Không Cẩn Thận Gặp Phải Nhân Vật Lớn

Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung




- Xong rồi.

- Thiến Mộng Vũ sắp thua rồi.

Trên khán đài, vô số võ giả lên tiếng thở dài, giống như có lẽ đã thấy được tràng cảnh thảm thiết Thiến Mộng Vân bị đá trung, thối ảnh mênh mông kia sau khi ngưng tụ thành công kích tập trung như thế, uy lực ẩn chứa quả thật kinh thiên động địa.

Mặt sắc Thiến Mộng Vũ ngưng trọng, đột nhiên, hai tay của nàng bỗng nhiên tỏa lên hào quang sáng chói, như hai luồng quang cầu phát ra ánh sáng màu lam, hào quang càng ngày càng chói mắt, càng lúc càng đậm đặc, khi sáng đến mức tận cùng, Thiến Mộng Vũ đột nhiên toàn lực đánh ra một chưởng về trước.

- Tích Thủy Kinh -- Thủy Tích Thạch Xuyên.

Phốc phốc.

Một đạo cột sáng màu xanh da trời từ bàn tay nàng phóng lên trời, như cột nước phá tan hư không, lập tức đánh lên trên thối ảnh khủng bố do Vương Thái đá ra.

Ầm ầm

Cột nước đánh lên thối ảnh đáng sợ, ầm ầm muốn nổ tung lên, chỉ một thoáng, trên toàn bộ lôi đài bốn phía đều là bọt nước màu xanh da trời bay lả tả, như lăng không rơi xuống một hồi mưa to, rậm rạp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, mà ngay khi cột nước nổ bung, trong thối ảnh Vương Thái đá ra cũng bị đánh ra một lổ hổng, bị Thiến Mộng Vũ nắm lấy cơ hội lập tức từ đó lao ra, một lần nữa đào thoát được.

Vương Thái biến sắc.

Hắn thật không ngờ thực lực Thiến Mộng Vũ bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, tuy rằng còn không bằng hắn, nhưng chính như vừa rồi, Thiến Mộng Vũ hoàn toàn không cần chính diện ngạnh kháng với hắn, chỉ cần có thể phá vỡ công kích của hắn, hơn nữa lợi dụng tốc độ dây dưa với hắn vậy là đủ rồi.

Chẳng những Vương Thái giật mình, người xem dưới đài cũng đồng thời phát ra kinh hô, tới tận giờ Thiến Mộng Vũ đều là dùng thân pháp tránh né tiến công của Vương Thái, biểu hiện ở lực công kích lại không đủ nổi bật, bởi vậy lúc trước khi nàng căn bản không cách nào tránh né thì cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Thiến Mộng Vũ sẽ không còn cách nào rồi, lại không nghĩ rằng tràng diện lại phong hồi lộ chuyển, nàng không ngờ lại dùng phương pháp xử lý mà tất cả mọi võ giả bình thường đều biết, đó chính là đánh tan lực công kích của đối thủ.

Quả thật, trong chiến đấu lúc trước lực công kích của Thiến Mộng Vũ so ra kém Vương Thái, nhưng thân là thiên tài cao cấp nhất quận Vân Long, một trong thập đại cự đầu trẻ tuổi Phong Vân Bảng đại tái lần này, lực công kích của Thiến Mộng Vũ cho dù có thấp, cũng không phải người bình thường có thể đo lường được, càng không có khả năng không hề có lực hoàn thủ trước mặt Vương Thái vốn cũng là thập đại cự đầu trẻ tuổi, trên thực tế chính như nàng vừa rồi đã làm, đối mặt công kích nàng cũng không cần triệt để phá vỡ đợt tiến công của Vương Thái, chỉ cần phá ra một lỗ hổng liền có thể bằng vào thân pháp và tốc độ tránh thoát của nàng mà bình yên vô sự.

- Đáng chết, tuyệt đối không thể lại để nàng thoát ra được, nếu không lần sau còn muốn khóa nàng lại chỉ sợ rất khó khăn, trận đấu này ta thua không nghi ngờ, tuyệt đối không thể để cho nàng thoát khỏi tiến công của ta được.

Trong đầu Vương Thái cấp tốc xoay chuyển, thần sắc ngưng trọng, đôi mắt kiên định, phảng phất như lập tức làm ra quyết định nào đó.

- Ha ha ha.

Quyết định một chút, Vương Thái lúc này cười ha hả.

- Thiến Mộng Vũ ngươi quả nhiên lợi hại, không ngờ lại bức ta đến đến mức này, vốn một chiêu này ta chuẩn bị lưu đến sau này mới dùng, nhưng trước mắt xem ra không thể đợi được nữa rồi, đã như vậy, sẽ cho ngươi biết một chút về công kích mạnh nhất của Vương Thái ta, thua dưới một kích mạnh nhất của ta cũng là vinh hạnh của ngươi.

Trên lôi đài, Vương Thái thần sắc nghiêm túc trang trọng, trong miệng phát ra tiếng quát chói tai như lôi đình, đồng thời cả người mạnh mẽ nhảy lên không trung.

- Cái gì? Vương Thái trước kia vẫn chưa dùng hết toàn lực, hắn còn có tuyệt chiêu ẩn giấu sao?

Cơ hồ tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, trận đấu tới tận giờ, mọi người cho rằng hai đại cự đầu trẻ tuổi đã thi triển toàn lực, không nghĩ tới chuyện cũng không phải như thế, Vương Thái của quận Định An rõ ràng còn sát chiêu mạnh nhất chưa thi triển ra, trước kia dĩ nhiên còn ẩn dấu thực lực.

Vương Thái cao cao tại thượng nhảy vào giữa không trung, căn bản không có động tác gì, võ bào trên người không gió mà bay, đó là kình khí phong bạo do nguyên lực đáng sợ tạo ra, chỗ hai chân hắn, từng đợt kình phong nặng nề cuốn đi, hóa thành từng đoàn từng đoàn kình khí vòng xoáy, điên cuồng xoay tròn, định trụ cả người Vương Thái giữa không trung, phảng phất như lơ lửng vậy.

Phốc phốc xuy xuy Xùy~~

Một cổ luồng khí xoáy màu nâu xanh mắt thường có thể thấy được nhanh chóng vòng quanh hai chân Vương Thái, lại quấn ống quần nơi hai chân hắn thành vải vụn, lộ ra hai chân khủng bố màu nâu xanh, giống như thiết thạch vậy.

Trên đài hội nghị, Quận vương quận Định An miệng lộ cười nhạt, thân pháp của Thiến Mộng Vũ trước kia khiến hắn cũng có chút kinh ngạc, bất quá Vương Thái hiển nhiên cũng không khiến hắn thất vọng, không ngờ lại luyện thành chiêu này rồi, nếu thế thì dù lực công kích của Thiến Mộng Vũ có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể phá được công kích từ Vương Thái, chiến thắng đã gần trong gang tấc.

Dưới lôi đài, sắc mặt thủy chung như băng sương không chút biến sắc của Thiến Mộng Vũ cũng đã hơi đổi, nàng có thể cảm nhận được uy lực khủng bố trong một chiêu kia của đối phương, chiêu thức chưa ra, chỉ riêng áp khí cũng đã khiến nàng cảm thấy khó thở, cảm nhận được lực áp bách cực lớn.

- Lần này xem ngươi còn phá thế nào.

Trên bầu trời, Vương Thái rống to một tiếng, hai chân ngưng tụ đến mức tận cùng ầm ầm đá xuống Thiến Mộng Vũ ở bên dưới.

- Thối Phá Thương Khung Phong Vân Động.

Ầm ầm...

Vương Thái đá ra một cước, chính thức là phong vân loạn đông, trên toàn bộ lôi đài bị vòi rồng tàn phá, như phong bạo đánh úp lại, bốn phía đều là khí lưu cuồng loạn, mỗi một cổ đều vừa thô vừa to, gắt gao khóa chặt lại hư không, khiến người tránh cũng không thể tránh, ngăn cũng không thể ngăn, đặc biệt là khu vực chỗ Thiến Mộng Vũ, không khí như đùng đùng nổ vang, thối ảnh mờ ảo tản mát ra khí tức trấn áp tất cả, lực lượng cuồng bạo như núi lửa phun trào, cước phá trời xanh.

Dưới thối ảnh và phong bạo, Thiến Mộng Vũ mặc quần trắng giống như một đóa hoa bị cuồng phong chập chờn trong bão tố, mưa to ăn mòn, xinh xắn lanh lợi, tùy thời đều có nguy hiểm bị vùi dập.

- Rốt cục đã xong.

- Vẫn là Vương Thái quận Định An mạnh hơn một bậc.

- Đặc sắc, đặc sắc.

Đám người trên khán đài bị tràng cảnh kia trấn nhiếp, đồng thời cũng thở dài một hơi, giống như đã thấy được kết cục trận đấu vậy.

- Cái này cũng chưa hẳn.

Nghe được tiếng hô thấp giọng của người xem chung quanh, ở trước lôi đài tổ 9, trong ánh mắt Lâm Tiêu lại tuôn ra một đoàn tinh mang, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Thiến Mộng Vũ dưới kình khí cuồng bạo kia, quan điểm của hắn khác với mọi người, thủy chung cảm thấy Thiến Mộng Vũ còn át bài chưa thi triển ra, đây là trực giác của một võ giả, hơn nữa trực giác của Lâm Tiêu ở phương diện này luôn cực kỳ chuẩn xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.