Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

Chương 15: Lê hải đường…




Đẩy 3 cô gái ngã xuống sàn nhà hoa cương, hắn chỉ tay sai khiến:

- Con nhỏ này treo lên.(cô gái thứ 3)

Hắn vừa dứt lời thì có 1 tên lao tới xé rách hết quần áo cô gái đó đến khi không còn gì che đậy thì thôi. Tên đó lấy dây thừng buộc chân lại rồi dốc ngược treo lên. Bị treo lên cô gái đó không ngừng giãy dụa gào khóc. Đúng lúc ấy cửa phòng tắm mở ra ả Nhện Yêu đó bước vào.

- Phu nhân.(đồng loạt cúi đầu) Không biết phu nhân có gì chỉ bảo?

- Đột nhiên ta muốn hưởng cảm giác huyết từ từ chảy xuống thấm đẫm cơ thể ta.

- Như vậy có nghĩa là..

- Để từng đứa 1 đi, đứa này treo rồi thì dùng trước đến khi huyết chảy yếu rồi thì đến đứa tiếp theo.

- Dạ, chúng nô tài hiểu rồi.

- Hiểu rồi thì tốt.

Ả ta khẽ gật đầu mỉm cười thoả mãn. Bước đến bồn tắm, 2 a hoàn theo sau vội dùng tấm bình phong che đi, rồi đến giúp ả ta thoát y nằm trong bồn tắm hưởng thụ.

Rùng mình khi nghe thấy tiếng cô gái đó la lên thảm thiết. Liên Thảo vội vàng thu mình lại 1 góc, hoá ra tắm là như vậy sao? Kiểu tắm máu này dã man quá. Dùng 2 tay bịp chặt tai lại cô không muốn nghe tiếng cô gái đó rên rỉ đâu, chốc nữa thôi người nữ tiếp theo bị treo lên đó liệu có phải cô? Chân tay khẽ run rẩy ai hãy đến cứu cô đi.

Sau 15 phút tiếng rên rỉ dừng hẳn cô gái đó chỉ còn thoi thóp thở điều đó đồng nghĩa với việc ai sẽ là người tiếp theo?

- Con nhỏ này tiếp theo đi.

Chúng lao tới kéo cô gái ra xé đồ trước, “xoạt” toàn bộ quần áo đã bị xé tan tành. Dù người tiếp theo chưa phải là cô và cô biết mình được sống thêm 15 phút nữa. Nhưng người con gái đó cô rất có cảm tình thì làm sao có thể trơ mắt nhìn chúng cắt máu cô ấy được. Kiểu gì cũng chết thì sớm hay muộn trong 15 phút còn có ý nghĩa gì chứ. Vội lao tới đẩy tên cầm dao ra nhưng đáp lại cô bị hắn tát thật mạnh vào má trái khiến nơi đó đau rát.

- Trúc Diệp cô nghe rõ đây số mạng tôi đã tận rồi nhưng cô thì không, đừng làm điều vô nghĩa nữa. Dù sao cũng cảm ơn cô vì đã bảo vệ tôi.

Nhìn cô ấy mỉm cười gật đầu cảm ơn cô là cô lại cảm thấy mình thật bất lực không thể giúp gì. Cô gái đó bị cắt máu ở nách nhưng không hề kêu la mà im lặng câm chịu, cô ấy là 1 người phụ nữ kiên cường.

Nhắm mắt lại không dám nhìn nữa cô cúi gập đầu vào đầu gối. Cô không thể cứu cô ấy vậy ai sẽ đến cứu cô đây? “đừng sợ có tôi ở đây không ai có thể động vào dù chỉ là 1 sợi tóc, tôi sẽ bảo vệ cô” trong đầu vô thức hiện về câu nói đó và cả khuôn mặt trẻ thơ đó nữa. Cứ như vậy những sự việc cô đã lỡ quên cứ như nước sông chảy về, từng khoảng khác hiện trở về trong đầu cô. Bảo Bối cuối cùng mẹ cũng nhớ ra con rồi, nhưng con đang ở đâu chứ?

Nhớ tới Bảo Bối là lòng cô lại đau thắt lại, tốt rồi chỉ sau vài phút nữa là mẹ sẽ đi tìm con. Nước mắt cứ như vậy chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt trái xoan.

- Cô ta tiếp theo đi.

Chúng đến lôi kéo thế nào cô không biết, xé đồ ra sao cô cũng không hay. Ý thức về Bảo Bối đã làm cô vô cảm rồi.

Nhưng đúng lúc đó 1 loại chưởng mạnh mẽ đánh bật bọn chúng sang 1 bên và cơ thể thiếu vải của cô được 1 tấm áo choàng đen bao lấy, xuất hiện bên cô là nam nhân yêu nghiệt đó.

- Liên Thảo cô không sao là tốt rồi, đừng sợ tôi sẽ bảo vệ cô.

Giật mình vì kiểu ăn nói rất giống Bảo Bối, nó cũng đã nói: đừng sợ tôi sẽ bảo vệ cô. Ngước lên nhìn sự thật khiến cô thất vọng nam nhân này không thể là Bảo Bối. Anh ta đã trưởng thành nhưng Bảo Bối chỉ là đứa trẻ lên 7 thôi.

Nhìn thật sâu vào mắt cô ở đó hoà lẫn giữa thất vọng và đau đớn không hề có tia sợ hãi.

- Tại sao lại thất vọng?

- Anh không phải Bảo Bối.

Môi bạc khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười cuốn hút, anh trầm giọng:

- Cuối cùng thì cũng chịu nhớ ra, sau vụ này để xem tôi sẽ xử cô thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.