửng sốt thật lâu, mới ôm lấy cô, lại không dám dùng quá sức, kéo hông của cô dán vào thân thể của mình.

Trái tim của anh không ngừng nhảy lên, môi của anh chạm vào cô, hơi thở quen thuộc như vậy, cô nhẫn nhịn nhưng vẫn không ngừng run rẩy, lại nghe thấy anh nói: "Ừ, cũng cám ơn em còn nguyện ý yêu anh."

Hoàn chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.