Không Cẩn Thận Gặp Phải Nhân Vật Lớn

Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau




Thời gian chậm rãi trôi qua, thương sát phong cương chi nhãn bị phân giải càng lúc càng ít, ba tàn ảnh chi hồn từ mơ hồ dần rõ ràng hơn. Không biết trải qua bao lâu, khi thương sát phong cương chi nhãn hoàn toàn bị phân giải thì Trần Lạc ngừng ngưng diễn, dừng cung cấp máu. Trận pháp ngừng vận chuyển, ba tàn ảnh chi hồn rõ ràng như thật đứng bên cạnh Trần Lạc.

Sau khi cấu trúc thương sát phong cương, ba tàn ảnh chi hồn biến thành ba bóng đen, mặt mũi giống Trần Lạc y như đúc, tựa như Trần Lạc bóng tối. Ba tàn ảnh chi hồn đứng yên cho người cảm giác bình yên trước cơn bão, tàn ảnh chi hồn nhúc nhích là trời sập đất nứt.

Trần Lạc điều dưỡng một lúc sau đó đứng dậy, rút các trận pháp về. Lòng Trần Lạc máy động, ba tàn ảnh chi hồn theo hắn. Trần Lạc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi hắn mở mắt ra...

Vù vù vù vù vù!

Cơ thể ba tàn ảnh chi hồn cùng tỏa sáng, trong phút chốc gió mạnh nổi lên kêu phần phật. Trong khoảnh khắc Trần Lạc bị hất bay lên cao, phong sát cường đại như đao phong quét đến. Nếu Trần Lạc không phản ứng kịp lúc vội phát ra linh lực ngăn cản đã bị phong sát xé rách. Trần Lạc nhân dịp này lập tức phát ra linh thức khống chế ba tàn ảnh chi hồn mới kiềm giữ phong sát.

Lòng Trần Lạc máy động, linh thức động, ba tàn ảnh chi hồn đen đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền. Một chiêu một thức, đại khai đại hợp, mỗi một cú đấm phát ra tiếng gió rít, thế như đao phong. Đánh ra mấy đấm xong ba tàn ảnh chi hồn như ba vòi rồng khổng lồ gầm rống.

Trần Lạc rất vừa lòng biểu hiện của tàn ảnh chi hồn, gật gù khen:

- Không sai, không sai!

Trần Lạc thầm nghĩ làm ra tiếng động lớn như vậy có lẽ sẽc vời đến rắc rối không cần thiết, hắn định cất tàn ảnh chi hồn về nhưng vẫn muộn. Một bóng người như sao băng xẹt qua hư không, tốc độ cực nhanh chớp mắt đến nơi. Áo đen như đêm, tóc đen như mực, khói den bao bọc toàn thân, nửa phần vũ mị, nửa phần anh tuấn, chính là Hoàng Tuyền. Sau khi Hoàng Tuyền xuất hiện đôi mắt nhìn ba tàn ảnh chi hồn chằm chằm, chân mày nhíu chặt, khó tin.

Trần Lạc lập tức thu ba tàn ảnh chi hồn về, nhìn Hoàng Tuyền. Không hiểu sao mỗi lần Trần Lạc thấy Hoàng Tuyền là rất tò mò người này là nam nhân hay nữ nhân, nhưng phải thừa nhận dù là giới tính nào thì y xứng là long phượng trong cõi người.

- Huynh đệ, chơi một chút không?

Từ lúc mở giới chi linh hải Trần Lạc vẫn không tìm thấy đối thủ thích hợp, hắn nghĩ Hoàng Tuyền là nhân tuyển thích hợp.

Giọng Hoàng Tuyền tiêu điều như gió thu:

- Chơi cái gì?

Trần Lạc hỏi:

- Đánh một trận?

Hoàng Tuyền lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ta sẽ không đánh với ngươi.

- Phải không?

Khóe môi Trần Lạc cong lên ý cười, bước tới gần nói:

- Hoạt động gân cốt đi, để gia kiến thức uy lực chân thân Tu La của ngươi.

Hoàng Tuyền vẫn dụng giọng điệu lạnh nhạt nói:

- Ngươi tham gia cuộc thi đấu trung cấp học phủ không?

- Cuộc thi đấu trung cấp?

Trần Lạc đến gần Hoàng Tuyền một thước thì ngừng, nhún vai nói:

- Có lẽ sẽ tham gia, sao?

- Nếu ngươi tham gia thì đến lúc đó chúng ta luận bàn cũng không muộn.

- Vậy cũng được.

Trần Lạc đánh giá Hoàng Tuyền từ trên xuống dưới, hỏi:

- Phải rồi, rốt cuộc ngươi là nam nhân hay nữ nhân?

- Có gì khác sao?

- Đương nhiên có khác. Nếu ngươi là nữ nhân khi ta ra tay sẽ cẩn thận chút, lỡ như... Hì hì, ngươi tự hiểu đi.

Trần Lạc làm bộ dáng gian tà, đây không phải bản sắc của hắn nhưng làm người ngẫu nhiên dê một chút cũng không sao.

- Từ khi nào ngươi trở nên ngả ngớn như vậy?

Hoàng Tuyền nói làm Trần Lạc nghi hoặc hỏi:

- Cái gì gọi là từ khi nào ta trở nên ngả ngớn? Nói như thể ta và ngươi quen nhau đã lâu.

- Tuy ngươi và ta không quen nhau nhưng cùng bị vận mệnh trêu cợt, dù ta không muốn vẫn phải khuất phục hai chữ vận mệnh.

A?

Lời nói của Hoàng Tuyền làm Trần Lạc ngây người. Cá nhân Trần Lạc không tôn sùng vận mệnh, thậm chí không tôn trọng, vì hắn không tin vận mệnh. Tuy nhiên câu nói của Hoàng Tuyền làm hắn chìm trong suy tư.

Trần Lạc trầm ngâm giây lát, nói:

- Ngươi có ý gì?

Trần Lạc không biết Hoàng Tuyền có ý gì, cái gì gọi là khuất phục vận mệnh?

- Trần Lạc, ngươi có tin vận mệnh không?

Vận mệnh....

Từ này quá phức tạp, phức tạp đến nỗi Trần Lạc chưa từng nghiêm túc suy nghĩ. Ý tưởng của Trần Lạc là một người không có gì theo đuổi mới suy nghĩ vận mệnh, nếu không thì một bữa cơm ăn còn không đủ no ai rảnh nghĩ lung tung? Dù ăn no cũng có hàng đống chuyện phiền lòng, có ngu mới suy nghĩ về vận mệnh.

Trần Lạc cười lắc đầu, nói:

- Phương thiên địa này ta chỉ tin vào chính mình.

Hoàng Tuyền bật cười, nụ cười rất đẹp, không phải loại hút hồn người mà sáng sủa như nắng xuân, khiến người thấy thoải mái.

Hoàng Tuyền lên tiếng:

- Thiên địa mới trị bao nhiêu?

Trần Lạc buồn cười nói:

- Giọng điệu lớn quá. Ta trên kính thiên địa, dưới kính phụ mẫu ân sư, nếu thiên địa không đáng tiền thì ta càng chẳng đáng một đồng, vận mệnh? Thứ hư vô mờ mịt đó ai cần biết nó trị bao nhiêu?

- Trước kia ta cho rằng vận mệnh chỉ là thứ hư vô mờ mịt.

Hoàng Tuyền hồi ức, biểu tình đau đớn nhỏ giọng nói:

- Cho đến có một ngày ta không thể không khuất phục.

Trần Lạc thấy vậy chợt nhận ra Hoàng Tuyền không như đang đùa, thuận miệng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

- Ta muốn...

Hoàng Tuyền bỗng đổi đề tài:

- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, lúc cuộc thi đấu ngươi và ta gặp nhau thì ngươi sẽ biết.

Dứt lời Hoàng Tuyền đã biến mất.

Trần Lạc nhìn bóng dáng Hoàng Tuyền biến mất, lòng rất nóng nảy, không biết người này bị gì mà nói năng lằng nhằng. Đang lúc Trần Lạc nghi ngờ thì một bóng người lao nhanh đến, tốc độ siêu mau nhưng nhẹ nhàng như làn gió. Áo trắng hơn tuyết, bóng dáng yêu kiều, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, hoàn mỹ không tỳ vết. Trần Lạc rất bất ngờ khi người đến là Tiết Thường Uyển.

Tiết Thường Uyển xuất hiện, trông thấy Trần Lạc thì biểu tình ngây người, không ngờ sẽ gặp hắn tại đây. Tiết Thường Uyển há mồm, môi mấp máy không nói nên lời. Tiết Thường Uyển nhìn hướng Hoàng Tuyền biến mất, nhướng mày chứa địch ý. Tiết Thường Uyển lắc đầu, quay sang nhìn Trần Lạc.

- Tiết mỹ nhân nhi sao lại ở đây?

Trong Thần Cơ tháp mưa bụi mông lung, Tiết Thường Uyển mặc áo trắng đứng đó như mộng ảo, khuôn mặt tuyệt trần biểu tình phức tạp, mắt như trăng chứa ưu thương. Lần trước từ biệt đã qua mấy tháng, Tiết Thường Uyển luôn bế quan tu luyện, đa số thời gian chìm trong nhớ nhung, lo lắng. Trần Lạc nhớ Trần Lạc, lo vì Đại Nhật linh nguyên của hắn. Tiết Thường Uyển điều tra nhiều sách cổ nhưng ghi chép về Đại Nhật linh nguyên rất ít, dù có chỉ ghi Đại Nhật linh nguyên cường đại, nguy hiểm cỡ nào.

- Đã lâu không gặp, ngươi... Khẻo không?

Giọng Tiết Thường Uyển luôn êm tai động lòng người, khiến người nghe thấy thoải mái.

Trần Lạc gật đầu, hỏi:

- Tàm tạm, còn nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.