Không Cẩn Thận Gặp Phải Nhân Vật Lớn

Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba




Lý Trân vừa quay đầu lại, phía sau hắn không ngờ là Lai Tuấn Thần, chỉ thấy y mặc quan phục, đầu đội mũ cánh chuồn, tay cầm một thanh trường kiếm, đằng xa còn có mấy tên thuộc hạ đang tuần tra, hiển nhiên là đang thi hành công vụ.

Lý Trân cũng chắp tay, cười nói:
- Hóa ra là Lai trung thừa, chúng ta đã lâu không gặp, Lai trung thừa đang phá án có phải không?

Lai Tuấn Thần cuối cùng vẫn không bắt được Lam Chấn Ngọc, đành phải viết một bản báo cáo không hoàn hảo, bị Võ Tắc Thiên mắng cho một trận, nhưng y cũng thu được không ít, không chỉ là một tòa trang viên mà còn có được ái thiếp của Võ Thừa Tự, cũng coi như có được có mất.

Y cũng biết cuối cùng là Lý Trân giành được thủ cấp của Lam Chấn Ngọc, mặc dù y rất căm tức Lý Trân, nhưng vẫn sợ người đứng sau lưng Lý Trân là Cao Diên Phúc, cục tức này y đành phải nhịn xuống.

Một tháng trôi qua, y dường như đã sắp quên mất Lý Trân, không ngờ hôm nay lại gặp hắn ở đây.

Lai Tuấn Thần cười gượng nói:
- Ta đến tra xét dân tình, gần đây sĩ tử các nơi tụ tập ở thành Lạc Dương, trong đó có kẻ cố ý chửi bới thánh thượng, dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, khiến thánh thượng vô cùng tức giận, nên lệnh cho Ngự Sử đài chúng ta đi khảo sát tình hình, ta hy vọng Lý công tử bất kể là hành động hay lời nói đều cần cẩn trọng, đừng để họa từ miệng mà ra.

Lý Trân ha hả cười:
- Đa tạ Lai trung thừa nhắc nhở, Lý Trân sẽ nhớ kỹ.

Lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng chửi bậy, thì ra là một thuộc hạ của Lai Tuấn Thần xảy ra xung đột với một tên say rượu. Lai Tuấn Thần gật đầu với hắn:
- Lý công tử cứ đi trước, khi nào có thời gian chúng ta lại tiếp tục câu chuyện vậy!

Lai Tuấn Thần bước nhanh tới, không thèm hỏi rõ sự tình đã hét lên ra lệnh:
- Bắt y lại!

Mấy tên thủ hạ lập tức ấn ngã người khách say rượu kia xuống đất, Lý Trân lắc đầu, trở về phòng của mình. Hắn nghe thấy mấy tên sĩ tử ở phòng bên cạnh còn đang đàm luận chuyện triều chính rất sôi nổi, lấy tay đập cửa:
- Bớt nói mấy chuyện này đi, kẻo lại bị Lai Tuấn Thần bắt đi.

Trong phòng lập tức im lặng, Lý Trân mỉm cười rồi về phòng mình. Rượu và đồ ăn đã được bày sẵn, lại thấy đại tỷ và tỷ phu đang cùng nhau uống chén rượu giao bôi, thấy Lý Trân tiến vào, hai người sợ tới mức vội vàng ngồi xuống, Lý Tuyền mặt đỏ bừng, tức giận đến trừng mắt nhìn hắn.

Lý Trân nhìn thẳng lên trần nhà, nhịn cười nói:
- Tỷ đừng trừng mắt với đệ như vậy chứ, đệ có thấy gì đâu!

Tào Văn uống hai chén rượu, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, y kéo Lý Trân ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén rượu, cười nói:
- Ta và đại tỷ của đệ đã bàn bạc, quyết định mua một tòa nhà ở Lạc Dương, cho dù thi không đậu cũng không muốn về Đôn Hoàng nữa.

Lý Trân cũng vui mừng nói:
- Tỷ cuối cùng cũng có được quyết định sáng suốt, đệ cũng chẳng phải ngủ trên gác nữa.

- Hừ, đệ biến đi, chờ nằm mơ nhé!

Lý Tuyền cốc đầu hắn một cái, cười mắng:
- Cho dù có mua nhà rồi, ta vẫn cứ để cho tiểu tử nhà đệ ngủ trên gác!

Lý Tuyền gần đây bán rượu cũng kiếm được một món lời lớn, cũng coi như là một phú bà rồi, nàng đương nhiên muốn mua một tòa nhà riêng, không muốn thuê phòng của người khác nữa, còn muốn thuê thêm một hai a hoàn, có thế mọi người trong nhà sống cũng thoải mái hơn.

Lúc này, có người gõ cửa, Lý Trân đứng ngay gần cánh cửa, bèn mở cửa ra. Bên ngoài là một sĩ tử tuổi chừng ba mấy, dáng người cao gầy, gương mặt góc cạnh rõ ràng.

- Huynh tìm ai?
Lý Trân cười hỏi.

Người sĩ tử vẫn còn sợ hãi, quay đầu lại nhìn về phía Lai Tuấn Thần ở đằn xa kia đang tiếp tục tuần tra rồi cúi đầu rất thấp thi lễ với Lý Trân:
- Vừa rồi đa tạ công tử nhắc nhở, nhờ đó chúng ta mới tránh được tai bay vạ gió!

Lý Trân cười nói:
- Không có gì, vị nhân huynh này, mời huynh ngồi xuống đây.

Sĩ tử hơi do dự, Tào Văn lại rất nhiệt tình mời y vào, vừa rồi nghe mấy sĩ tử đàm luận thời cuộc, lời lẽ cũng rất sắc bén, y rất tiếc vì không tham gia cùng được.

Y vừa cười vừa giới thiệu với người sĩ tử này:
- Tại hạ là Tào Văn, người Sa Châu, đây là chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) Lý thị, vị kia là em vợ của ta, Lý Trân, ta cũng đên tham gia kì thi vào mùa xuân năm sau, tất cả mọi người đều là đồng đạo cả.

Vị sĩ tử này vừa mừng vừa sợ, vội vàng đáp lễ nói:
- Tai hạ là Hạ Tri Chương, người Việt châu, không biết Tào hiền đệ muốn báo danh vào khoa nào?

Lý Trân nheo mắt, nhanh chóng liếc nhìn y một cái, trong lòng ngẫm nghĩ nói:
- Hoá ra vị này chính là danh sĩ Hạ Tri Chương, nhìn y đã quá ba mươi, sao bây giờ mới tham gia khoa cử?

Kỳ thật lúc này, Hạ Tri Chương ở vùng Ngô Trung đã rất nổi danh rồi, được vinh danh Tứ Minh tài tử, ở Lạc Dương và Trường An cũng có rất nhiều người biết đến.

Nhưng Tào Văn lại đên từ vùng Sa châu vắng vẻ, đương nhiên vẫn chưa nghe đến cái tên Hạ Tri Chương, chỉ cho rằng y cũng là một sĩ tử bình thường như mình thôi.

Tào Văn cũng đang chưa biết nên ghi danh vào khoa nào, y do dự một chút nói:
- Ta am hiểu kinh văn, muốn dự thi vào khoa Minh Kinh.

Hạ Tri Chương cười to:
- Ba mươi tuổi Minh Kinh đã muộn, năm mươi tuổi tiến sĩ vẫn chưa tròn, ghi danh vào khoa Minh Kinh quả là rất sáng suốt.

Câu nói này có ý là, khoa Minh Kinh là một trong những khoa dễ thi vào, nếu ba mươi tuổi mà vẫn thi Minh Kinh là già hơn so với đồng lứa, mà khoa Tiến Sĩ lại cực kì khó thi vào, đâu đâu cũng có những thí sinh tầm 56, 60 tuổi, nên năm mươi tuổi đi thi tiến sĩ vẫn được coi là trẻ.

Tuy rằng thi Minh Kinh dễ hơn Tiến Sĩ nhiều, nhưng Minh Kinh đâu có được tên tuổi như tiến sĩ, cũng không thăng chức nhanh như tiến sĩ, muốn lấy chức quan ngũ phẩm trở lên đã khó rồi, cho nên rất nhiều người muốn thi Tiến sĩ mà không muốn thi Minh Kinh.

Lúc này, Lý Tuyền ở bên cạnh nói:
- Phu quân, hay là chàng cũng cùng nói chuyện với mọi người đi!

Hạ Tri Chương lập tức nhiệt tình mời:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, Tào hiền đệ hãy cùng chúng ta nói chuyện nào!

Tào Văn thấy thê tử nói vậy cũng vui vẻ đồng ý, Hạ Tri Chương lại cảm tạ lời nhắc nhở của Lý Trân, rồi mới dẫn Tào Văn đến căn phòng bên cạnh.

Lý Trân cười hỏi:
- A tỷ nghĩ thông rồi sao, chấp nhận để tỷ phu ra ngoài giao kết bằng hữu rồi?

Lý Tuyền cười mà không nói, nàng là ngườicực kỳ khôn khéo, lại biết nhìn người, nàng cực kì ghét việc trượng phu của mình giao du với đám đồng hương, suốt ngày uống rượu rồi tơ tưởng đến nữ nhân, chưa bao giờ nói đến chuyện học vấn.

Mà đám sĩ tử phòng bên cạnh, cách nói năng cao nhã, quan tâm đến việc nước việc dân, lời nói cũng không hề có mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nàng đương nhiên hy vọng trượng phu sẽ giao kết được những vị bằng hữu tốt như vậy, tránh xa đám bạn hư hỏng ở Sa châu.

Lúc này, người làm lại đưa lên mấy món ăn chính, Lý Tuyền vội vàng nói:
- Mang mấy món này sang phòng bên cạnh đi!

Lý Tuyền cười trấn an Lý Trân nói:
- Hôm nay để tỷ phu của đệ ăn nhiều một chút, hôm nào a tỷ sẽ làm thật nhiều bánh chẻo nhân thịt mà đệ thích ăn nhất đền cho đệ có được không.

Lý Trân có chút dở khóc dở cười, đại tỷ vẫn coi hắn là cậu nhóc.

... .

Lý Trân vừa mới trở lại quán rượu, tiểu nhị tên A Tài liền chạy tới cười nói:
- Công tử, vừa rồi Trương gia tới tìm cậu, còn dẫn theo một người, hình như có chuyện quan trọng lắm, bảo cậu về đến nơi thì lập tức đến vườn trà.

- Trương gia dẫn ai đến?

- Một người cao gầy, trạc tuổi Trương gia, đúng rồi, y mặc quan phục!

Lý Trân suy nghĩ một chút, liền gật đầu:
- Ta biết rồi, đa tạ Tiểu Tài!

Tiểu nhị về trong tiệm rồi, Lý Trân xoay người đi thẳng đến vườn trà Vọng Xuân, hắn đã đoán được người Trương Hi dẫn đến, hẳn là Tôn Lễ.

Trong phòng ở vườn trà Vọng Xuân, Trương Hi đang nói chuyện phiếm với Tôn Lễ rất hào hứng, một tiệu nhị ở cửa nói:
- Đông chủ, Lý công tử đến rồi!

Tôn Lễ vội vàng đứng dậy:
- Để ta nói chuyện với hắn!

Trương Hi gật đầu, xoay người vào hậu viện, một lát sau, Lý Trân đi vào nội đường, thấy chỉ có một mình Tôn Lễ, cười hỏi:
- Trương đại ca đâu rồi?

Tôn Lễ đi về phía trước, vỗ mạnh vào vai hắn, cười nói:
- Đại Lý Tự có quy tắc, huynh ấy phải tránh đi một lát.

Lý Trân hơi ngẩn ra:
- Tôn đại ca tìm đệ có việc gì?

Tôn Lễ gật đầu:
- Huynh có một vụ án đặc biệt muốn nhờ đệ hỗ trợ.

Y chỉ vào ghế ngồi:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.

Lý Trân ngồi xuống, hắn quả thật có chút áy náy với Tôn Lễ, vụ án ám sát lần trước của Đại Lý Tự, rất nhều quan viên bị xử lý, Tôn Lễ cũng bị giáng một bậc, từ Đại Lý Tự thừa xuống làm Đại Lý Tự tư trực.

Mặc dù chỉ là giảm xuống một cấp, nhưng quyền lực của hai người lại khác nhâu rất lớn, Đại Lý Tự thừa là người quản lý, truyền đạt mệnh lệnh và các chỉ lệnh, mà Đại Lý tư trực lại là người chấp hành những mệnh lệnh trên.

Cho nên khi Tôn Lễ đề xuất nhờ hắn hỗ trợ, Lý Trân không chút do dự ngồi xuống.

Tôn Lễ rót cho hắn một chén trà, nói:
- Gần đây huynh nhận được một vụ án rất phiền phức, có thể liên quan đến đệ đấy.

- Liên quan đến đệ sao?
Lý Trân bắt đầu thấy hoang mang, chẳng lẽ hắn cũng bị cuốn vào vụ án này sao?

Tôn Lễ thấy Lý Trân ngạc nhiên, vội vàng khoát tay cười nói:
- Đệ đừng vội, vụ án này không liên quan đến đệ, nhưng có thể đệ biết một vài chuyện xung quanh nó.

Lý Trân cười nói:
- Vậy mời Tôn đại ca nói thẳng, tiểu đệ xin lắng nghe.

Tôn Lễ hơi trầm ngâm, chậm dãi nói:
- Vụ án nữ thi thể ở Đoạn đầm, hẳn là đệ có biết.

Lý Trân gật đầu, khoảng sáu bảy ngày trước, người ta vớt lên được bốn thi thể nữ nhân ở đầm nước trong phường Lập Đức làm trấn động cả kinh thành, A Phúc và A Tài trong quán rượu còn chạy đến xem náo nhiệt, khi về kể cho hắn, là bốn vị phu nhân rất trẻ mặc trang phục cung đình, lúc ấy hắn còn tưởng là cung nữ.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến bản thân mình? Lý Trân thật sự không nghĩ ra, hỏi y:
- Đây không phải chuyện do quan phủ Lạc Dương quản lý sao? Sao lại giao cho Tôn đại ca?

- Vụ án này vốn không liên quan đến Đại Lý Tự, nhưng cấp trên đều thống nhất, nói Đại Lý Tự có kinh nghiệm phá án rất phong phú, nên giao vụ án này cho Đại Lý Tự, việc này là do cấp trên ép xuống, rơi vào việc ta quản lý, ta còn biết đùn đẩy cho ai đây?

Tôn Lễ tức giận đến cười khổ:
- Ta làm gì có kinh nghiệm phá án gì, đây không phải là làm khó nhau rồi sao?

- Vừa rồi Tôn đại ca nói, vụ án này có liên hệ gián tiếp đến đệ, đệ vẫn chưa hiểu rõ, huynh nói rõ hơn được không?

- Chuyện này quả thật ta rất khó nói rõ được, nhưng đệ hay theo ta đến Đại Lý Tự, ta lấy cho đệ xem vật này, có lẽ đệ sẽ hiểu.

Tính hiếu kì của Lý Trân nổi lên, có thể là vật gì chứ?
Hắn nhìn sắc trời còn sớm liền lập tức nói:
- Đệ sẽ cùng đại ca đến Đại Lý Tự.

Lý Trân lên xe ngựa của Tôn Lễ, không bao lâu, xe ngựa vào Hoàng thành, đi tới cổng nha môn trước Đại Lý Tự, Tôn Lễ thấp giọng nói:
- Vụ án này liên đới rất nhiều, cấp trên yêu cầu giữ bí mật, lão đệ ngàn vạn lần đừng để lộ ra ngoài nhé.

- Tôn đại ca yên tâm đi! Tiểu đệ không phải người không cẩn thận.

Hai người vào đại viện trong thương khố của Đại Lý Tự, đến một gian phòng có binh lính canh gác, Tôn Lễ rút ngân bài ra, rồi dẫn Lý Trân đi vào.

Phòng khá lớn, trong có năm cái giá bằng sắt, bên trên đặt rất nhiều đồ vật, đều là vật chứng của các vụ án. Bên trên giá sắt có đánh dấu, nhiều vật có niên đại từ lâu lắm rồi, là của những vụ án từ mười mấy năm trước.

- Đây đều là vật chứng của rất nhiều vụ án lớn, án còn chưa phá được, tang vật sẽ được cất giữ ở đây, nếu quá hai mươi năm vẫn chưa phá được, những vật này sẽ được đưa đến đại thương khố.

Lý Trân không kìm nổi lòng hiếu kỳ, thấp giọng hỏi:
- Tôn đại ca, rốt cuộc người chết là ai, nghe nói là bốn người phụ nữ trẻ tuổi mặc cung trang có phải không?

Tôn Lễ thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, là vương phi của Thị Đằng Vương Lý Tu Kỳ, ba người còn lại là thị nữ của nàng. Vương phi mất tích từ nửa tháng trước, không ngờ lại nhặt được xác trong Đoạn đầm.

Lý Trân không khỏi ngẩn ra, hắn không nghĩ tới người chết lại là Vương phi của hoàng tộc, khó tránh cấp trên coi trọng đến vậy, nhưng chuyện này thì có liên can gì đến mình đây?

Lúc này bọn họ đi đến giá sắt sâu cùng bên trong, Tôn Lễ chỉ vào một món đồ trên giá sắt nói:
- Đệ hẳn là biết vật này phải không?

Lý Trân chăm chú nhìn rất kỹ, lập tức cả kinh, kêu lên “A” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.