Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

Chương 25: Lê hải đường…




Giữ chặt lấy cổ tay Liên Thảo ngay lúc cô khó hiểu nhìn anh thì đã bị Vân Phong kéo lại, mất đà cô ngã nhào vào lồng ngực ấm áp của anh.

Dù cảm giác rất ấm áp nhưng cô vẫn hiểu mình đang ở trong tình trạng nào. Cứ mát mẻ như vậy ôm anh thì thật không ổn.

Chống 2 tay lên cơ ngực săn chắc cô muốn đẩy mình tách khỏi anh nhưng điều đó là không thể vì tay ai đó ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không cho cô có rời khỏi:

- Vân Phong.. Anh làm..làm gì vậy, buông em ra? (đỏ ửng mặt cô ấp úng nói)

- Buông ra ư? cũng được thôi.(thì thầm bên tai cô anh khàn giọng nói)

Nhưng chưa để cô vui mừng lâu vì đã thoát khỏi cảnh xấu hổ này thì rất nhanh chóng thân thể kiều mị này đã được đặt dưới thân anh.

Dù có ngốc đến mức độ nào nhưng cô biết ở trong tình huống nam trên nữ dưới này thị thật không tốt rồi. Cô yêu anh không sớm thì muộn cũng sẽ trao hết cho anh thôi. Nhưng đó là sau này còn bây giờ không phải là quá nhanh chóng sao? Ít gì cũng phải để tình cảm mặn nồng rồi mới đến giai đoạn này chứ?

- Anh mau buông em ra đi, em còn chưa có mặc đồ.

- Không cần mặc đồ đâu, ít ra bớt cho ta gian đoạn cởi đồ của em ra.

Và không để cô lên tiếng phản đối nữa anh liền nhanh chóng cúi xuống chiếm đoạt làn môi hồng mọng của cô.

Tròn mắt nhìn hình động của anh, bất ngờ như vậy làm cô không kịp phản ứng. Đến khi lấy lại 1 chút ý thức mới biết rằng sắp đến hồi cảnh báo nguy hiểm rồi. Đưa 2 tay lên cố hết sức đẩy anh ra nhưng lần thứ 2 vô dụng đã thế còn bị anh giữ chặt kéo lên đỉnh đầu ngăn không cho phá đám.

Thoải mái dày vò mút mát làn môi kia nhưng tất nhiên anh vẫn chưa thấy đủ. Chớp ngay cơ hội vì khó thở cô khẽ hé miệng ra lấy không khí. Chỉ là không khí thì chẳng thấy đâu chỉ thấy có 1 vật mềm mại luồn lách đi vào trong thám hiểm.

Luật động 1 hồi bên trong khoang miệng ấm áp của cô, anh khẽ di chuyển rời khời đó tìm đến cái cổ trắng ngần. Thêm vào đó bàn tay còn lại của anh cũng không hề rảnh rỗi nó đang vuốt ve nhẹ nhàng thân thể mềm mại đó. Không biết anh có cảm giác thế nào chứ riêng cô chỉ cảm thấy thật sởn gai óc.

Phía trên anh đang không ngừng liếm mút cảm thụ từng tấc da mịn màng, còn xuống nữa bàn tay kia đang dần đi lên động chạm vào 2 trái đào căng mọng.

Ngay lúc cô sắp không kìm nén nổi mà hét lên thì tiếng gõ cửa dồn dập và giọng nói của Dương Đằng vang lên:

- Liên Thảo, Liên Thảo mau dậy đi.

Chưa bao giờ sự có mặt của anh hai lại làm cô cảm động như vậy. Lần đầu tiên trong đời cô thấy anh hai thật có ích.

Và tất nhiên sự phá đám đó đã làm mọi công việc bên trong bị đình chỉ. Thật sự lúc này nếu được anh chỉ muốn tặng cho tên phá đám đó 1 cước đá bay đi đâu thì bay. Hai người kẻ vui mừng vì thoát khỏi người đen mặt vì không được thoả mãn. Cứ cười đi em thoát khỏi 1 lần thoát được suốt đời sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.