Không Cẩn Thận Gặp Phải Nhân Vật Lớn

Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen




Bạch Thiển Dạ vừa nghe thấy lời này, lông mày dựng lên, hung hăng nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy sắc mặt của Bạch Thiển Dạ, nhất thời phản ứng, hóa ra tên vương bát đản kia đang đào hố bẫy lão tử. Nhưng tố chất tâm lý của hắn mạnh hơn Mã Kiều nhiều lắm, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Mã Kiều, có phải ngươi nhớ lầm hay không, ta và ngươi đi tới đó cùng nhau khi nào vậy?

Mã Kiều cười mờ ám:

- Lý sư phó đúng là quý nhân hay quên việc, chắc là đã quên rồi.

- Có lẽ vậy.

Lý Kỳ gật đầu, lại nói:

- Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, ta và ngươi tới kỹ viện nào?

Mã Kiều thoáng cái choáng váng. Về vấn đề này y thật đúng là không biết. Ngay cả kỹ viện Dương Châu y còn chưa chắc nói được tên nhà nào, huống chi là kỹ viện của Biện Kinh.

Lý Kỳ mỉm cười, hướng Lỗ Mỹ Mỹ nói:

- Lỗ nương tử, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Những nam nhân không thành thực thì chớ phó thác chung thân.

Nói xong, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ:

- Vể điểm này, cô có thể lĩnh giáo Thất Nương.

Bạch Thiển Dạ ngẩn ra, lập tức phản ứng, mặt đỏ bừng, kiều mỵ trừng Lý Kỳ một cái. Nàng cũng nhìn ra Mã Kiều đang cố ý chỉnh Lý Kỳ, nên mím môi cười.

Dù Lỗ Mỹ Mỹ là một người thẳng tính, nhưng cũng không ngu. Cũng không muốn nghe hai người này nỏi nhảm hết bài này tới bài khác, gật đầu:

- Sư huynh, huynh nhận lấy số bạc kia đi.

Mã Kiều không yên nhìn nàng:

- Sư muội, muội tin huynh chứ?

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Ta tin tưởng sư huynh sẽ không tói những địa phương đó.

- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là sư muội hiểu ta nhất.

Mã Kiều âm thầm thở phào, cầm bạc quơ quơ trước mặt Lý Kỳ, cười hắc hắc:

- Đa tạ.

Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Lỗ nương tử, cô tìm ta có việc gì không?

Lỗ Mỹ Mỹ nao nao, vội chắp tay đáp:

- Lý sư phó, nhóm thịt đầu tiên đã làm xong, các sư phó trong bếp bảo ngài qua đó xem.

- Thịt gì?

Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên:

- Muội tới đó nhìn là biết.

Bốn người vừa tới cửa phòng bếp, một mùi thơm nồng đậm ùa vào mũi.

- Oa, thơm quá.

Bạch Thiển Dạ không khỏi than.

Lý Kỳ cười cười, thầm nghĩ, một mùi thật quen thuộc. Dẫn đầu đi vào, chỉ thấy mấy đầu bếp đang liều mạng làm việc. Trên một cái bàn dài đặt tám bát to đựng thịt heo còn bốc hơi cuồn cuộn. Thịt heo có màu đỏ và màu nâu của đậu, trông rất mê người.

- Lý sư phó.

Đám đầu bếp kia vừa thấy Lý Kỳ vào, vội vàng hành lễ.

Lý Kỳ gật đầu, cùng Bạch Thiển Dạ đi tới trước bàn, cầm một đôi đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, cẩn thận nhấm nháp một phen, gật đầu nói:

- Không tồi.

Mấy đầu bếp đều thở phào một tiếng. Lý sư phó bình thường nhìn rất hòa khí, nhưng ở phương diện nấu nướng, chính là không có một chút qua loa. Có đôi khi bỏ hơi nhiều gia vị, đã bị hắn mắng một trận tơi tả. Hai chữ ‘không tồi’ theo miệng hắn nói ra, đã là đánh giá cao rồi.

Lý Kỳ kẹp một miếng, đặt trước miệng Bạch Thiển Dạ, cười nói:

- Muội cũng nếm thử xem.

Bạch Thiển Dạ cũng không ngại, há miệng nuốt miếng thịt, nhấm nuốt một lúc, mới gật đầu nói:

- Thịt này ăn ngon thật. Lý đại ca, món thịt này tên là gì?

- À, đây gọi là thịt hộp.

Lý Kỳ mỉm cười, thấy vẻ mặt không hiểu của Bạch Thiển Dạ, nói tiếp:

- Đây mới chỉ là bán thành phẩm, đợi thành phẩm muội nhìn sẽ hiểu.

Nói xong, hắn lại hướng Lỗ Mỹ Mỹ:

- Đã chuẩn bị xong hộp chưa?

Lỗ Mỹ Mỹ đáp:

- Đã chuẩn bị xong. Tất cả đều làm theo lời ngài phân phó. Trước tiên đun qua nước sôi, sau đó phơi khô.

Lý Kỳ rất thỏa mãn, gật đầu:

- Ừ, bỏ vào hộp.

Lý Kỳ ra lệnh một tiếng, những đầu bếp kia và một vài hạ nhân, lại bắt đầu bận rộn. Chỉ thấy bọn họ bỏ thịt vào trong một cái hộp màu xám cao chừng 10cm, có hình trụ.

Những đầu bếp kia cũng không bỏ vào đầy, mà để trống một khoảng.

Đóng hộp sau, bọn họ lại bỏ hộp vào trong nồi nước sôi.

Bạch Thiển Dạ thấy vậy, hiếu kỳ hỏi:

- Lý đại ca, không phải thịt này đã chín sao, vì sao còn muốn đun sôi lần nữa?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Nếu giải thích thì giải thích sang năm cũng không hết. Dù sao làm vậy là để giữ được hương vị của thịt trong thời gian dài.

Bạch Thiển Dạ cái hiểu cái không gật đầu, rồi cẩn thận quan sát.

Đun tới gần một canh gia, những đầu bếp kia thừa dịp hộp còn đang nóng, dùng mẩu gỗ đã chuẩn bị từ trước nhét vào để đóng hộp. Sau đó dùng sáp phong kín những khe hở. Không để một tí không khí nào chui vào.

Bạch Thiển Dạ càng nhìn càng hồ đồ:

- Vì sao bọn họ phải làm như vậy?

Lý Kỳ cười cười:

- Bọn họ làm vậy cũng là vì có thể giúp thịt giữ được lâu hơn.

Nói xong, hắn liền kể lại chuyện hắn đã mua được năm mươi vạn cân thịt rẻ từ Thái Mẫn Đức như thế nào, cùng với diệu dụng của thịt hộp cho Bạch Thiển Dạ nghe.

Đối với thịt hộp, một đầu bếp của thời sau như Lý Kỳ đã quá quen thuộc rồi. Ở hậu thế, bởi vì một số thương nhân hám lợi, khiến cho rất nhiều dân chúng hiểu lầm sự tồn tại của thịt hộp. Vừa nhìn tới thịt hộp, ý nghĩ đầu tiên chính là chất bảo quản. Thực ra đồ hộp cũng không phải dựa vào chất bảo quản để giữ được lâu. Hơn nữa nếu biết cách xử lý, dinh dưỡng sẽ không mất đi. Còn về độ tươi mới còn đáng tin hơn cả để tủ lạnh.

Đương nhiên, bởi vì quan hệ tới kỹ thuật, nên chất lượng thịt hộp của Lý Kỳ không thể bảo đảm như đời sau. Nhưng như thế là đủ rồi. Hơn nữa hương vị cũng không tồi. Người thời này khẳng định chưa từng nếm qua. Cho nên không cần lo lắng việc không bán được.

- Thì ra là vậy.

Bạch Thiển Dạ gật đầu, lông mày đen khẽ nhíu, lặng lẽ không nói, giống như đang tự hỏi vấn đề gì đó.

Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn Bạch Thiển Dạ, khẽ hô:

- Thất Nương, Thất Nương.

Bạch Thiển Dạ nao nao:

- Vâng?

- Muội đang suy nghĩ gì vậy?

Bạch Thiển Dạ cau mày, không xác định nói:

- Muội đang suy nghĩ, nếu dùng thịt hộp phục vụ cho quân đội, có phải rất tốt không. Muội nghe người ta nói, những binh sĩ ở tiền tuyến cả ngày chỉ ăn lương khô. Có lúc phải ăn cả thịt đã thiu. Nếu có thể được ăn thịt hộp của huynh, chẳng phải rất tốt.

Đúng rồi, sao mình không nghĩ tới điểm này nhỉ? Hình như nguồn gốc của đồ hộp chính là phục vụ cho chiến tranh.

Hai mắt Lý Kỳ sáng ngời:

- Thất Nương, muội thật quá thông minh, như vậy mà muội cũng nghĩ ra được.

Nếu không phải nơi này có nhiều người đang nhìn, thì hắn đã ôm hôn cô gái nhỏ này rồi.

- Muội chỉ bất chợp nghĩ ra mà thôi.

Bạch Thiển Dạ ngượng ngùng đáp lại một câu, nghĩ bụng đồ hộp này đúng là thứ tốt. Lại nói:

- Lý đại ca, nếu như huynh hiến thịt hộp cho Hoàng thượng, vậy nhất định là một công lớn.

Lý Kỳ cũng đã nghĩ tới điểm đó. Hắn lắc đầu đáp:

- Không, nếu ta trực tiếp hiến cho Hoàng thượng, không khỏi quá lãng phí.

Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao?

Lý Kỳ xoa cằm, cười đáp:

- Thất Nương, muôi nghĩ lại mà xem, cho dù hiện tại huynh dâng thịt hộp cho Hoàng thượng, Hoàng thượng còn không biết là huynh làm sao. Phần thưởng là không thể thiếu được rồi. Nhưng nếu ta tìm một người trung gian, thì phần thưởng sẽ được chia làm hai phần. Như vậy lợi ích có thể được tăng gấp đôi.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:

- Lý đại ca, huynh biết không, bộ dáng vừa rồi của huynh chẳng khác gì một gian thương.

Sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, giả vờ tức giận:

- Có thê tử nói trượng phu như vậy không?

- Xin lỗi Lý đại ca.

Bạch Thiển Dạ thè lưỡi, nghịch ngợm nhận lỗi. Nàng biết Lý Kỳ không phải tức giận thật.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên, khẽ nói:

- Nói xin lỗi dễ vậy sao, buổi tối gia pháp hầu hạ.

- Gia pháp gì?

Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên.

Khóe miệng Lý Kỳ nở nụ cười dâm đãng:

- Buổi tối khắc biết.

Bạch Thiển Dạ thấy biểu lộ này của hắn, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, không dám tiếp tục đề tài này nữa, vội hỏi:

- Vậy huynh đã nghĩ ra người trung gian chưa?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Để ta nghĩ kỹ đã rồi mới đưa ra quyết định.

Bạch Thiển Dạ vụng trộm nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

- Nếu không huynh tới tìm cha muội hỗ trợ.

Hỗ trợ? Là mình chiếu cố giúp ông ta mới đúng. Lý Kỳ sao không biết nàng đang nghĩ gì, cười giảo hoạt:

- Làm sao? Muốn huynh lập công trước mặt nhạc phụ à?

Bạch Thiển Dạ chớp chớp mắt to, không trả lời, coi như chấp nhận.

Lý Kỳ nhíu mày lại, nói:

- Để huynh xem xét đã, rồi hẵng bàn.

Bạch Thiển Dạ biết Lý Kỳ khẳng định có tính toán của hắn, cho nên cũng không cưỡng cầu. Xem ra nữ nhân hướng ngoại không phải là giả.

Lý Kỳ được Bạch Thiển Dạ chỉ điểm, tâm tình rất tốt. Dặn dò đám đầu bếp kia vài câu, sau đó liền dẫn Bạch Thiển Dạ rời đi. Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều thì ở lại bếp hỗ trợ.

Hai người vừa đi ra phòng bếp, thì có một nữ tỳ đi tới, hướng Lý Kỳ thi lễ một cái, nói:

- Lý sư phó, Ngô chưởng quầy tới, đang ở tiền viện.

Có lầm hay không, thanh tịnh một ngày cũng không được à?

Lý Kỳ gật đầu:

- Ừ, ta biết rồi.

Bạch Thiển Dạ vừa nghe Ngô Phúc Vinh tới, lập tức hiểu ra, vội nói:

- Lý đại ca, huynh mau đi thôi. Cả ngày hôm nay huynh không tới Túy Tiên Cư, chắc Ngô thúc và phu nhân đang lo lắng cho huynh.

- Ta cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ còn sợ bị người xấu bắt cóc.

Lý Kỳ buồn bực:

- Muội đi cùng không?

Bạch Thiển Dạ ngượng ngùng lắc đầu:

- Hai người nói chuyện chính sự, muội không đi.

Lý Kỳ biết cô gái nhỏ đang thẹn thùng, cho nên cũng không miễn cưỡng:

- Ừ, vậy muội về phòng nghỉ ngơi trước đi, huynh đi một lát sẽ quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.